Gương mặt Nhược An bị đánh đến bầm tím, khóe miệng còn chảy chút máu, cô lại bị Lý Gia Thành đè vào góc tường hành động theo cảm tính. Nhược An cũng không có ý định khuất phục la hét, cũng không kêu đau đớn mặc cậu hành hạ, lăng mạ...
"Nhược An à, bây giờ em là của anh rồi...em phải cười lên chứ, ngày vui của chúng ta mà..."
Nhược An nhìn Lý Gia Thành đầy mỉa mai, gương mặt giả tạo mang dáng vẻ thư sinh của một người đứng đắn khiến Nhược An buồn nôn, cô bỗng bật cười khinh bỉ...
"Gia Thành này...anh có biết anh với Trần Quân Minh khác nhau ở điểm nào không..."
Nhắc đến Trần Quân Minh, Nhược An liền nở nụ cười ngọt ngào khiến Lý Gia Thành phải ghen tức, cậu liền giật tóc cô trợn mắt quát lớn...
"Ý em là sao...thằng chó đấy nhiều tiền hơn tôi hả..."
"Haha...Gia Thành anh thảm hại thật đó. Không chỉ là như vậy đâu, Gia Thành anh mãi mãi không bao giờ là đối thủ của Trần Quân Minh được đâu, mãi mãi không xứng..."
Lý Gia Thành ném Nhược An vào góc tường, cậu giữ chặt hai tay cô lại, nhìn chiếc cổ trắng nõn không ngần ngại mà ghim vài dấu răng khiến Nhược An buồn nôn muốn đẩy ra nhưng không được. Miệng chỉ la hét mắng chửi tên khốn Gia Thành...
"Tôi yêu thương cô nhiều như vậy, dung túc mọi việc cô làm...ấy thế mà cô lại phản bội tôi...con điếm chết tiệt..."
Tiếng gõ cửa vang lên khiến động tác định đánh Nhược An của Lý Gia Thành dừng lại...
"Có chuyện gì..."
"Thiếu gia...ngài mau rời khỏi đây thôi, đội đặc nhiệm của Trần Quân Minh bao vây khu này rồi..."
Lý Gia Thành chửi thầm một câu liền kéo tay Nhược An rời khỏi. Nhắc đến anh, cô quyết bám víu không chịu rời đi, nhất quyết đòi ở lại đợi anh đến...
"Con đàn bà chết tiệt..."
- ----
Về phía Trần Quân Minh, anh giao lại đứa bé cho Vạn, dặn dò cẩn thận để tránh sơ suất không đáng có...
"Cậu đưa đứa bé về Trần gia trước đi...tôi tìm Nhược An rồi về sau..."
Vạn liền cau mày phản đối...
"Tôi muốn đi theo bảo vệ ngài..."
"Về đi..."
Trần Quân Minh vừa đi được hai bước, Vạn cảm nhận như có điều gì đó không ổn liền nói lớn...
"Thiếu gia...trên người đứa bé có bom..."
Bước chân của Trần Quân Minh khựng lại, anh quay đầu phức tại nhìn quả bom mini được giấu bên trong cơ thể đứa bé. Vừa rồi do quá lo lắng nên anh không để ý đến sự bất thường đằng sau lớp khăn quấn đứa bé, bây giờ nghe Vạn nói vậy khiến trái tim anh bỗng đập nhanh hơn bình thường, chầm chậm bước đến bên đứa con duy nhất của nình...
"Mau cho gọi người đến phá bom..."
Vạn e dè nhìn thời gian đang đếm ngược, nếu bây giờ gọi người đến phá bom thì e là không kịp...
"Tôi sẽ tháo bom..."
Vạn gỡ khăn ngoài của đứa bé ra, bên trong là bom được gắn trực tiếp vào phần bụng của đứa bé, nếu cứ thế mà cắt đại một sợi dây thì e là lành ít dữ nhiều. Vạn vừa nhìn ngắm sơ qua, kiên định nhìn về ánh mắt lo lắng của anh...
"Bom này chỉ là bom thường...tôi có thể phá được..."
Anh vẫn giữ bình tĩnh gật đầu, ánh mắt chăm chăm từ đầu đến cuối nhìn vào thao tác trên tay Vạn...
"Tôi có thể phá được bom này...ngài mau đi cứu thiếu phu nhân ngay đi...nếu chậm trễ e rằng không kịp mất"
Trần Quân Minh cũng lo cho đứa bé không kém Nhược An. Nhưng giờ phút này anh chỉ có thể tin tưởng chứ không có quyền từ chối...
"Tôi tin cậu...sau khi tháo bom thành công, hãy mang đứa bé đến bệnh viện quốc tế của Hoàng Cảnh Thiên...cậu ta sẽ tự biết nên làm gì..."
Trần Quân Minh cùng vài người còn sót lại của đội đặc nhiệm tiếp tục tiến sâu vào khu rừng tìm kiếm tung tích của Nhược An. Hiện tại số người của hai bên tổn thất vô cùng lớn, hi vọng Nhược An vẫn chưa xảy ra mệnh hệ gì. Cô nhất định phải kiên cường đợi anh...