- Cũng không có yêu cầu gì cụ thể, không nên quấy rầy bệnh viện, chỉ cần bố trí một phòng bệnh yên tĩnh một chút là được.
Cung Hàn Lâm phất phất tay nói, rồi lấy một tài liệu từ trong ngăn kéo bàn làm việc, đưa tới:
- Năm ngoái, Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện ban đầu hoạt động theo chế độ tổng hợp, gần đây tôi nảy ra ý nghĩ, cậu lập tức tổ chức người, dựa theo ý kiến của tôi sửa đổi hoàn thiện, sau đó gửi cho mấy Phó chủ tịch huyện khác đọc. Tranh thủ qua mùa xuân, liền chính thức quán triệt thực hiện đầy đủ.
Vương Hạo nhận lấy tài liệu nhìn lướt qua, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Đây là chế độ tổng hợp do Chủ tịch huyện tiền nhiệm chủ trì chỉnh sửa, sau khi Cung Hàn Lâm đến nhận chức, không còn đề cập tới. Sao bây giờ ông ta lại lật lại cái mớ cũ rích này?
Vương Hạo nhận lệnh ra khỏi phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, trở lại phòng làm việc của mình, lật xem bản dự thảo chế độ tổng hợp, mắt sáng lên, chợt tỉnh ngộ.
Y từng là người tham dự khởi thảo bản dự thảo này, thừa hiểu Chủ tịch huyện tiền nhiệm làm cái này chủ yếu là vì tăng cường quyền lực, chẳng hạn đối với phê duyệt và chi trả cho một số dự án quan trọng, bản quy định này chỉ rõ, nhất định phải có chữ ký của Chủ tịch huyện mới có thể thi hành. Đây là để tăng cường quyền lực của Chủ tịch huyện, mặc dù núp dưới danh nghĩa là chế độ làm việc. Lúc này Cung Hàn Lâm đưa ra chế độ này, mục đích không cần nói cũng biết. Xem ra, Cung Hàn Lâm chưa từ bỏ ý định!
Vương Hạo trầm ngâm chốc lát, lặng lẽ cầm bản dự thảo chế độ tổng hợp đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Nghe Vương Hạo nói xong, Bành Viễn Chinh ngẩn ra, rồi cười cười:
- Vương Hạo, nếu là đã hình thành văn bản, tôi sẽ không xem, anh cứ dựa theo yêu cầu của Chủ tịch huyện Cung, sửa đổi hoàn thiện in ra, rồi báo mấy Phó chủ tịch huyện truyền đọc!
Vương Hạo chần chờ một chút, nhưng không dám nói gì nữa, nhận lệnh xoay người đi.
Nhìn theo bóng lưng Vương Hạo, Bành Viễn Chinh không nhịn được nhẹ nhàng mỉm cười, rốt cuộc Cung Hàn Lâm làm cái loại "chế độ" này là vì cái gì, làm sao hắn có thể không biết! Chẳng qua là hắn luôn luôn kiên trì chế độ cao hơn quyền lực, nếu chế độ đã hình thành, có lẽ hắn sẽ nói lên ý kiến cá nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không tranh cãi với Cung Hàn Lâm vì những chuyện như thế này, lãng phí thời gian và sức lực một cách vô vị.
Hắn cũng không tin, một người làm việc không tuân theo quy tắc còn có thể dựa vào quy tắc để lật trời? !
Vương Hạo đi tới cửa, do dự một chút rồi quay lại cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Cung nói gần đây sức khỏe không tốt, muốn văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sắp xếp, để ông ấy đi nằm viện an dưỡng.
Bành Viễn Chinh ngạc nhiên. Rồi mỉm cười cười:
- Ồ, anh đi làm là được. Chờ Chủ tịch huyện Cung vào bệnh viện, anh sắp xếp thời gian. Đến lúc đó nhắc tôi một tiếng, tôi cùng những đồng chí khác đến bệnh viện thăm hỏi.
...
Cung Hàn Lâm đã nhập viện. Bất quá, chuyện này không gây ra bao nhiêu gợn sóng ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Bành Viễn Chinh bận rộn trù bị lễ ký hiệp định dự án cuối tuần. Ngày thứ ba, Bành Viễn Chinh dẫn Lý Minh Nhiên và mấy Phó chủ tịch huyện đi bệnh viện thăm hỏi Cung Hàn Lâm, không khí rất tốt. Dĩ nhiên ai cũng biết, đây chỉ là sự hữu hảo ngoài mặt, còn sau lưng ẩn chứa sự phân tranh quyền lực mày thắng tao thua, thậm chí là mày chết tao sống.
Qua Quách Vĩ Toàn, Bành Viễn Chinh nhận được một tin, nói Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa đã ly hôn, nghe nói Tả Kiến, chồng của cô có người khác. Tin tức kia đối với Bành Viễn Chinh cũng không có gì bất ngờ, lúc trước hắn đã sớm nghĩ tới cuộc hôn nhân của Nghiêm Hoa và Tả Kiến sẽ nhanh chóng kết thúc.
Nghiêm Hoa là loại phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, lại là lãnh đạo quan trường, dù thế nào, cô cũng không thể chấp nhận Tả Kiến từng phản bội sau lưng cô. Huống chi, Tả Kiến cũng không có bất kỳ thái độ hối cải nào. Nghiêm Hoa quyết đoán đưa đơn ly hôn, chỉ trong vòng ba ngày làm xong thủ tục ly hôn. Tuy nhiên, ly hôn đối với Nghiêm Hoa cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại còn khiến người ta có cảm giác, sau khi ly hôn Nghiêm Hoa ăn mặc đẹp hơn, tinh thần tốt hơn, biết hưởng thụ cuộc sống hơn.
Cuối tuần, tất cả thành viên tổ dự án bao gồm Bành Viễn Chinh, cũng cùng làm thêm giờ. Trước đó Hàn Duy đã gọi điện thoại nói, bởi vì đây là dự án đầu tư nước ngoài có vốn đầu tư hơn trăm triệu của thành phố Tân An, thành phố vô cùng coi trọng dự án này, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn muốn đích thân tham dự lễ ký kết hợp đồng.
Chủ tịch thành phố tham dự, có nghĩa cấp bậc cùng quy cách của lễ ký hợp đồng tăng lên đến mức cao nhất. Nếu Chủ tịch thành phố đích thân tới, có thể một Phó chủ tịch thành phố cũng tới, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Phó chủ tịch thường vụ thành phố Mạnh Cường cùng một Phó chủ tịch thành phố phân quản về thương mại cũng sẽ đến tham gia hoạt động.
Hàn Duy là một lãnh đạo có yêu cầu rất cao, mặc dù chỉ là một lễ ký hợp đồng, nhưng ông ta yêu cầu phải tận thiện tận mỹ, không được phô trương lãng phí, lại phải thể hiện được sự long trọng.
Vốn Bành Viễn Chinh không coi trọng lễ ký hợp đồng, bởi vì đây chỉ là một loại hình thức, công việc hợp tác chân chính đều ở ngoài mấy phút đồng hồ ký hợp đồng, nhưng nếu Hàn Duy coi trọng, hắn cũng phải tỏ vẻ coi trọng.
Bành Viễn Chinh hiểu rõ, bởi vì đây là dự án lớn đầu tiên kể từ khi Hàn Duy nhậm chức ở huyện Lân, tương đương với tô son điểm phấn trên mặt ông ta, ông ta phá lệ coi trọng cũng là hợp tình hợp lý. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đám Hoắc Quang Minh báo cáo xong liền đi ra, Bành Viễn Chinh do dự một lúc, gọi điện thoại cho Phó Khúc Dĩnh lần nữa.
Giọng Phó Khúc Dĩnh có chút cô đơn và yếu ớt, gượng cười:
- Chủ tịch huyện Bành đại nhân, vẫn còn không tin tôi à? Tiểu nữ đã nói mấy lần rồi, Thứ Tư tuần tới chúng tôi sẽ tới Tân An, huyện có thể phái người đến sân bay tỉnh lỵ, đón chúng tôi về huyện đi! Hợp tác là không có vấn đề gì. Anh yên tâm đi, dự án này…
Phó Khúc Dĩnh do dự một hồi kiên định nói:
- Dự án này do tôi phụ trách, tôi sẽ ở huyện Lân một thời gian ngắn, chờ dự án đi vào quỹ đạo rồi hãy nói!
- Hả?
Bành Viễn Chinh rất ngạc nhiên. Phó Khúc Dĩnh là Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thương, làm sao có thể vì một dự án đầu tư mà ở lại huyện Lân? Chuyện này dường như… Nhưng hắn không tiện hỏi, đoán chuyện này liên quan đến việc riêng của Phó Khúc Dĩnh.
- Mặt khác, Viễn Chinh, phiền anh một chuyện. Mẹ tôi muốn du lịch trong nước một thời gian ngắn, trước tiên đi đến vùng biên giới, cuối cùng đi thăm Giang Nam. Xong, tôi muốn cho mẹ tôi ở trong núi Phượng Hoàng của các anh vài ngày... Nơi đó không khí rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp.
Phó Khúc Dĩnh nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, rồi cười nói:
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề. Khúc Dĩnh, lúc nào mẹ cô tới, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bà!
- Tốt, cám ơn. Chủ tịch huyện Bành đại nhân, Thứ Tư gặp!
Phó Khúc Dĩnh cười hì hì trong điện thoại, nhưng Bành Viễn Chinh cảm giác tiếng cười của cô vô cùng gượng gạo.
Tuy nhiên, đây là chuyện riêng của Phó Khúc Dĩnh, điều Bành Viễn Chinh quan tâm là bản thân dự án. Hắn không mất thời gian bận tâm đến những biểu hiện hơi khác lạ của Phó Khúc Dĩnh, sau khi cúp điện thoại, lập tức gọi mấy người Hoắc Quang Minh vào, xác định quy trình và phương án cuối cùng của lễ ký hợp đồng.