Bành Viễn Chinh nhíu mày, đẩy Khổng Tường Quân đứng trước mặt hắn ra, bước tới chắn trước ống kính, mỉm cười nói:
- Đồng chí phóng viên, tạm dừng một chút.
Phóng viên quay phim ngẩn ra, phóng viên phụ trách bất mãn nhìn Bành Viễn Chinh:
- Sao vậy? Phải quay nhanh, chúng tôi còn phải về tỉnh ngay, không còn bao nhiêu thời gian!
Bành Viễn Chinh chỉ vào số tiền trên tay người phụ nữ, trầm giọng nói:
- Bảo chị này đếm tiền trước ống kính là không tốt, cũng không cần phải như vậy. Muốn phản ánh cuộc sống giàu có của quần chúng, có thể thể hiện bằng nhiều cách khác.
Phóng viên cầm đầu bực mình phất phất tay:
- Anh biết cái gì? Như vậy là trực quan nhất! Chủ tịch quận Tô, rốt cuộc có quay không?
Y quay lại nhìn Tô Vũ Hoàn.
Tô Vũ Hoàn nhăn mặt nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, trước tiên cứ quay đã, có ý kiến gì, lát nữa hãy nói! Có thể nhờ đồng chí phóng viên của đài cắt nối biên tập một chút.
- Đồng chí phóng viên, chúng ta phải đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ, nếu để anh đứng trước ống kính đếm tiền, anh sẽ có cảm giác thế nào? Cách tuyên truyền như vậy, bản thân nó đã có vấn đề! Tôi thấy đồng chí cũng có vấn đề về cách suy nghĩ!
Chị, nếu chị không muốn quay cảnh này, có thể từ chối! Không người nào có quyền bắt buộc chị cả!
Bành Viễn Chinh quay nhìn người phụ nữ đang luống cuống chân tay ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng nói.
Ngay trước mặt nhiều cán bộ như vậy, Bành Viễn Chinh cũng không thể trực tiếp xung đột với Tô Vũ Hoàn, hắn lạnh lùng liếc nhìn phóng viên cầm đầu kia một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Không khí tại hiện trường có phần ngượng ngập.
Phóng viên cầm đầu kia căm tức nhìn Bành Viễn Chinh, hung hăng giậm chân nói:
- Chủ tịch quận Tô, hắn nói như vậy, tôi lại càng phải quay cảnh này! Thật sự là không hiểu ra sao cả, đếm tiền thì sao chứ? Đếm tiền không thích à?
Cảnh này nhất định phải quay bằng được, nếu không có cảnh này, cuộn phim sẽ trở thành đồ phế thải!
Thái độ và giọng điệu của phóng viên này rất cứng rắn.
Tô Vũ Hoàn xấu hổ, đột nhiên xoay người rời khỏi hiện trường, nhìn Khổng Tường Quân ra hiệu bằng mắt.
Khổng Tường Quân vội bước tới tươi cười xin lỗi, thật vất vả mới khiến người nọ nguôi giận, miễn cưỡng chỉ huy mấy phóng viên cấp dưới quay lại một lần nữa. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, tâm trạng người phụ nữ nông dân kia đã thay đổi, tuy rằng trước mặt các cán bộ chính quyền, chị ta không dám từ chối quay phim, nhưng vẻ mặt và động tác trở nên cứng nhắc, quay đi quay lại mấy lần đều không đạt yêu cầu của phóng viên.
Phóng viên quay phim mỏi tay lắm rồi, bực bội giậm chân:
- Không quay nữa! Chưa thấy ai đần như vậy!
Mặc dù phóng viên này nói với đồng nghiệp của mình, nhưng rõ ràng câu nói của y nhằm vào người phụ nữ. Chồng chị ta đứng ở gần đó nãy giờ, hết sức bất mãn, tự dưng một đám người tràn vào nhà mình, quay quay chụp chụp, bắt vợ mình diễn đi diễn lại trước ống kính cả buổi, lại còn mắng nhiếc, ai mà chịu được?
Nếu không phải có lãnh đạo thị trấn, anh ta đã nổi cáu lên rồi. Chị nông dân cũng không biểu lộ sự tức giận một cách gay gắt, chỉ lẳng lặng đứng lên đi vào phòng trong, bịch một tiếng, đóng cửa lại, bất kể bên ngoài kêu gọi thế nào cũng không mở.
Thấy vậy, phóng viên cầm đầu nhìn Khổng Tường Quân phất tay ra hiệu tìm nhà khác thay thế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Khổng Tường Quân thầm nhíu mày, thầm nghĩ cảnh này không quay được, đâu cần phải tiếp tục, quay cảnh khác thay vào cũng chẳng sao. Nhưng đây là phóng viên đài truyền hình tỉnh, hơn nữa họ lại tới quay phim tuyên truyền về Chủ tịch quận Tô và quận Tân An, làm sao y dám đắc tội?
Tô Vũ Hoàn đã về quận, Khổng Tường Quân thấy phóng viên kia khăng khăng muốn lựa chọn một gia đình khác để quay phim, đành phải cầu viện cán bộ thị trấn.
Nhưng Bành Viễn Chinh tức giận bỏ đi, Lý Tuyết Yến cũng không có mặt, Phó chủ tịch thị trấn Ngô Minh Quánh không dám quyết định, bảo Khổng Tường Quân gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Bành, anh xem có thể dàn xếp một chút, người của đài truyền hình tỉnh đến quay phim chụp ảnh, cũng vì tuyên truyền thành quả cải cách ở quận chúng ta…
Khổng Tường Quân dè dặt giải thích.
Đầu bên kia điện thoại, Bành Viễn Chinh lạnh nhạt từ chối:
- Chủ nhiệm Khổng, tôi không phản đối chụp ảnh quay phim, cứ việc quay chụp thoải mái! Nhưng buộc người dân thị trấn làm rối cho họ, đứng trước ống kính đếm tiền, là không tôn trọng người ta, chuyện này thị trấn không ủng hộ, không phối hợp!
- Bí thư Bành, cái này…
- Cứ như vậy đi, nếu họ muốn quay cảnh đó, có thể đến thị trấn khác mà quay.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền cúp điện thoại.
Khổng Tường Quân bất đắc dĩ thở dài, gác điện thoại, vội vã tới điều đình với người của đài truyền hình.
Cuối cùng, cuộn phim quay đến đây là kết thúc. Tuy nhiên, trước khi đi, mấy phóng viên này rất không vui, tỏ ý sẽ cắt phần nói về thị trấn Vân Thủy. Nghe Ngô Minh Quánh báo cáo, Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, bảo Ngô Minh Quánh không rảnh đâu mà để ý tới họ,
…
Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh nhận được thông báo, Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy tìm hắn để tiến hành nói chuyện theo quy định của tổ chức.
Bành Viễn Chinh đến Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy. Người phụ trách nói chuyện với hắn là người quen biết cũ, Phó trưởng ban Lý. Phó trưởng ban Lý thấy hắn bước vào, khẽ mỉm cười, khom người nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, mời ngồi.
Bành Viễn Chinh cười:
- Trưởng ban Lý!
- Hôm nay tôi đại diện Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy và lãnh đạo Thành ủy tiến hành nói chuyện với đồng chí. Lần này, Thành ủy điều chỉnh bộ máy các quận huyện, căn cứ yêu cầu công tác, Thành ủy quyết định đề bạt đồng chí làm Ủy viên thường vụ quận ủy quận Tân An.
Phó trưởng ban Lý sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.
- Cảm ơn tổ chức và lãnh đạo tín nhiệm! Tôi nhất định cố gắng công tác, không phụ kỳ vọng của tổ chức!
Bành Viễn Chinh vội tỏ thái độ.
- Ừ, bổ nhiệm có một chút thay đổi. Lãnh đạo chủ chốt Thành ủy đề nghị, trưng cầu ý kiến của lãnh đạo chủ chốt Quận ủy quận Tân An, Thành ủy quyết định bổ nhiệm đồng chí kiêm nhiệm Bí thư cơ quan Công ủy quận Tân An. Bí thư Thành ủy Đông Phương, Ban tổ chức cán bộ và lãnh đạo chủ chốt Quận ủy Tân An nhất trí cho rằng, đồng chí hẳn là gánh vác trọng trách to lớn! Ngoại trừ công tác ở thị trấn Vân Thủy, đồng chí còn phải chịu trách nhiệm về công tác xây dựng Đảng, công tác tổ chức và kiểm tra kỷ luật ở quận Tân An.
Phó trưởng ban Lý nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh rõ ràng ngẩn ra, cẩm thấy rất bất ngờ.
Cơ quan Công ủy phụ trách toàn bộ việc xây dựng Đảng và công tác tổ chức, kiểm tra kỷ luật ở các đơn vị thuộc Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Tân An, nói cách khác, Cơ quan Công ủy là ban chấp hành được Quận ủy ủy thác quản lý các đơn vị trực thuộc Quận ủy, tức có thể xem là một bộ phận quản lý hành chính, lại có thể xem là một cơ quan quyền lực lãnh đạo.
Mức độ quyền lực của cơ quan Công ủy, được quyết định bới quyền lực của Bí thư Công ủy. Nếu như Bí thư Công ủy chỉ giữ chức Bí thư Công ủy đơn thuần, thì cơ quan Công ủy rất dễ mất quyền lực; nhưng nếu một Ủy viên thường vụ Quận ủy kiêm nhiệm Bí thư Công ủy, sức mạnh của cơ quan Công ủy sẽ được nâng cao rất nhiều.
Thấy bộ dạng kinh ngạc cảu Bành Viễn Chinh, Phó trưởng ban Lý mỉm cười không nói. Thật ra y cũng không ngờ là việc bổ nhiệm Bành Viễn Chinh hôm nay đột nhiên có thay đổi một chút. Đông Phương Nham, Tần Phượng và Tống Bính Nam cùng thảo luận, quyết định để Bành Viễn Chinh kiêm nhiệm Bí thư cơ quan Công ủy.
Theo Phó trưởng ban Lý nhận định, đây là một bước quá độ tạm thời, chờ thêm một thời gian nữa, Quận ủy Tân An sẽ miễn chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy của Bành Viễn Chinh, để hắn làm Ủy viên thường vụ chuyên trách kiêm Bí thư cơ quan Công ủy.
Nhưng Bành Viễn Chinh lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Hắn kiên trì ở lại làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, muốn hoàn thành xong mấy công tác quan trọng mà hắn đã bắt đầu, bất kể là Tần Phượng hay Tống Bính Nam đều hiểu rõ, và hai người không thể muốn hắn rời thị trấn Vân Thủy làm một Bí thư cơ quan Công ủy.
Nhưng rốt cuộc có "nội tình" gì trong chuyện này, trong quá trình nói chuyện với Phó trưởng ban Lý, Bành Viễn Chinh cũng không có thời gian suy nghĩ.
…
Rời khỏi Ban Tổ chức cán bộ, trên đường về thị trấn, sau một hồi lâu suy nghĩ, đôi mắt Bành Viễn Chinh lóe lên một làn ánh sáng khác thường.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, cơ quan Công ủy là một cơ cấu rất "co giãn", nó có thể có quyền lực rất mạnh, cũng có thể chỉ có tính "trang trí", rốt cuộc tùy thuộc ở thái độ của lãnh đạo chủ chốt, nếu cấp trên trao quyền mạnh mẽ, cơ quan Công ủy sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Thoạt nhìn, cơ quan Công ủy là đơn vị thuộc Quận ủy, nhưng trên thực tế nó quản lý công tác Đảng ở tất cả các cơ quan trực thuộc quận Tân An.
Trở lại trụ sở thị trấn, hắn gặp Lý Tuyết Yến ở hành lang. Sắc mặt Lý Tuyết Yến sa sầm, hai má đỏ lên, dường như vừa mới cãi nhau với ai vậy. Bành Viễn Chinh ngẩn ra, nhẹ nhàng gọi:
- Tuyết Yến…
Lý Tuyết Yến xoaay người đi vào văn phòng, đợi Bành Viễn Chinh cũng vào, bèn đóng cửa, tức giận nói:
- Viễn Chinh, thật khinh người quá đáng!
- Sao vậy?
Bành Viễn Chinh giật mình, hiện giờ hắn lo lắng thị trấn xảy ra chuyện rắc rối, trong lòng căng như dây đàn.
- Tôi lên quận họp, nghe nói quận muốn đưa một Chủ tịch thị trấn xuống.
Đôi mắt Lý Tuyết Yến đỏ lên, giọng cô nghẹn ngào:
- Thật ra tôi cũng không ham cương vị trưởng phòng, nếu tôi muốn được đề bạt, đã sớm lên thành phố công tác. Đừng nói là cấp trưởng phòng, ngay cả cấp phó huyện cũng không phải là không đạt được. Nhưng tôi ở lại là muốn làm chút chuyện cho cơ sở. Tôi công tác ở thị trấn Vân Thủy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi không xứng chức? Chẳng lẽ tôi không cố gắng? Tại sao đối xử với tôi như vậy?
Lý Tuyết Yến kích động, trong lòng đầy cảm giác tủi thân và uất ức, cô không kìm nổi nhào vào lòng Bành Viễn Chinh, ôm chặt lấy hắn, lệ rơi đầy mặt.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, ôm lấy cô, vỗ vỗ vai cô an ủi:
- Tuyết Yến, đừng kích động, cô nói từ từ, rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện thế nào?
Lý Tuyết Yến cố nén tiếng nức nở dựa vào lòng Bành Viễn Chinh, cho đến lúc nghe ngoài hành lang vọng đến tiếng chân, mới luống cuống rời khỏi vòng tay Bành Viễn Chinh, vội vàng về chỗ của mình ngồi xuống, thở dài nói:
- Người ở văn phòng Ủy ban nhân dân quận nói, Chủ tịch quận Tô đề cử một Chủ tịch thị trấn cho thị trấn Vân Thủy, đang báo cáo hội nghị thường vụ Quận ủy phê duyệt.