Văn phòng của Cung Hàn Lâm.
Cung Hàn Lâm trầm ngâm một hồi, đột nhiên ngẩng lên nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh này, thật sự không thể thành lập Ban chấn chỉnh y tế, thì giao cho văn phòng Huyện ủy làm, trước hết chúng ta làm chuyện này rồi nói sau. Về phần người phụ nữ kia, cá nhân cô ta phải phục tùng quyết định tập thể.
Ánh mắt Cung Hàn Lâm chợt lóe lên đầy sắc bén. Làm Chủ tịch huyện, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân huyện, thái độ khiêu khích không coi ai ra gì của Nghiêm Hoa đã chọc giận ông ta.
- Lãnh đạo, chúng ta hãy làm "công tác" với cô ta một chút, rồi tính sau. Huyện đã đủ rối loạn, nếu Ủy ban nhân dân huyện xảy ra "nội chiến", càng thêm tai tiếng, khiến người ta chê cười.
Cung Hàn Lâm gật đầu:
- Cũng được. Viễn Chinh, cậu làm chuyện này tôi ủng hộ, nhưng…Cậu không cần tập trung quá nhiều sức lực cho việc này, dù sao công tác kinh tế của chúng ta rất nhiều.
Cung Hàn Lâm có ý nói, bây giờ hai người còn chưa thật sự đứng vững gót chân, muốn nắm vững công tác, phải bắt đầu từ những việc lớn, việc nhỏ này tuy không ảnh hưởng toàn cục, nhưng cũng không phải là chủ yếu.
Bành Viễn Chinh cười. Đương nhiên hắn hiểu ý Cung Hàn Lâm, nhưng quan điểm của hắn khác Cung Hàn Lâm.
Hiện giờ huyện Lân rất loạn, không chỉ có quan trường loạn, lòng dân cũng không ổn.
Hắn và Cung Hàn Lâm phải đứng vững gót chân, muốn mở ra cục diện, nếu nhắm vào một số công tác quan trọng, chẳng hạn như thu hút đầu tư, xây dựng công trình…rất dễ đụng chạm đến "lợi ích" của một số người ở địa phương, gây ra phản ứng mạnh mẽ, càng làm cho tình hình đã rối càng rối hơn.
Đã vậy, không bằng nắm từ việc nhỏ nắm dần lên. Làm từng việc, hoàn thành từng việc, hiệu quả thấy rõ từng việc, để dân chúng nhìn vào, thấy bộ máy mới của Ủy ban nhân dân huyện có thể làm việc và làm được việc.
Trước hết, khôi phục lòng tin của người dân đối với chính quyền, tiếp theo, sẽ đi từng bước trị căn bệnh trầm kha. Cái gọi là trước an lòng dân, sau trị quan trường, là như vậy.
Bành Viễn Chinh hạ giọng trao đổi ý nghĩ của mình với Cung Hàn Lâm, Cung Hàn Lâm trầm ngâm một lúc lâu, không kìm nổi tán thưởng:
- Viễn Chinh, trí tuệ chính trị của cậu vượt xa tuổi của cậu! Có đôi khi tôi hoài nghi, cậu có thật là người chưa tới ba mươi tuổi?
Tốt lắm, quyết định như vậy đi. Thời gian trước mắt, tôi sẽ tranh thủ chính sách ủng hộ, phối hợp với Huyện ủy, ổn định đám người ở địa phương; cậu cứ dựa theo ý tưởng của cậu mà làm. Chúng ta tiến hành song song, cũng không vội vàng cho nhất thời.
- Dạ, lãnh đạo, trước hết tôi nắm chắc Nghiêm Hoa rồi nối sau. Ủy ban nhân dân huyện chúng ta chỉ có bốn người, nếu không thể đoàn kết nhất trí, nhất định sẽ làm trò cho những người thích xem náo nhiệt đấy. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bành Viễn Chinh đưa cho Cung Hàn Lâm một điếu thuốc, tự mình cũng châm một điếu, rít vào một hơi.
Cung Hàn Lâm cười, lim dim mắt, cầm điếu thuốc nói:
- Tuy ít người, nhưng tình hình vẫn khá phức tạp đấy nhé. Ai cũng có bối cảnh, có quan hệ.
Nghiêm Hoa cũng không đơn giản, cậu họ cô ta là Phó chủ tịch tỉnh Hầu, nếu không phải tính cách người đàn bà này quá xấu, hiện giờ không chỉ là một Phó chủ tịch huyện. Về phần Lâm Trường Hà, kẻ này lõi đời, có nhiều tai mắt ở Ủy ban nhân dân huyện, thoạt nhìn khúm núm, thật ra rất cáo già, rất khó đối phó.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, mặc kệ bọn họ có lai như thế nào, cũng mặc kệ ai đứng về phía bọn họ, dù sao bộ máy chính phủ của chúng ta có bốn người, trước hết phải tìm cách tạo thành một mặt trận thống nhất đã rồi tính tới chuyện khác. Tôi thử liên hệ, khơi thông với Nghiêm Hoa, nếu không được, tính sau.
Cung Hàn Lâm đăm đăm nhìn Bành Viễn Chinh một lát, hạ giọng nói:
- Viễn Chinh, theo cậu, ở thành phố có thể điều từ nơi khác đến vài Phó chủ tịch huyện? Bộ máy nhận sự Ủy ban nhân dân thiếu nghiêm trọng!
- Khó nói lắm.
Bành Viễn Chinh cũng không nói cái nhìn thật sự của mình. Hắn cảm thấy Thành ủy nhất định sẽ thử điều chỉnh bộ máy huyện Lân, nhưng cụ thể khi nào, thì rất khó xác định. Nhưng có một điều có thể khẳng định, một khi điều chỉnh, Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm sẽ bị điều đi.
Nhưng lời này, hắn không thể nói với Cung Hàn Lâm.
Cho dù quan hệ của hai người là đồng minh đứng cùng chiến tuyến, nhưng lén bàn luận chuyện của Bí thư Huyện ủy là không ổn.
Bành Viễn Chinh là người đã nói là làm, vô cùng cương quyết. Buổi tối hôm đó, hắn ra quán cơm nhỏ ăn một chút, sau đó đến cửa hàng bách hóa duy nhất của huyện, mua một ít quà biếu, mang đến nhà Nghiêm Hoa.
Nhà Nghiêm Hoa ở khu sinh hoạt của cơ quan Huyện ủy, không xa ký túc xá mà Bành Viễn Chinh đang ở.
Chuông cửa vang lên rè rè, hẳn là lâu rồi không thay pin.
- Ai vậy?
Bên trong vọng một giọng nữ, hiển nhiên là Nghiêm Hoa.
Cửa mở ra, Nghiêm Hoa mặc một bộ áo cộc, quần soóc màu trắng, nhẹ nhàng và sảng khoái hiện ra trước mặt Bành Viễn Chinh. Thấy là Bành Viễn Chinh, sắc mặt Nghiêm Hoa lập tức thay đổi, do dự nói:
- Đồng chí Viễn Chinh?
- Chị Nghiêm, chúng ta là hàng xóm, tôi đi ngang nhà, thuận tiện muốn trao đổi chút chuyện với chị.
Bành Viễn Chinh cười.
Có câu không đánh khuôn mặt đang tươi cười, dù sao Bành Viễn Chinh cũng là Phó chủ tịch thường trực huyện, đã "hạ mình" đến nhà thăm viếng, bất kể Nghiêm Hoa có khó chịu với hắn cỡ nào, cũng không thể không nể mặt.
Cô ta hơi do dự, vẫn mở cửa ra, thản nhiên nói:
- Mời vào!
Lúc này, một người đàn ông hơi thấp người mặc áo phông từ phòng khách đi ra, cười hỏi:
- Nghiêm Hoa, vị này là…
- Đây là Chủ tịch huyện Bành vừa mới tới nhậm chức. Đồng chí Viễn Chinh, đây là ông xã tôi, Tả Kiến.
Nghiêm Hoa lạnh nhạt giới thiệu hai người, vừa nghe là "Chủ tịch huyện Bành", Tả Kiến lập tức tươi cười bước tới bắt tay Bành Viễn Chinh, chào hỏi, pha trà, thái độ rất nhiệt tình.
Thái độ của Tả Kiến và Nghiêm Hoa hoàn toàn tương phản, khiến Bành Viễn Chinh thấy kinh ngạc và lạ lùng, một phụ nữ dường như lúc nào cũng"xù lông nhím" như Nghiêm Hoa, sao lại tìm được một ông chồng khôn khéo và giỏi đưa đẩy như vậy?
Ba người ngồi trong phòng khách nói chuyện, trên thực tế thành ra Tả Kiến và Bành Viễn Chinh trò chuyện, còn Nghiêm Hoa ngồi thờ ơ dự thính, thỉnh thoảng còn liếc về phía ti vi.
- Anh Tả công tác ở đâu?
Bành Viễn Chinh thuận miệng hổi một câu, coi như là tìm chuyện để nói. Hắn vốn muốn trao đổi với Nghiêm Hoa, nhưng không ngờ chồng cô ta quá nhiệt tình, khiến hắn không có cơ hội nói chuyện với Nghiêm Hoa.
- Chủ tịch huyện Bành, tôi công tác ở đại học Giang Bắc, một giảng viên nghèo thồi, ài.
Tả Kiến nhẹ nhàng thở dài, nói.
- Giảng viên đại học là một nghề cao quý và được tôn trọng.
Bành Viễn Chinh cười cười nói:
- Tôi có người bạn dạy học ở Giang Bắc, tên là Tống Quả, anh biết hắn không?
Tả Kiến ngẩn ra, nhướng mày lên:
- Có phải là Tống Quả, con của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống?
Bành Viễn Chinh gật đầu cười.
Tả Kiến cười ha hả:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi và Tống Quả là người quen nhé!
Hai người ngồi nói tán gẫu một lúc, Bành Viễn Chinh liền hiểu vì sao Tả Kiến lại nhiệt tình với mình như vậy.
Y không chịu nổi nghề dạy học thu nhập ít ỏi, muốn chuyển sang kinh tế để tăng thu nhập, gần đây tập đoàn Tin Kiệt thông báo tuyển dụng quản lý cao cấp, y muốn thử xem, nhưng lại không nắm chắc. Đúng lúc này, Bành Viễn Chinh chủ động tới nhà, đối với y mà nói, không khác gì nắng hạn gặp mưa rào.
Tả Kiến công tác ở thành phố, đã sớm nghe nói về Bành Viễn Chinh. Mà quan hệ của Bành Viễn Chinh và Tống Quả, Hoàng Đại Long, gần như ở thành phố mọi người đều biết.
- Chủ tịch huyện Bành…
Tả Kiến còn chưa nói hết, Bành Viễn Chinh liền cười nói:
- Anh Tả, đừng có khách khí như vậy, gọi tôi là Viễn Chinh được rồi.
- Được, tôi sẽ không khách khí. Viễn Chinh, hôm nay tôi và cậu vừa gặp đã hợp ý. Nghiêm Hoa, em mang thịt bò và chân giò anh mới mang về, làm cho anh hai dĩa, anh muốn uống chén rượu với Viễn Chinh!
Tả Kiến đứng lên lấy một bình rượu Mao Đài mang đến, mở ra:
- Viễn Chinh, nể tình tôi, chúng ta uống một chén!
Nghiêm Hoa cau mày, hơi miễn cưỡng vào bếp. Đôi mắt Bành Viễn Chinh sáng lên một tia khác thường, từ chối vài câu chiếu lệ.
Vài ly rượu vào bụng, Tả Kiến liền mượn hơi rượu ám chỉ vài câu, lộ ra ý định muốn đến tập đoàn Tin Kiệt tham gia tuyển người. Bành Viễn Chinh biết tỏng trong bụng y, hết sức sảng khoái đáp ứng, ngay tại chỗ gọi điện thoại cho Hoàng Đại Long.
Đương nhiên Hoàng Đại Long không cự tuyệt Bành Viễn Chinh, vừa nghe nói là bạn của Bành Viễn Chinh, là Phó giáo sư ngành quản lý kinh tế của đại học Giang Bắc, y lập tức đáp ứng, hứa hẹn cho Tả Kiến làm Phó tổng giám đốc công ty.
Thật ra, Tả Kiến không có ý nhờ Bành Viễn Chinh xin cho y một chỗ làm hẳn hoi như vậy, mà chỉ cần hắn nói với cha con Hoàng Đại Long một tiếng, ưu tiên cho y một chút trong quá trình chọn người thôi.
Nhưng không ngờ Hoàng Đại Long hứa hẹn, bất cứ lúc nào y cũng có thể đến công ty làm, còn dành sẵn cho vị trí Phó Tổng giám đốc.
Mắt Tả Kiến sáng ngời, cảm thấy có phần khó tin.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Lão Tả, anh yên tâm đến công ty làm việc. Tuy nhiên, anh đừng vội từ chức ở đại học Giang Bắc, cứ đến công ty làm một thời gian xem có thích ứng được hay không, ròi từ chức cũng không muộn.
- Viễn Chinh…Hoàng tổng nói như thế? Không cần biết tôi có thể đảm nhiệm nổi vị trí này hay không, lập tức cho tôi làm Phó tổng giám đốc?
Tả Kiến nâng chén rượu cụng với Bành Viễn Chinh, phân vân hỏi lại.
Bành Viễn Chinh cười khẽ:
- Anh là Phó giáo sư đại học, chuyên gia quản lý kinh tế, công ty đưa ra thị trường của tập đoàn Tin Kiệt vừa lúc thiếu nhân tài quản lý như anh, hiện giờ Hoàng Đại Long đang "cầu hiền" mà…
Tuy Bành Viễn Chinh nói khéo như vậy, nhưng Tả Kiến biết chắc chắn thực tế không phải như lời hắn nói, tám phần là Hoàng Đại Long nể mặt Bành Viễn Chinh nên mới nhận y. Nhưng nếu như vậy, mặt mũi của Bành Viễn Chinh cũng quá lớn!
Trên thực tế, Hoàng Đại Long làm vậy hoàn toàn là vì giữ thể diện cho Bành Viễn Chinh. Y không biết Tả Kiến là người ra sao, nhưng Bành Viễn Chinh đã mở miệng, y không thể từ chối. Dù sao, cùng lắm thì coi như công ty nuôi thêm một người rảnh rỗi, tập đoàn Tin Kiệt cũng đang nuôi không ít loại người rảnh rỗi như vậy.
- Viễn Chinh, thật sự rất cảm ơn cậu!
Mắt Tả Kiến càng thêm nồng nhiệt:
- Nào, anh mời cậu một ly!