Điền Minh vội vàng bước lên xe, cũng không dám nói gì.
Giờ phúc này, trong trấn cao thấp đều rất khẩn trương. Nhưng người mờ mịt nhất chính là y. Là nhân viên công tác bên cạnh Bành Viễn Chinh, lãnh đạo phục vụ đột nhiên bị điều đi, mất chỗ dựa vững chắc, y ở quận tình cảnh hiển nhiên là khó chịu rồi.
Trước mắt, y chỉ là một nhân viên bình thường. Vốn muốn theo Bành Viễn Chinh thêm một năm nữa, ngóng trông Bành Viễn Chinh có thể giúp y giải quyết một cấp phó phòng. Nhưng hiện tại xem ra, trên cơ bản là hy vọng mong manh.
- Điền Minh, cậu đi theo tôi cũng một thời gian rồi. Tối nay, tôi mời cậu và lão Hoàng cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát. Khi lái xe lão Hoàng lái xe ra khỏi cơ quan làm việc thì lúc này mới cười khẽ nói.
Điền Minh âm thầm giật mình, thầm nghĩ đây là bữa cơm chào tạm biệt. Y sống mũi cay lên, nhẹ nhàng kính cẩn nói:
- Lãnh đạo, hẳn là tôi và lão Hoàng phải mời lãnh đạo ăn cơm mới đúng. Vì lãnh đạo mà chúc mừng.
Lái xe lão Hoàng cùng cười nói:
- Đúng vậy, Bí thư Bành. Nếu lãnh đạo tối nay không có việc gì, tôi và Điền Minh cùng nhau mời lãnh đạo ăn một bữa cơm. Làm việc bên cạnh lãnh đạo lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng còn chưa mời lãnh đạo được ly rượu. Bí thư Bành lúc này đây sẽ đến huyện Lân, nên cho chúng tôi một cơ hội.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, phất tay nói:
- Tôi mời hai người. Lão Hoàng, anh hãy lái xe đến khách sạn Tân An. Sau khi tới, anh hãy cất xe đi. Ba người chúng ta uống rượu một chút.
Điền Minh đến khách sạn lớn Tân An chọn một căn phòng, tùy ý gọi vài món ăn. Còn lão Hoàng thì đem xe trở về nhà, rồi ngồi một chiếc xe khác đến.
Thừa dịp lão Hoàng còn chưa đến, Bành Viễn Chinh ngồi một chỗ lặng yên nhìn Điền Minh cười nói:
- Điền Minh, tôi nghĩ sang đầu năm sẽ suy xét đến vấn đề cá nhân cậu một chút. Nhưng Thành ủy lại đột nhiên điều tôi đến huyện Lân công tác, khiến tôi có chút trở tay không kịp.
- Lãnh đạo….tôi….
Điền Minh có chút khẩn trương.
- Vấn đề của cậu tôi suy nghĩ một chút. Như vậy đi, tôi cho cậu một lựa chọn.
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một tia thản nhiên:
- Nếu cậu nguyện ý đến công tác ở huyện Lân với tôi thì chờ tôi ổn định bên kia xong, tôi sẽ nghĩ biện pháp điều cậu sang bên đó. Nếu cậu không muốn rời khỏi quận thì tôi sẽ cùng với Bí thư Tần kết nối một chút, an bài cậu xuống thị trấn thuộc khu làm một phó chức nào đó. Đương nhiên, cậu cũng đừng sốt ruột, phải đợi đến đợt cán bộ điều chỉnh ở quận vào cuối năm.
Điền Minh trong lòng rất mừng rỡ, giống như là có một dòng nước mát chảy qua. Y vốn nghĩ Bành Viễn Chinh lúc này đi sẽ rất gấp, không còn thời gian suy xét đến vấn đề của y. Không nghĩ tới lãnh đạo đã sớm có an bài. Đối với y mà nói thì bất kể là xuống nông thôn làm Phó chủ tịch thị trấn hay là Phó trưởng phòng thì đã là rất có tiền đồ rồi.
Nhưng y lập tức ngẩng đầu nói:
- Lãnh đạo, tôi muốn làm việc với lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh khóe miệng nụ cười lại càng thêm đậm hơn, nhìn Điền Minh thật lâu mà không nói gì.
Một mình hắn đến huyện Lân nhậm chức. Ở một địa phương xa lạ, bên cạnh cũng cần có một người có thể tin cậu, và thích ứng nhanh với hoàn cảnh, giúp hắn triển khai công tác. Không thể nghi ngờ, Điền Minh là người thích hợp.
Điền Minh khéo léo, ý nghĩ linh hoạt. Năng lực thích ứng hoàn cảnh rất nhanh. Tố chất cá nhân cũng đủ. Theo bản tâm mà nói, Bành Viễn Chinh nguyện ý mang theo Điền Minh.
Hắn nói lời này kỳ thật cũng là một sự thăm dò. Nếu Điền Minh bị chức danh "Phó chủ tịch thị trấn hay Phó trưởng phòng" nào đó hấp dẫn mà động tâm thì chẳng sợ Điền Minh có nửa điểm do dự, Bành Viễn Chinh cũng kiên quyết bỏ y qua một bên.
- Điền Minh, cậu phải hiểu cho rõ, cục diện huyện Lân bây giờ khá hỗn loạn, tin rằng cậu cũng có nghe thấy. Tôi qua bên đó khai triển công việc sẽ rất khó khăn. Thậm chí sẽ có phiêu lưu. Cậu theo tôi đến huyện Lân, chi bằng ở lại quận nhậm chức.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, châm một điếu thuốc.
Điền Minh không do dự, ánh mắt kiên định nói:
- Lãnh đạo, tôi nguyện ý cùng lãnh đạo làm việc. Một năm nay công tác bên cạnh lãnh đạo, tôi cũng đã học được rất nhiều thứ. Xin lãnh đạo hãy cho tôi cơ hội này.
Điền Minh là người thông minh. Y biết Bành Viễn Chinh tiền đồ rộng lớn. Trước mắt, cương vị cấp phó huyện chỉ là một điểm nút nho nhỏ không đáng kể trên con đường làm quan của hắn. Chỉ cần có thể kiên trì làm việc bên cạnh Bành Viễn Chinh, rèn luyện vài năm. Khi Bành Viễn Chinh đi lên một cương vị lãnh đạo rất cao, thì y sẽ được lợi rất nhiều, cấp phó phòng trước mắt chẳng đáng là gì.
Y sẽ không bởi vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, cao giọng cười:
- Điền Minh, cậu đi theo tôi, phải chuẩn bị tư tưởng chịu gian khổ nhé.
Ai cũng thật không ngờ, Thành ủy bổ nhiệm lại vội vã như vậy. Mà trong thị trấn cũng không nghĩ tới Quận ủy đối với điều chỉnh bộ máy thị trấn Vân Thủy gần như là đồng bộ hoàn thành, nhiều ít làm cho người ta có phản ứng không kịp.
Ngày thứ ba, văn kiện nhậm chức của Thành ủy được công bố. Buổi chiều ngày thứ ba, Phó bí thư quận ủy Tân An Lệnh Tường và Ủy viên thường vụ quận ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Lý Mộng Nhiễm hai vị lãnh đạo tự mình đến thị trấn Vân Thủy tuyên bố quyết định bổ nhiệm của quận ủy.
Đây là hội nghị cuối cùng mà Bành Viễn Chinh chủ trì khi còn ở lại thị trấn Vân Thủy.
Ba giờ rưỡi chiều, Bành Viễn Chinh cùng Lệnh Tường và Lý Mộng Nhiễm đi vào phòng họp. Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Tất cả các cán bộ đều đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay, kéo dài không thôi.
Bành Viễn Chinh và Lệnh Tường, Lý Mộng Nhiễm, Lý Tuyết Yến bốn người lên đài chủ tịch. Hắn nhìn mọi người dưới đài vẫn vỗ tay không ngừng, hơi có chút cảm thán, hạ thấp giọng lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, hãy yên lặng một chút. Chúng ta bắt đầu.
Chử Lượng, Quý Kiến Quốc hai người ngồi dưới đài, tinh thần khẩn trương vô cùng, sắc mặt cứng ngắc. Hai người ở Bành Viễn Chinh đều không đạt được kết quả, trong lòng thất vọng vô cùng, đang chuẩn bị hoạt động ở quận một chút, thì kết quả Quận ủy bổ nhiệm đã đi xuống.
Ba giờ rưỡi họp, hai giờ năm mươi Quận ủy mới hạ thông báo. Ngay cả một tin tức cũng không thoát ra ngoài.
Bí thư Đảng ủy thị trấn, ứng cử viên không còn trì hoãn. Ở quận đến bổ nhiệm ai làm Chủ tịch thị trấn, không cần nói đến Quý Kiến Quốc và Chử Lượng hai người cảm thấy khẩn trương bất an, mà ngay cả những phó chức khác cũng tràn đầy nôn nóng.
Trên đài chủ tịch, Lệnh Tường cười híp mắt, nhỏ giọng nói mấy câu với Bành Viễn Chinh, rồi lại cùng trao đổi ánh mắt với Lý Mộng Nhiễm cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, có thể bắt đầu rồi.
Bành Viễn Chinh gật đầu, cầm micro cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, Phó bí thư Quận ủy Lệnh và Trưởng ban tổ chức cán bộ đến thị trấn để tuyên bố quyết định bổ nhiệm. Chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh.
Tiếng vỗ tay lại vang lên. Lệnh Tường và Lý Mộng Nhiễm khẽ khom người.
Bành Viễn Chinh phất tay, dưới đài lập tức im lặng lại.
Lệnh Tường và Lý Mộng Nhiễm âm thầm liếc mắt nhìn nhau một cái, thầm nghĩ Bành Viễn Chinh uy tín cá nhân ở thị trấn Vân Thủy thật sự đã cao đến một cực hạn. Nếu như Thành ủy không điều chỉnh hắn, thời gian sau, chỉ sợ hắn ở thị trấn Vân Thủy sẽ tạo ra một vương quốc độc lập, không ai xâm chiếm được.
- Sau đây, xin Trưởng Ban tổ chức cán bộ tuyên bố quyết định bổ nhiệm của Quận ủy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, trao micro lại cho Lý Mộng Nhiễm.
Lý Mộng Nhiễm hắng giọng, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, trước khi tuyên bố quyết định bổ nhiệm của quận ủy, đầu tiên tôi xin hướng mọi người thông báo một chút. Bí thư Viễn Chinh đã được Thành ủy miễn đi chức Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư cơ quan công ủy, bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, đề danh Phó chủ tịch thường trực. Chúc mừng đồng chí Viễn Chinh.
Tiếng vỗ tay chợt vang lên. Bành Viễn Chinh mỉm cười, đứng dậy cúi chào.
Lý Mộng Nhiễm liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh rồi lại nói:
- Căn cứ vào sự thống nhất an bài của Thành ủy, trải qua nghiên cứu của Hội nghị thường vụ quận ủy, miễn đi chức vụ Bí thư đảng ủy thị trấn Vân Thủy. Đồng chí Viễn Chinh công tác ở thị trấn Vân Thủy cho đến nay đã toàn tâm toàn ý phát triển, giải phóng tư tưởng, thành tích rất rõ ràng. Đẩy mạnh thu hút đầu tư, cải thiện dung mạo thị trấn, thiết lập giáo dục mạnh mẽ, vì thị trấn Vân Thủy phát triển đi lên, tạo ra những cống hiến không thể xóa nhòa.
- Thành ủy, Quận ủy nhất trí cho rằng, lúc này đây, Thành ủy điều đồng chí Viễn Chinh đến huyện Lân công tác, đối với chúng ta là một tổn thất rất lớn.
Lý Mộng Nhiễm đại diện cho Quận ủy đánh giá công tác của Bành Viễn Chinh thêm vài phút. Mà khoảng giữa lại liên tiếp vang lên những tiếng vỗ tay, khiến Bành Viễn Chinh không thể không luôn mãi đứng dậy cảm ơn.
- Căn cứ vào quận ủy điều chỉnh công tác, quyết định bổ nhiệm đồng chí Lý Tuyết Yến làm Bí thư đảng ủy thị trấn Vân Thủy. Miễn đi chức vụ Chủ tịch thị trấn của đồng chí Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết yến nói đến đây, hơi dừng lại một chút, rồi nhìn mọi người dưới đài. Ông ta theo bản năng mà nâng tách trà lên uống. Dưới đài có rất nhiều người đều khẩn trương, có chút hít thở không thông.
Bởi vì kế tiếp, Chủ tịch thị trấn sẽ được công bố.
Lý Mộng Nhiễm khẽ đặt tách trà xuống, ngẩng đầu thản nhiên tuyên bố tiếp:
- Bổ nhiệm đồng chí Cổ Lượng làm Phó bí thư đảng ủy thị trấn, đề danh làm Chủ tịch thị trấn.
Lý Mộng Nhiễm giọng nói tuy không lớn, nhưng khi rơi vào tai mọi người thì lại giống như tiếng sấm sét.
Hiện trường im lặng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chử Lượng sắc mặt chợt trắng bệch, ngồi một chỗ bờ vai run rẩy. Còn Quý Kiến Quốc thì đột nhiên quay đầu nhìn Cổ Lượng thần sắc bình tĩnh đang ngồi trong góc, âm thầm giận dữ và xấu hổ.
Nếu như là cấp trên bổ nhiệm Chử Lượng, Quý Kiến Quốc sẽ không phản ứng lớn như vậy. Dù sao, Chử Lượng mặc dù là đối thủ cạnh tranh với y, nhưng so với Cổ Lượng thì phù hợp hơn.
Rất nhiều cán bộ bình thường trong thị trấn đều ngạc nhiên nhìn Cổ Lượng. Điều này quá mức đột ngột. Gần như không ai xem trọng Cổ Lượng. Bởi vì Cổ Lượng cứng mềm gì không bằng Chử Lượng và Quý Kiến Quốc. Mặc dù trước đây Bành Viễn Chinh âm thầm bồi dưỡng, nhưng Cổ Lượng làm người khiêm tốn, bình thường cũng rất ít khi thể hiện gì.
Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, Cổ Lượng thượng vị.
Cổ Lượng đương nhiên trong lòng hiểu rõ. Bởi vì tối qua, Ban tổ chức cán bộ quận ủy mới tìm y nói chuyện. Cổ Lượng chậm rãi tiến về phia trước, âm thầm hướng Bành Viễn Chinh gửi đến một ánh nhìn cảm kích. Sau đó hướng đài Chủ tịch lãnh đạo cúi đầu, rồi xoay người chào các cán bộ khác.
Tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên.
Nhưng bất kể là tiếng vỗ tay nhiệt liệt hay không thì cũng không thay đổi Cổ Lượng lên làm Chủ tịch thị trấn.