Kỳ thật thì các thành viên và Quý Kiến Quốc đã mơ hồ đoán được thái độ của Bành Viễn Chinh.
Nhưng y không tin, Bành Viễn Chinh sẽ không tiếp thu ý kiến của tất cả các thành viên Đảng ủy mà duy trì ý kiến của mình.
Quý Kiến Quốc nhẹ nhàng thở dài, cao giọng nói:
- Bí thư Bành, trình tự không có vấn đề, thậm chí có thể nói, tổ chấm thi của chúng tôi đúng là có chút nghiêm khắc với Trương Oánh, nhưng cô ấy vẫn cứ dẫn đầu.
Quý Kiến Quốc nói xong, rồi nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Các đồng chí, ý kiến của tôi là tôn trọng kết quả cạnh tranh.
Hắn tiếng nói vừa dứt thì các thành viên Đảng ủy gần như muốn nổ tung. Mà ngay cả Lý Tuyết Yến cũng có chút khiếp sợ nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ anh hôm nay uống lộn thuốc rồi sao? Trương Oánh này rõ ràng là một người phụ nữ rắc rối. Để cho một người phụ nữ rắc rối như vậy lên làm hiệu trưởng thì quyền uy của thị trấn còn để ở chỗ nào?
Hơn nữa, còn mặt mũi của lãnh đạo quận và phòng giáo dục quận.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói:
- Cạnh tranh chức vụ hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy là công tác mà thị trấn đẩy mạnh. Trình tự không có vấn đề, không có thao tác xấu, kết quả công bằng thì chúng ta nên tôn trọng kết quả này. Nhất là đây là kết quả do quần chúng bình chọn, phản ánh ý kiến của quần chúng. Nếu thị trấn quyết định phủ quyết thì sẽ làm tổn hại dân tâm, cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của đảng ủy chính quyền thị trấn.
- Trương Oánh sở dĩ trúng cử, nguyên nhân cũng chẳng phức tạp. Điều này chứng tỏ năng lực làm việc của cô và quần chúng cơ sở đủ để đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường trung học thị trấn Vân Thủy.
- Mọi người sở dĩ phản đối là vì Trương Oánh là một người phụ nữ rắc rối, có bãi khóa, có khiếu oan. Nói thật, tôi cũng không thích người phụ nữ này, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét.
- Nhưng vấn đề yêu ghét cá nhân không phải là nhân tốt quyết định mấu chốt của vấn đề. Chúng ta không thể vì nó mà phủ định chính nghĩa của trình tự. Có lẽ cô ấy sẽ làm tốt vị trí hiệu trưởng của mình.
- Tôi cho rằng, chúng ta hẳn là nên cho cô ấy một cơ hội, tôn trọng kết quả của trình tự chính là tôn trọng tiếng nói của quần chúng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bành Viễn Chinh thái độ tuy rằng rất dịu dàng, nhưng kiên định rõ ràng. Hoàng Hà và Mẫn Diễm nhìn nhau bằng một ánh mắt hồ nghi. Bí thư Bành vừa thể hiện sự chán ghét Trương Oánh nhưng lại ra sức giúp đỡ Trương Oánh. Chẳng lẽ Trương Oánh đã đi ngõ sau? Hay là ở trên thực hiện áp lực với Bành Viễn Chinh?
Cùng suy nghĩ như vậy còn có Hoàng Hà và Cổ Lượng. Chỉ có Lý Tuyết Yến là không nghĩ như vậy. Lý Tuyết Yến rất hiểu cá tính và phong cách của Bành Viễn Chinh. Nếu thật ở trên có áp lực, hắn nhất định sẽ chống lại.
Lý Tuyết Yến thì bởi vì cho rằng, để cho Trương Oánh trở thành hiệu trưởng trường Vân Thủy, ngày sau tồn tại tai họa ngầm quá lớn. Một khi xảy ra vấn đề, sự tình liên quan đến giáo dục và trường học, chịu thương tổn chính là học sinh. Hơn nữa, cô vốn cho rằng Bành Viễn Chinh làm ra cái gì gọi là cạnh tranh vị trí không cho là đúng.
- Bí thư Bành, tôi kiên quyết phản đối. Hiệu trưởng không phải cần đến năng lực nghiệp vụ. hiệu trưởng cũng không cần phải biết quản lý, hiểu và dạy học là có để đảm nhận cương vị. Cương vị hiệu trưởng cần một người có tổ chất tổng hợp, chú ý đến đại cục tổng thể. Và tố chất chính trị chính là một trong những bộ phận quan trọng.
- Về phần quần chúng cơ sở. Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp chứng minh trong chuyện này có thao tác vi phạm quy định, nhưng khách quan công chính mà nói, kết quả này là từ tập thể mà có. Không tin, thị trấn có thể một lần nữa xác định và đánh giá lại, xem kết quả có nhất trí hay không.
Lý Tuyết Yến rất ít khi trong hội nghị công khai phản đối Bành Viễn Chinh. Chẳng sợ cô có ý kiến bất đồng. Nhưng lúc này đây, cô lại đứng dậy, đủ để chứng tỏ cô trong lòng cũng không đồng ý.
Quý Kiến Quốc hai mắt sáng lên, vỗ tay tán dương nói:
- Bí thư Bành, chính là như vậy. Nên xác định và đánh giá lại. Nói không chừng kết quả có thay đổi.
Đám người Chử Lượng đều phụ họa.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Các đồng chí, cạnh tranh chọn lựa cán bộ, đây là sự việc rất nghiêm túc. Sao có thể giống như mua thức ăn ngoài chợ, cò kè mặc cả? Nếu xác định và đánh giá dân chủ một lần nữa. Kết quả đương nhiên là sẽ thay đổi. Nhưng đồng thời cũng ám chỉ bản thân mình đang nói dối.
- Hiệu trưởng trường trung học là một vị trí rất quan trọng. Vì vậy, tôi đề nghị vẫn để cho Hậu Dẫn Sơ ở lại làm Hiệu trưởng. Chuyện này có thể tạm hoãn lại.
Lý Tuyết Yến kiên trì nói.
Bành Viễn Chinh âm thầm nhíu mày. Hắn tuy rằng có thể vận dụng quyền uy của Bí thư để trực tiếp thông qua quyết định. Nhưng tất cả thành viên đảng ủy đều phản đối. Nhất là Lý Tuyết Yến cũng phản đối khiến hắn nhiều ít cũng có chút khó xử.
Bành Viễn Chinh cười khổ nhìn Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến ngồi nghiêm chỉnh, không thấy ánh mắt phức tạp của Bành Viễn Chinh.
Cô cho rằng ở một số việc, Bành Viễn Chinh thực hiện vẫn rất lý tưởng hóa. Cô hôm nay làm trái ý hắn, không phải là muốn vượt mặt hắn, mà là tránh sau này hắn có quyết sách sai lầm. Tương lai bởi vậy mà chịu liên lụy.
Vừa lúc đó, Mẫn Diễm đột nhiên mở miệng, phá vỡ cục diện nặng nề bế tắc:
- Bí thư Bành, Chủ tịch thị trấn Lý, các đồng chí, thật ra tôi cảm thấy Bí thư Bành nói rất đúng.
- Nếu thị trấn đã tiến hành công khai chọn lựa. Như vậy, kết quả có được chúng ta phải tôn trọng nó. Có thể cho Trương Oánh làm trong thời gian ngắn. Nếu không xứng chức thì có thể rút lui. Chuyện này không có gì cả.
- Ngoài ra, thân phận khi làm giáo viên và khi làm hiệu trưởng là hoàn toàn khác nhau. Tự nhiên tâm tính cũng thay đổi. Tôi không thể tin, cô trên cương vị hiệu trưởng lại còn dám kích động giáo sư bãi khóa khiếu oan. Trừ phi cô ta không muốn làm nữa.
- Đương nhiên, vì để bảo đảm cho mục đích đạt được, trước tiên có thể trên văn kiện ghi rõ ràng là cho cô ta thử việc. Nếu trong thời gian thử việc xảy ra vấn đề thì lập tức ngay tại chỗ cách chức. Đồng thời có thể cho lão Quý kiêm nhiệm chức Bí thư chi bộ Đảng trường trung học thị trấn Vân Thủy, tạm thời khống chế cục diện trường học trong tay.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên:
- Được, chị Mẫn đề nghị này rất hay. Lão Quý, anh được phân công quản lý giáo dục. Trong thời điểm đặc biệt như vầy, tự mình quản lý trường trung học Vân Thủy cũng khả thi đấy chứ.
Quý Kiến Quốc khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Y chậm rãi gật đầu:
- Được, tôi đồng ý.
Lý Tuyết Yến cau mày:
- Tôi bảo lưu ý kiến.
Chử Lượng cũng theo sau tỏ thái độ:
- Tôi cũng bảo lưu ý kiến.
Hoàng Hà thấy không khí có chút khẩn trương, không khỏi giảng hòa nói:
- Có thể cho cô ấy thử một chút cũng không sao. Dù sao có lão Quý ở đó, cô ta không dám làm gì đâu.
Sáng ngày thứ hai, đến cơ quan, Bành Viễn Chinh bước vội lên lầu. Thấy sắc mặt của hắn khó coi, cao thấp cán bộ bình thường trong thị trấn đều có chút không yên.
Bành Viễn Chinh không đến văn phòng của mình, mà thẳng đến văn phòng của Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến cũng là mới đến, đang pha trà, thấy Bành Viễn Chinh bước vào, vừa muốn mỉm cười thì thấy sắc mặt của hắn âm trầm, liền không khỏi trong lòng trầm xuống.
- Tuyết Yến, ngày hôm qua, những chuyện thảo luận trong hội nghị còn chưa có văn kiện truyền đạt chính thức, làm sao lại truyền ra ngoài?
Bành Viễn Chinh có chút phẫn nội đặt mông ngồi xuống ghế sofa trong phòng Lý Tuyết Yến:
- Thật sự là bậy bạ. Tôi đã nhấn mạnh, công tác thảo luận của hội nghị đảng ủy, bất cứ người nào cũng không được tự tiện tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng vẫn có người ở dưới nói lung tung. Thật sự là buồn cười.
Lý Tuyết Yến cả kinh, hạ giọng nói:
- Rốt cuộc sao lại như vậy? Anh trước đừng nóng giận, nói từ từ lại nghe xem.
Bành Viễn Chinh nhìn Lý Tuyết Yến, ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn chiều hôm qua vừa về đến nhà, Trương Oánh lại mang theo túi lớn túi nhỏ đến nhà hắn, bị hắn vứt ra ngoài. Trương Oánh bị đuổi ra ngoài cũng không coi vào đâu và Bành Viễn Chinh cũng không để trong lòng. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ….
Trương Oánh kia lại nịnh nọt nói lời cảm ơn. Ý tứ của cô trong lời nói đã rất rõ ràng. Các lãnh đạo khác đều phản đối, chỉ có Bành Viễn Chinh là duy trì ý kiến của mình, ủng hộ cô nhậm chức hiệu trưởng trường trung học khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.
Mà trên thực tế, những gì Trương Oánh nói là thật. Cô vốn cho rằng, Bành Viễn Chinh sẽ phản đối việc cô nhậm chức. Nhưng không nghĩ tới Bành Viễn Chinh chẳng những không có gây trở ngại mà còn là người duy nhất ủng hộ cô. Điều này khiến cho Trương Oánh làm sao mà không mừng như điên được.
Cuộc họp Đảng ủy vừa kết thúc thì tin tức liền rơi vào tai của Trương Oánh. Hơn nữa, tranh luận của hội nghị cũng truyền ra ngoài khiến cho Bành Viễn Chinh cảm thấy rất tức giận. Điều này nói rõ trong bộ máy Đảng ủy có người không chịu trách nhiệm, ở sau lưng làm điều không hay.
Chuyện trong hội nghị Đảng ủy không nên công khai. Kết quả có thể công khai nhưng quá trình lại không thể công khai. Đây là nguyên tắc của tổ chức, cũng là uy tắc trong quan trường. Đây cũng là chuyện mà Bành Viễn Chinh luôn mãi nhấn mạnh khi nhậm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
Nghe xong lời nói của Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến cười nhẹ:
- Viễn Chinh, kỳ thật thì loại chuyện này cũng khó mà tránh được. Cái gọi là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Không có thể đảm bảo mỗi người đều có thể giữ bí mật. Cũng may không phải là chuyện trọng đại gì. Nói thì cũng đã nói rồi, anh cũng đừng tức giận nữa.
- Loại chuyện này đương nhiên là cũng không giữ bí mật gì. Nhưng đây là một nguyên tắc. Hội nghị Đảng ủy thảo luận, không chỉ có liên quan đến thái độ của từng thành viên và còn đại diện cho sự kết nối của Đảng ủy và quá trình quyết sách.
- Giống như chúng ta đề bạt cán bộ. Nếu như không có ý kiến nhất trí hình thành, tin tức truyền ra ngoài thì công tác làm sao mà triển khai?
- Tuyết Yến, cô hãy triệu tập những thành viên của Đảng ủy nói chuyện này. Cô hãy chuyển đạt lời nói của tôi. Tôi không hy vọng ngày sau lại xuất hiện tình trạng tương tự.
Bành Viễn Chinh phất tay, bỗng nhiên đứng dậy bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, Lý Tuyết Yến không kìm nổi thở dài. Trong quan trường, Bành Viễn Chinh cá tính cùng phong cách là như thế.
Hiện tại, cô hiểu rất rõ trong lòng, Bành Viễn Chinh ngay cả lúc thịnh nộ cũng vẫn để cho các phó chức một con đường sống. Muốn Lý Tuyết Yến ra mặt nói lý với các thành viên Đảng ủy khác mà không cần tự mình ra mặt phê bình bọn họ.
Nóng lạnh hai mặt. Rốt cuộc mặt nào mới chính là Bành Viễn Chinh?
Lý Tuyết Yến trong lòng lại nhộn nhạo và mờ mịt. Ánh mắt trở nên có chút thất thần.