"Alo...tôi đến trước khách sạn em đang nghỉ ngơi rồi này..."
- Chào ngài...tiểu thư vẫn đang nghỉ ngơi, để tôi gọi cô ấy...
"Nhanh đưa máy cho Nhược An giúp tôi..."
Nhược An vẫn còn mơ hồ ngủ trên giường, cô còn chẳng thèm nhớ đến việc sáng nay có cuộc hẹn với Trần Quân Minh. Đến khi trợ lý đánh thức thì Nhược An mới lim dim mở mắt...
"Em quên sáng nay có hẹn rồi à..."
- Ừ...quên thật...
"Bây giờ được tôi nhắc thì mau dậy đi, cơ hội để chọc điên tôi chỉ có một lần duy nhất thôi đấy..."
- Biết...
Nhược An cúp máy liền vươn vai ngồi dậy, cô lười biếng vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Sau đó thay quần áo thun bình thường, mắt kính râm lẫn khẩu trang để đi xuống gặp Trần Quân Minh...
"Sốt sắng gặp người thương thế..."
Trần Quân Minh mặc kệ lời châm biếm của Nhược An, anh lịch sử mở cửa xe giúp cô...
"Đúng hơn là háo hức cùng em đi gặp người thương..."
Nhược An cũng chả để tâm, cô theo thói quen liền chống tay lên thành xe nhìn ra bên ngoài. Rõ ràng là lúc trước đã từng nhìn thấy mộ mà Trần Quân Minh tự tay xây cho mẹ cô rồi, nhưng sao lần này đến gặp trực tiếp lại thấy bồi hồi như vậy...
"Em muốn mua hoa gì cho bà ấy..."
Nhược An suy nghĩ liền nhìn vào mắt Trần Quân Minh mà trả lời câu hỏi của anh...
"Tulip vàng..."
Lý do mà Nhược An chọn loại hoa này cũng chính vì nó đại diện cho tình yêu đơn phương cả đời của bà. Tuy cô độc nhưng vẫn không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ...
Trần Quân Minh cũng không hỏi nhiều liền ghé bên đường mua một bó tulip vàng, tiếp tục xuất phát...
Thời gian đi đường tầm hai mươi phút đã đến được đồng nội xanh rì không có lấy một bóng người. Nhược An bước xuống xe liền để Trần Quân Minh che nắng giúp cô. Cả hai cùng theo lối mòn tiến về nơi chôn cất Mộc Tuyết...
"Anh thấy chiếc xích đu kia không...tôi cùng Gia Thành hay ngồi ở đó..."
Nhược An chỉ tay về phía chiếc xích đu màu trắng ở đằng xa, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn sẽ thấy nó đong đưa nhẹ nhàng theo gió. Trần Quân Minh cầm bó tulip hơi siết lại nhưng vẫn không tỏ ra chút biểu cảm thất thường nào...
Nhược An nhìn thấy mộ Mộc Tuyết được xây dựng chu đáo liền có chút cảm thán, cô lịch sự ngồi xuống bên cạnh đặt bó hoa mà Trần Quân Minh mua xuống...
"Chắc bây giờ mẹ hạnh phúc lắm nhỉ..."
Nhược An đưa tay chạm nhẹ vào di ảnh xinh đẹp của mẹ cô, mà nói những lời khó hiểu...
"Tại sao có nhiều người đàn ông yêu mẹ như thế...nhưng lại chọn ông ta chứ..."
"Con sẽ không chết một cách thảm hại như mẹ đâu..."
Trần Quân Minh cau mày vì thái độ vô lễ của Nhược An, anh liền lớn tiếng gọi tên cô...
"Đủ rồi đấy...Nhược An..."
Nhược An xoay đứng dậy liếc nhìn Trần Quân Minh đang cáu gắt với mình...
"Đừng có thái độ với tôi..."
Nhược An nhấn mạnh từng chữ một liền bỏ ra bên ngoài xe trước. Điều cô ghét nhất trên đời chính là một tên đàn ông nào đấy dám lớn giọng với cô...
Trần Quân Minh lặng lẽ quỳ trước mộ của Mộc Tuyết. Ánh mắt có chút không đành lòng nhìn di ảnh quá cố của người phụ nữ...
"Xin lỗi...vì tôi không thể đợi chị được nữa rồi..."
Trần Quân Minh mỉm cười nhìn lần cuối liền quay trở lại xe nơi mà Nhược An đã đợi sẵn từ bao giờ...
"Em chưa ăn gì đúng không..."
Nhược An không trả lời liền bỏ vào xe trước. Đột nhiên cô nhận được điện thoại từ trợ lý...
"Việc sắp xếp vệ sĩ tôi làm xong rồi, nhưng có chút sự cố..."
- Sự cố gì...
"Lúc trước điều tra chỉ phát hiện hơn một trăm camera ẩn xung quanh khu biệt thự...nhưng người của chúng ta lại báo cáo lại rằng có hơn hai trăm cái lắp xen kẽ nhau..."
- Tôi trả tiền cho các người để nhận về thông tin nhảm nhí như vậy hả...
"Xin lỗi tiểu thư...tôi sẽ cố gắng sắp xếp..."
- Làm việc cho đàng hoàng...
Trần Quân Minh nhận thấy khuôn mặt bực tức của Nhược An liền hỏi...
"Gặp rắc rối gì à..."
"Đưa tôi về lại khách sạn..."
Nhược An phải thay đổi kế hoạch một chút chỉ vì thông tin sai sót mà bọn vệ sĩ cung cấp. Liệu hơn hai trăm camera có thể hack trong vòng hai tiếng hay không...