Chính xác hơn, là hai người nhà họ Hạ.
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh lấm la lấm lét nhìn Hạ Thiệu Hoa đang đứng trước nhà Lâm Hoa Hoa.
Anh cầm bản phác thảo vẽ vội trong đêm để thảo luận với chú Trương về việc xây dựng nhà, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ vào bức tường đất, tỉ mỉ chỉ ra những chỗ chưa hoàn thiện.
Lâm Hoa Hoa đứng bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn bản vẽ, gật đầu đồng tình với những gì Hạ Thiệu Hoa nói.
Trong ánh mắt cô ta không còn là sự chiếm hữu vô cớ như trước, mà là sự ngưỡng mộ và tôn trọng từ tận đáy lòng.
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy đến con sông lớn nhất trong thôn.
Con sông lớn nhất trong thôn gọi là sông Lãng Khanh, nối liền thôn với sườn núi bên kia, nước sông quanh năm xanh biếc và trong vắt, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay những con cá tôm lớn nhỏ.
Ngoại trừ mùa mưa, con sông này thường ngày rất yên ả, người dân trong làng thường tụ tập ở hạ lưu sông để rửa rau, giặt giũ.
Hai bên bờ, những cành liễu rủ xuống mặt nước, gió thổi qua mặt sông, làm gợn sóng nhẹ nhàng lan tỏa.
Hạ Nhạc dừng bước trước bờ sông.
Bên bờ sông lác đác vài người phụ nữ đang giặt đồ, giữa sông có vô số người bơi lội tự do như những con cá.
Hạ Thiệu Minh lập tức cởi áo và ném cho Hạ Nhạc rồi dang tay nhảy xuống sông.
“Bùm” một tiếng, Hạ Thiệu Minh biến mất khỏi bờ, may mà Hạ Nhạc đã chuẩn bị trước, cô lùi lại vài bước nên không bị nước bắn lên người.
Trong tiết trời giữa mùa hè, dưới những đám mây cuộn tròn, không khí mát mẻ bên bờ sông xua tan đi cái nóng, Hạ Nhạc nắm chặt áo của Hạ Thiệu Minh, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô biết nhiều năm sau sẽ có một cây cầu xi măng bắc qua con sông này, nối từ bờ bên này sang bờ bên kia.
Ở bên kia sông, sẽ có một tiệm bánh bán đủ loại bánh bột ngô, vào mỗi dịp Trung Thu, tiệm đó sẽ đặc biệt bán một loại bánh trung thu nhân đào.
Khi Tiểu Hạ Nhạc chào đời, sau khi học cách tập đi, cô sẽ đi qua cây cầu này vô số lần, có khi gấp rút lên đường, có khi đi chơi. Vào mỗi dịp Trung thu, cô sẽ luôn nhớ đến miếng bánh trung thu thơm ngon đó.
Nhưng cuối cùng, Hạ Thiệu Hoa sẽ chết đuối ở con sông này, đôi mắt sẽ mãi mãi khép lại, anh sẽ vĩnh viễn rời xa cô.
Một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, hai chân Hạ Nhạc mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
–
“Em định cắm mặt xuống đất à?”
Cảm giác nghẹn thở vì cổ áo bị kéo lại khiến Hạ Nhạc tỉnh táo ngay lập tức. Cô mở mắt ra, nhận thấy mình chỉ cách mặt đất lầy lội khoảng hai nắm tay, thậm chí còn có một đống phân chó ngay bên cạnh.
Hạ Nhạc vội vàng nắm lấy vật đang kéo mình từ phía sau và đứng dậy.
Cơ thể vẫn còn yếu ớt nên Hạ Nhạc chỉ có thể nắm chặt lấy vật đó trong tay, cô ngơ ngác quay đầu lại.
Thì ra cô đang nắm lấy cánh tay của một người lạ, mà chủ nhân của cánh tay đó, tay còn lại đang túm lấy cổ áo cô từ phía sau.
Dưới ánh nắng chói chang, chàng thanh niên trước mặt đứng ngược sáng, toàn bộ bóng dáng như hòa lẫn vào vầng hào quang xung quanh.
Anh ta mỉm cười ngạc nhiên, đôi mắt vừa hẹp vừa dài nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Hạ Nhạc, không hề cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nhóc con, em nắm chặt thế làm gì?”
Hạ Nhạc muốn nói điều gì đó nhưng cả người vẫn chưa thoải mái, vì vậy cô quay người lại, hai tay nắm chặt lấy tay của chàng trai.
“Tôi… Chóng mặt…”
Chàng trai ngẩn người, thu lại vẻ mặt cợt nhả ban đầu, tay kia đặt tay lên trán Hạ Nhạc.
“Không sốt mà.” Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ là bị cảm nắng?”
Hạ Nhạc lắc đầu, tay càng nắm chặt hơn, lo sợ nếu buông ra mình sẽ ngã đập vào đống phân chó sau lưng.
Chàng trai nhận thấy sự bất thường của Hạ Nhạc, ánh mắt liếc qua đám đông đang tắm sông phía trước rồi hỏi: “Người nhà của em đâu?”
Hạ Nhạc không đáp lại.
Thậm chí dạ dày cô đang cồn cào, cô sắp nôn mất.
“Để tôi đưa em về nhà nhé, nhà em ở đâu?” Chàng thanh niên thở dài, nói thêm.
Nghe câu này, Hạ Nhạc đột nhiên có cảm giác như mình sắp bị bắt cóc, cô liền quay đầu nhìn về phía con sông.
Giữa sông, Hạ Thiệu Minh vừa ló đầu lên khỏi mặt nước, lại lập tức lặn xuống, hoàn toàn không có ý định để ý đến Hạ Nhạc đang đứng trên bờ.
Hạ Nhạc không thể chịu nổi nữa, chỉ tay về phía xa: “Nhà… Nhà họ Hạ dưới chân núi Man Đầu…”
“Được rồi.”
Ngay sau đó, Hạ Nhạc đột nhiên bị nhấc lên và kéo đi, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Chàng thanh niên dừng bước, anh ta nhận ra việc kéo cô như vậy là không ổn.
Anh ta cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi chưa từng chăm sóc trẻ con…”
Hạ Nhạc: “…”
Đột nhiên Hạ Nhạc bị bế lên ngang hông.
Cô bị bế đi vài bước, rồi đột nhiên cảm thấy mình bị ném lên, khi nhìn lại thì cô thấy mình đang nằm trên một thứ gì đó.
Thứ này mềm mại, ấm áp, còn phát ra vài tiếng thở.
Đây, đây là…
“Cha—”
Hạ Nhạc đang bị xóc đến nỗi cả người khó chịu, cô chợt nhận ra mình đang nằm trên lưng ngựa…
Ngựa từ đâu ra vậy?
Ai có thể nói cho cô biết tại sao ở đây lại có ngựa, và tại sao cô lại ngồi trên lưng ngựa như thế này không?
Suốt bao năm sống trên đời, cô sợ nhất là cưỡi ngựa. Khi còn nhỏ, bố cô đã đưa cô đến doanh trại để cưỡi ngựa, kết quả là cô bị ngã đến mức chấn động não và phải nằm viện một thời gian dài. Cả cô và bố đều bị mẹ mắng cho một trận tơi bời. Đó thực sự là ác mộng trong lòng cô.
“Đúng rồi, em nói núi gì cơ, ở đâu thế?”
Chàng trai đang nắm dây cương, khuôn mặt tràn đầy hứng khởi khi cưỡi ngựa thì đột nhiên nhận ra rằng mình không biết núi Man Đầu ở đâu.
Hạ Nhạc: “…Thả tôi xuống đi.”
Chàng trai: “Đừng lo, tôi sẽ đưa em về nhà an toàn mà.”
“Không phải, tôi…”
“Em phải tin vào khả năng cưỡi ngựa của tôi, tôi đã được học bài bản đấy. Để tôi nói cho em nghe, con ngựa này…”
“Ọe—”
Hạ Nhạc nôn ra.
Cô nôn thẳng lên lưng ngựa.
Chàng trai ngơ ngác nhìn lưng ngựa, rồi lại nhìn tay mình, khóe miệng co giật.
“Không sao, không sao, tôi… Làm người tốt thì làm cho đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên…”
–
Tại cổng thôn, trước nhà Lâm Hoa Hoa.
Nắng nóng thiêu đốt gương mặt của mọi người, Hạ Thiệu Hoa lau mồ hôi trên trán nhìn xung quanh, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn quanh một vòng nữa, không thấy bóng dáng của hai đứa trẻ đâu.
Ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, hỏi: “Chúng đâu rồi?”
Chú Trương đang xoay giá đỡ cũng dừng tay, cùng Hạ Thiệu Hoa nhìn quanh.
“Chắc là đi chơi rồi.” Chú Trương đáp: “Cháu đừng lo, chúng đều lớn cả rồi.”
Hạ Thiệu Hoa mím môi, không nói gì.
Đột nhiên, từ phía trước truyền đến một âm thanh lạ, tiếng đập mạnh xuống đất vang lên đều đặn.
“Ngựa?” Hạ Thiệu Hoa cau mày, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chú Trương cũng nhìn theo, quả nhiên, phía trước con đường thấp thoáng bóng dáng một người cưỡi ngựa cuốn theo bụi mù đang phi nhanh tới.
“Thật là hiếm thấy, thôn mình lại có thể nhìn thấy ngựa.” Chú Trương tiếp tục xoay chiếc giá đỡ trong tay, nói: “Ở trấn trên có một gia đình nuôi ngựa, nghe nói đó là nhà giàu có, cũng phải, không có tiền thì ai lại rảnh rỗi mà đi nuôi ngựa, nuôi con la còn thực tế hơn.”
Đang nói thì con ngựa đã đến trước nhà, đột ngột giơ cao móng trước, dừng lại ngay trước mặt hai người.
Trên lưng ngựa, chàng thanh niên mặc trang phục tinh xảo hiếm thấy, gương mặt kiêu ngạo nhưng lại nở nụ cười lấy lòng.
“Xin lỗi đã làm phiền hai vị, cho hỏi núi Mãn Đâu đi thế nào?”
“Núi Mãn Đâu?” Chú Trương tỏ vẻ nghi hoặc, sống từng ấy năm, chú ấy chưa từng nghe nói trong thôn có nơi nào gọi là núi Mãn Đâu.
Sự bối rối của chú Trương lọt vào mắt chàng trai, anh ta ngập ngừng một lát, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ núi Mãn Đâu không ở gần đây sao…”
Nhìn bộ dạng này rõ ràng là người ngoài của chàng trai, Hạ Thiệu Hoa lên tiếng: “Núi Man Đầu?”
Nghe thấy ba từ này, chàng trai liền nhớ lại lời của Hạ Nhạc nói, liền gật đầu chắc chắn: “Đúng, đúng rồi! Là núi Man Đầu!”
Hạ Thiệu Hoa chỉ tay về phía nhà mình.
Chú Trương liền hỏi: “Cậu đến đó làm gì?”
Chàng trai cười rạng rỡ, vung mạnh dây cương.
“Đưa nhóc con này về nhà.”
Con ngựa bị đau liền phi nước đại đi, cũng vào lúc này, người đang nằm úp trên lưng ngựa nghe thấy âm thanh quen thuộc liền cố gắng ngẩng đầu lên.
“Ông, ông nội…”
m thanh của Hạ Nhạc bị chìm trong tiếng vó ngựa.
Chú Trương từ trong nhà bước ra, vẻ mặt kỳ lạ nhìn theo bóng ngựa xa dần.
“Thiệu Hoa, sao chú cảm thấy, đó là Nhạc Nhạc nhỉ…”
Không ai trả lời chú ấy.
Chú Trương quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Thiệu Hoa bên cạnh đã bỏ dụng cụ xuống và đang bước nhanh về phía nhà mình.
Chú Trương cũng vội vàng chạy theo: “Thiệu Hoa! Thằng bé Thiệu Hoa này! Cháu nhớ giữ sức khỏe đấy, vài ngày nữa còn thi đấu! Đừng có cố quá!”
Dưới chân núi Man Đầu, trước cửa nhà họ Hạ, chàng trai từ lưng ngựa nhảy xuống.
Hạ Nhạc cũng xuống ngựa, mặt mày tái nhợt, ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên một cái, rồi lặng lẽ quay đi, đi đến chỗ bóng râm dưới gốc cây.
Chàng trai: “Em…”
“Ọe…”
Hạ Nhạc dựa vào cây cổ thụ bên cạnh và lại nôn.
Vẻ mặt chàng trai có chút lúng túng: “Lần đầu cưỡi ngựa là thế đấy, rất dễ bị nôn.”
Một lúc sau, có lẽ đã nôn hết những gì cần nôn, Hạ Nhạc cuối cùng cuối cùng cũng hồi phục.
Cảm giác chóng mặt đã biến mất, tay chân cũng có sức hơn, cô đứng thẳng dậy, nhìn về phía chàng trai.
Đột nhiên Hạ Nhạc hỏi tên chàng trai: “Anh là ai?”
Dưới bóng cây, không có ánh nắng gay gắt, chỉ có gió nhẹ thổi qua, mơn man trên mặt rất dễ chịu.
“Em tên gì?” Chàng thanh niên hỏi lại.
“Hạ Nhạc.” Cô không ngần ngại trả lời, rồi ra hiệu bằng ánh mắt rằng đến lượt anh ta.
Chàng thanh niên cười thoải mái nhưng lại quay về bên ngựa, nhảy lên lưng.
“Người làm việc tốt không cần để lại tên.”
“Chào nhé, Tiểu Hạ Nhạc.”
Anh ta vẫy tay, kéo dây cương cho ngựa quay đầu, không ngoảnh lại mà phi thẳng đi.
Để lại Hạ Nhạc đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Một lúc sau, Hạ Nhạc ngồi trên tảng đá trước cửa ngẩng đầu nhìn trời, Hạ Thiệu Hoa cuối cùng cũng trở về.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, khuôn mặt đỏ ửng vì mệt, rõ ràng là đã vội vàng đi một quãng đường xa về.
“Hạ Thiệu Minh vẫn đang bơi.” Hạ Nhạc giải thích.
Hạ Thiệu Hoa lặng lẽ nhìn Hạ Nhạc, gật đầu rồi hỏi: “Người đó là ai?”
Ánh mắt kỳ lạ của anh khiến Hạ Nhạc có chút hoảng hốt.
Nghĩ kỹ lại, ánh mắt đó giống như khi nhìn thấy bắp cải mà nhà mình trồng bị một con lợn ủi mất vậy.