Dù bọn họ lộ liễu như vậy nhưng Trần Quân Minh không hề hay biết. Vì anh bận chăm chút cho mộ của Mộc Tuyết chỉnh chu như thế kia. Cũng có thể anh sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô đang ở tận Canada...
Đây cũng là nơi đầu tiên mà Trần Quân Minh gặp Mộc Tuyết mà. Chuyện tình lá phong chớm nở giữa cậu bé chưa lớn và chị gái xinh đẹp. Mà cậu bé ấy không biết hệ lụy về sau sẽ như thế nào...
"Gia Thành này...em có nên xuống dưới đó để cảm ơn anh ta vì sự chu đáo này không..."
"Không được đâu Nhược An à..."
Nhược An nhướng mày liền tiếp tục uống lon sữa trên tay. Cô càng xem càng thích thú với khuôn mặt bất lực nhưng không làm gì được của người đàn ông kia. Đúng là tệ hại...
"Mà anh hay thật đó Gia Thành, phẫu thuật được một người có khuôn mặt giống như em để qua mắt đám vệ sĩ phiền phức kia..."
Gia Thành cười cười liền xoa đầu Nhược An...
"Chỉ cần em vui là được..."
"Em sẽ vui hơn nếu có vị sữa bạc hà đấy..."
Trần Quân Minh tưởng có mỗi anh mới biết chơi bời sao, anh tưởng trò chơi này do anh làm chủ sao...
"Tôi vốn muốn yêu nhau với anh chín mươi chín ngày cơ...nhưng mới mười chín ngày đã làm tôi chán ngấy rồi..."
Trần Quân Minh dường như chưa thể tiếp thu chuyện gì đang xảy ra. Đây không còn là Nhược An mà anh biết nữa rồi...
"Cô thật sự là ai..."
Nhược An không vội trả lời, cô kéo chăn ra nhìn vết máu trên giường có chút tiếc nuối, nhưng chả để tâm nhiều liền mặc lại trang phục mới...
"Tôi là Nhược An...nhưng không phải của anh..."
Nhược An cười cười liền chào tạm biệt Trần Quân Minh mà ra khỏi biệt thự. Dù sao cũng phải cảm ơn anh vì đã giết hết đám người cặn bã của Kiều gia hộ cô, nhưng hình như vẫn còn sót một người thì phải...
Nhược An vừa bước ra khỏi cửa đã có một chiếc xe mui trần đang chạy với tốc độ cao về phía cô...
"Mới có mười chín ngày thôi mà Nhược An..."
Giọng nói quen thuộc như đùa của Lý Gia Thành nhìn Nhược An, rồi lại hướng mắt lên ban công nơi Trần Quân Minh đang đứng...
"Tạm biệt vị hôn phu cũ nào..."
Nhược An mỉm cười liền lấy trong túi áo ra chiếc nhẫn Trần Quân Minh cầu hôn cô trong ngày sinh nhật. Ngắm nghía một lúc liền mạnh tay ném thẳng vào sân của biệt thự...
"Anh phải mua cho em chiếc nhẫn kim cương khác để đền bù đấy..."
"Được thôi...tiền của tôi, em muốn xài thế nào chẳng được..."
Lý Gia Thành liền lái xe đưa Nhược An đến nơi Kiều Gia Hân làm kĩ nữ. Đáng ra cô ta nên cảm ơn Trần Quân Minh đã ban cho cô ta phước lành không phải chết sớm. Chứ để Nhược An động tay vào thì thế giới lại thêm một người mất mạng rồi...
"Em chỉ việc bóp còi...cảnh sát cứ để tôi lo..."
Nhược An bước vào bên trong nơi dâm loạn, cô liền hỏi người quản lý ai là Kiều Gia Hân...
"Là tôi..."
Bộ dạng thảm hại của Kiều Gia Hân mà cô chưa bao giờ được thấy. Khuôn mặt đầy thương tích nghề nghiệp cùng cơ thể gầy gò. Đôi mắt vô hồn không nhận thức được bất cứ điều gì, thậm chí người cô ta hận nhất đang đứng trước mặt cũng không biết...
"Mất hứng mà..."
Nhược An vốn định giết cô ta cho rồi, nhưng cô thích nhìn bộ dạng sống không bằng chết kia hơn...
"Sao lại ra rồi...tôi còn chưa nghe thấy tiếng súng..."
Nhược An ném cây súng lục ra sau xe, tâm trạng liền trở nên khó chịu hẳn đi...
"Tự nhiên quay lại cuộc sống lúc trước có chút không quen..."
"Kiếm việc gì kích thích hơn rồi làm đi..."
Nhược An đương nhiên gật đầu. Nhưng bây giờ việc nên làm nhất chính là né mặt Trần Quân Minh thật xa, để anh ta không bao giờ đến làm phiền cô nữa...
Ngay từ đầu chỉ là một trò chơi ngẫu hứng của Nhược An bày ra mà thôi. Từ việc tiếp cận ở quán Bar, đến việc xém bị cưỡng bức rồi giả vờ đáng thương cho anh ta xem. Cuối cùng chơi anh ta một vố thật lớn...
"Làm chủ trò chơi này vui thật đấy..."