Sáng sớm hôm sau, gió rét thổi lạnh thấu xương. Tiến vào tháng 11, mùa đông đã bắt đầu, nhiệt độ ở Tân An đã trở nên cực thấp.
Bành Viễn Chinh nhanh chóng bước vào tòa nhà Thành ủy, phía sau truyền đến tiếng gọi mệt mỏi nhưng hưng phấn của Vương Na:
- Viễn Chinh, Viễn Chinh!
Bành Viễn Chinh dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Na cười:
- Sao hôm nay chị đến sớm vậy?
- Hôm nay Đại Long lái xe đưa tôi đi làm.
Vương Na cười hì hì, gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi của việc ăn chơi tối hôm qua. Cô bước lại, đưa qua một thanh socola:
- Cho cậu đó, buổi sáng ăn vào một chút socola sẽ khiến người nóng hơn trong thời tiết giá lạnh này.
Hai người đến bây giờ được xem là người quen của nhau. Bành Viễn Chinh cũng không để ý, thuận tay tiếp nhận thanh socola từ tay Vương Na, xé bỏ vào miệng.
Gia Cát Cấu bước vào đại sảnh cơ quan, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trải qua một đêm, sự đố kỵ trong lòng Gia Cát Cấu đã tiêu tan không ít. Nhưng kể từ khi nhìn thấy cảnh tượng đó, y thiếu chút nữa là không khống chế được cảm xúc của mình.
Lại nói tiếp, y đối với Bành Viễn Chinh lòng đố kỵ dâng tràn không hiểu ra làm sao. Có lẽ trong tiềm thức, Bành Viễn Chinh tài mạo quá song toàn, quá mức ưu tú, đã trở thành một tình địch đủ sức uy hiếp y.
Một khi bị lòng đố kỵ che mắt thì chỉ số thông minh và lý tính sẽ xuống đến mức thấp nhất. Lời nói và việc làm sẽ không đo lường được.
Bành Viễn Chinh và Vương Na sóng vai nhau bước đi trước. Gia Cát Cấu sắc mặt âm trầm bước đi phía sau, ánh mắt ngưng lại như đao.
Bước vào văn phòng, Bành Viễn Chinh vừa muốn đi lau dọn thì chợt nghe Gia Cát Cấu ngồi một chỗ, nói:
- Tiểu Bành, việc vệ sinh của phòng cậu không cần xen vào. Cậu lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống cơ sở. Buổi chiều ngày hôm qua, lãnh đạo đã kết nối với Nhật báo Tân An, cậu sẽ làm việc ở Ban tin tức xã hội, chuyên ngành phục vụ công cộng.
- Ngày mai phải đưa tin đó.
"Nhanh như vậy sao?" Bành Viễn Chinh ngẩn ra, không nói gì, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Kiếp trước hắn tuy rằng không có làm qua phóng viên, nhưng thường xuyên giao tiếp với giới truyền thông, biết ngành phục vụ công cộng là ngành mệt nhất khi lấy tin. Những tin tức liên quan đến dân sinh ở địa phương rất khó mà lấy được. Thượng vàng hạ cám rất nhiều, phóng viên chạy cả ngày bên ngoài cực khổ rất nhiều cũng không có lấy nổi thành tích.
Bởi vậy, phòng này đối với tòa soạn báo mà nói thì trên cơ bản thuộc loại hạ đẳng. Bình thường chỉ có những người mới hoặc những thực tập sinh mà thôi.
Nếu thật phải xuống cơ sở rèn luyện, bất kể thế nào cũng không thể đem đồng chí của phòng Tin tức an bài xuống tòa soạn báo. Sự sắp xếp như vậy hiển nhiên là cố ý.
Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh cũng không để trong lòng. Hắn vâng một tiếng, đưa khăn lau trong tay cho Mã Tự, rồi đi thu dọn đồ đạc của mình.
Bộ dạng của hắn lúc này rơi vào mắt Gia Cát Cấu khiến y càng thêm căm tức.
Gia Cát Cấu bưng tách trà qua rót thêm nước nóng, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó trầm giọng nói:
- Căn cứ vào tinh thần chỉ thị của lãnh đạo, đồng chí Tiểu Bành sau khi đến tòa soạn phải cố gắng học hỏi, phục tùng quản lý của tòa soạn. Về phương diện khác bất cứ lúc nào cũng phải chờ phòng sắp xếp, tức là không những phải rèn luyện trau dồi ở cơ sở mà còn không thể chậm trễ công tác của phòng.
Gia Cát Cấu lời vừa nói ra, Mã Tự cảm thấy sửng sốt. Vương Na cũng thật không ngờ, ngẩng đầu nhìn Gia Cát Cấu, đôi lông mày cau lại.
Đây là đang nói, Bành Viễn Chinh tuy rằng xuống cơ sở để rèn luyện, nhưng lại bắt hắn phải chu toàn hai bên công việc. Xuống cơ sở thì xuống cơ sở, nhưng nếu phòng có công tác thì phải trở về tiếp tục làm.
Cái này không phải là xuống cơ sở rèn luyện mà là cố ý chỉnh người.
Quả thật là thái quá mà!
Mã Tự có chút tức giận, hung hăng đưa tay lau qua lau lại, có một chút nước bắn tung tóe lên người Gia Cát Cấu. Gia Cát Cấu giận tím mặt, nổi giận nói:
- Mã Tự, cậu làm cái gì vậy?
Mã Tự cười lạnh một tiếng rồi chắp tay sau đít, ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra cửa.
Vương Na buông chiếc khăn lau trong tay, nhìn Gia Cát Cấu nhíu mày nói:
- Phó trưởng phòng, xuống cơ sở thì xuống cơ sở, nào có chuyện xuống cơ sở rồi lại làm công tác ở phòng? Bành Viễn Chinh cũng không phải người máy, sao lại bắt làm như thế được?
Gia Cát Cấu bĩu môi, lạnh lùng nói với Vương Na:
- Đây là do ban an bài, tôi cũng không có cách nào khác. Cô cứ làm việc của mình là được rồi.
- Tuy rằng vất vả một chút, nhưng tôi nghĩ rằng Tiểu Bành là đồng chí trẻ tuổi, lại là Đảng viên, hẳn là nên chịu đựng gánh nặng một chút. Trên thực tế, đây cũng là sự bồi dưỡng và coi trọng của lãnh đạo.
Gia Cát Cấu quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh còn đang bận đưa tay dọn dẹp mấy tờ báo trên bàn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Gia Cát Cấu, sắc mặt tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng cũng lạnh như băng.
Hắn đã hoàn toàn bị chọc giận. Hắn có thể chịu đựng một ít áp lực, cho dù là bị chèn ép và xa lánh, nhưng không phải vì vậy mà bị người khác ức hiếp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đúng là lộ liễu, chẳng biết kiêng nể gì cả.
- Xuống cơ sở chính là xuống cở sở, kiêm nhiệm hai việc tôi làm không được.
Bành Viễn Chinh giọng nói bình thản, nhưng kiên định.
- Hoặc là bảo tôi xuống cơ sở, hoặc là để tôi ở đây. Chạy một lúc hai việc, căn bản là không có khả năng.
Gia Cát Cấu không dự đoán được Bành Viễn Chinh sẽ giáp mặt chống đối y ngay trước mặt Vương Na. Cảm giác quyền ủy của vị trí Phó trưởng phòng bị khiêu chiến, y không kìm nổi cười lạnh nói:
- Đây là lãnh đạo thượng cấp sắp xếp, không chấp nhận sự cò kè mặc cả.
- Lãnh đạo nào sắp xếp? Anh nói ra thử xem. Tôi không tin có lãnh đạo lại không biết nói lý lẽ như thế?
Bành Viễn Chinh đối chọi gay gắt, xoay người bước nhanh đến chỗ Gia Cát Cấu.
Thân hình Bành Viễn Chinh cao lớn, cường tráng còn Gia Cát Cấu thì lại thấp bé, gầy yếu. Bành Viễn Chinh đi tới mang theo một khí thế vô hình, khiến cho Gia Cát Cấu cảm thấy một áp lực cấp bách.
- Được, vậy thì chính cậu đi gặp lãnh đạo mà nói đi.
Gia Cát Cấu ánh mắt lóe ra, nghiến răng, chậm rãi bước ra sau bàn làm việc, phất tay, ra vẻ không kiên nhẫn nói:
- Có biết văn phòng của Phó trưởng ban Lưu ở chỗ nào không? Có cần tôi chỉ cho cậu không?
Gia Cát Cấu rốt cục lòi ra cái xấu của mình.
Y nghĩ rằng Bành Viễn Chinh sẽ không dám đi tìm Lưu Cường để lý luận. Cho dù là có đi, thì lấy ác cảm của Lưu Cường đối với Bành Viễn Chinh, thì hắn cũng chẳng được gì.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đột nhiên cảm thấy đấu với loại người như Gia Cát Cấu chẳng có gì thú vị. Đấu trí hoặc so dũng khí thì không nói, chỉ nói đến sự cẩn thận cũng không có, không đáng để lãng phí thời gian và tinh lực.
Loại chuyện này khẳng định là do Gia Cát Cấu tự chủ trương, tuy nhiên là lại mang cờ hiệu của Lưu Cường ra mà thôi. Nếu điểm ấy mà nhìn không thấu thì Bành Viễn Chinh kiếp trước cũng uổng phí hai mươi năm ở cơ quan.
Chỉ có điều, Gia Cát Cấu vì sao lại đột nhiên chĩa mũi nhọn vào Bành Viễn Chinh thì hắn có chút không rõ. Nếu hắn biết bởi vì Vương Na thì khẳng định không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn xoay người bước đi, khi đến cửa thì nói tiếp một câu:
- Lãnh đạo nào sắp xếp thì bảo lãnh đạo đó tìm tôi nói chuyện. Nói ngắn gọn một câu, xuống cơ sở thì được, nhưng gây sức ép cho người khác thì không được.
Bành Viễn Chinh đi đến hành lại, rồi đến buồng vệ sinh tìm một cây lau, cùng Mã Tự lau hành lang khu vệ sinh.
Mã Tự đứng ở hành lang, hướng hắn vẫy tay nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, cậu qua đây một chút.
Bành Viễn Chinh đi đến. Mã Tự lấy từ trong túi ra một gói thuốc, đưa qua một điếu, rồi hạ giọng nói:
- Viễn Chinh, anh thấy cậu ở Ban tuyên giáo này không ổn rồi. Lúc trước thì có Tôn Bình, nay thì lại là Gia Cát Cấu. Chu Thành Dung rơi đài thì lại xuất hiện một Lưu Cường. Ai cũng muốn chơi xấu cậu cả.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.
Mã Tự thở dài:
- Lời của anh nói cậu đừng để trong lòng. Anh thấy cậu sớm hay muộn gì cũng bị điều đi thôi.
Mã Tự còn muốn nói câu gì nữa thì đột nhiên thấy Lưu Cường sải bước về phòng Tin tức thì liền im miệng, vùi đầu vào việc lau nhà.