Hắc tướng quân của anh ấy giống như nghe hiểu tiếng người, nó vẫy đuôi ngựa với Hạ Nhạc như đang bày tỏ tâm trạng của mình.
Trời sắp tối rồi, nếu về trễ hơn chút nữa e rằng sẽ không còn thấy rõ đường, Hạ Nhạc thúc giục: “Biết rồi, anh đi nhanh đi.”
Thẩm Lâm vừa định rút roi ra nhưng bất ngờ quay đầu lại, anh ấy nhìn Hạ Nhạc, trêu chọc cô: “Sao em không lưu luyến anh chút nào vậy?”
Hạ Nhạc khó hiểu nhìn anh ấy: “Lưu luyến anh làm cái gì?”
Thẩm Lâm mỉm cười không nói gì.
Dây cương vừa kéo thì Tướng Quân Đen đã quay đầu lại, theo từng roi Thẩm Lâm vung lên, Tướng Quân Đen giơ cao vó ngựa chạy như điên về phía trước.
Trong cát bụi bay lên, Hạ Nhạc nhìn vó ngựa Tướng Quân Đen chạy xa dần, ngay cả bóng dáng Thẩm Lâm cũng dần dần biến mất ở cuối đường.
Hạ Thiệu Minh và Lâm Hoa Hoa từ bên cửa thò đầu ra.
“Hạ Nhạc, em thật sự không lưu luyến anh ấy sao?”
Lâm Hoa Hoa lớn hơn Hạ Thiệu Minh vài tuổi nên khi nói chuyện cũng dùng dáng vẻ như hiểu hết mọi thứ.
Hạ Nhạc im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi ngược lại: “Vì sao phải lưu luyến anh ấy?”
Lâm Hoa Hoa lắc đầu xoay người vào trong phòng.
“Ai da, không có việc gì.”
Hạ Thiệu Minh quay đầu liếc nhìn Lâm Hoa Hoa rời đi, trong mắt cũng là sự khó hiểu như Hạ Nhạc.
Cậu ấy lại nhìn về phía Hạ Nhạc: “Chị ấy thở dài cái gì vậy?”
Cuối cùng Hạ Nhạc nhìn thoáng qua con đường mà Thẩm Lâm rời đi rồi cũng đi vào trong nhà.
Cô nghi ngờ nói: “Tôi cũng không hiểu.”
Bởi vì ông cụ Trương đi đứng không tiện, sợ đường đêm khó đi nên cả nhà chú Trương ăn xong đã rời đi ngay.
A Thúy nói dù thế nào cũng phải ở lại giúp rửa chén nên Tào Bá Phủ ngồi ở trên ghế bên cạnh đợi cô ấy, tiện tay cầm sách của Hạ Thiệu Hoa lật xem.
Thấy Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh về tới, Tào Bá Phủ vẫy tay nói: “Cô bé, cậu nhóc, lại đây, lại đây.”
Dáng vẻ thần thần bí bí này làm cho Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh không hiểu được.
Hạ Nhạc đến gần hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tào Bá Phủ gấp sách lại: “Ngày mai các cháu lên đường thì mất bao lâu sẽ tới Bắc Bình vậy?”
Hạ Thiệu Minh vui vẻ đáp: “Trước tiên chúng cháu sẽ ngồi xe ngựa đi lên huyện, sau đó có thể ngồi xe lửa đi tiếp! Nghe nói xe lửa chạy rất nhanh, một hai ngày gì đó là tới.”
Cậu ấy lại gãi đầu: “Nhạc Nhạc, có phải mọi người phải đốt lửa trong xe lửa lên rồi mới di chuyển được đúng không, nếu không sao lại gọi nó là xe lửa.”
Hạ Nhạc: “… Có thể là vậy đấy.”
Đôi mắt trên gương mặt của Tào Bá Phủ sáng rực lên: “Chờ các cháu đến Bắc Bình có phải có thể gặp được chủ tịch, thủ tướng, rồi các tướng quân sáng lập đất nước nữa đúng chứ? Còn có ô tô, xe tăng, đại bác, những cỗ máy chiến đấu…”
Không hổ là người đọc sách, đối với chuyện chưa xảy ra mà đã có dự đoán như vậy khiến Hạ Nhạc không khỏi thấy bội phục.
“Sẽ có, sẽ có hết mọi thứ.” Hạ Nhạc cười trả lời.
“Vậy… Vậy đến lúc đó khi trở về các cháu có thể kể cho chú nghe xem nó hoành tráng như thế nào được không…” Tào Bá Phủ nói xong, sự mong chờ và niềm vui cũng thể hiện rất rõ trên gương mặt của ông ta, đến cuối cùng ông ta dụi mắt, hai tay đặt trên đầu gối rồi nhìn chằm chằm vào bức tường.
Trong lúc mơ màng Hạ Nhạc có thể thấy hốc mắt đang đỏ ửng lên và đôi môi run rẩy của ông ta.
Cô kéo ghế ngồi một bên.
Không biết dưới tình hình như vậy thì phải làm gì mới có thể an ủi được tâm trạng của người đọc sách đây.
Cô chỉ có thể nghiêm túc đáp lại: “Vâng.”
–
Ngày hôm sau, xe ngựa mà trưởng thôn sắp xếp từ trước đã đến trước cửa nhà họ Hạ.
Tuy rằng ba người nhà họ Hạ đã thu dọn xong hành lý từ lâu nhưng họ vẫn thấy kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng trước cửa nhà mình.
Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng có thể tạm biệt những người khác.
Ai ngờ rằng người lái xe ngựa vừa dừng lại thì trưởng thôn đã dặn dò phải lập tức xuất pháp, nếu không sẽ không kịp thời gian xuất phát của xe lửa trên thành phố.
Ba người đành phải xách túi vải lên xe ngựa.
Hạ Nhạc vén rèm xe ngựa lên nhìn người đánh xe quay đầu xe lại rồi đưa bọn họ đi xa dần cái nhã cũ kĩ kia.
Xe ngựa cũ nát mà nhỏ hẹp nên có chút mùi khó ngửi, may mắn thay niềm vui và sự phấn khích đã lấn át đi sự khó khăn của chuyến đi, ba người ngồi xe ngựa liên tục bị xóc nảy người nhưng tâm trạng vẫn rất vui vẻ.
Xe ngựa đi ngang qua đồng ruộng, đi đến trong thôn, đi qua con đường thôn rồi đến cửa thôn.
Có lẽ là còn sớm nên cửa nhà Lâm Hoa Hoa còn đóng chặt, chắc là còn chưa thức dậy.
Đối diện là chú Trương và dì Yến đang cho gà ăn, hai người ngẩng đầu khi nhìn thấy xe ngựa đang phi nhanh tới, sau đó lại nhìn thấy Hạ Nhạc đi ngang qua đang vẫy tay với mình.
“Nhạc Nhạc, bây giờ phải đi rồi sao?” Chú Trương cao giọng gọi.
Hạ Nhạc cũng cao giọng đáp lại: “Vâng ạ, không kịp nữa rồi!”
Một lát sau xe ngựa đã đi ra khỏi cửa thôn, Hạ Nhạc vừa dứt lời đã chẳng còn thấy bóng dáng của chú Trương và dì Yến đâu nữa.
Chú Trương và dì Yến đi ra khỏi cửa nhà, họ vẫy tay chào xe ngựa.
“Các cháu đi đường nhớ chú ý an toàn, nhất định phải bình an trở về đấy!”
Xa xa, trong xe ngựa truyền đến giọng nói của Hạ Nhạc.
“Vâng ạ!”
Dọc đường đi, Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh phấn khởi không thôi, hai người trò chuyện liên tục, một lát sau lại vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Hình như người lái xe cũng đã quen với cảnh tượng này nên cũng nhiệt tình giới thiệu với hai đứa trẻ một số nơi họ đi ngang qua.
Ngược lại với hai người họ thì Hạ Thiệu Hoa chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, có lúc nhẹ nhàng cười vài tiếng, có lúc thì nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh và thản nhiên như cũ.
Chỉ là Hạ Nhạc không hiểu tại sao cô lại thấy giữa đôi lông mày của anh có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng không tốt bằng trước kia.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì cô cảm thấy có lẽ là do ngồi xe ngựa quá mệt.
Đường núi không dễ đi, đi xe lại mệt nhọc, đi một ngày cuối cùng cũng đến một thị trấn gần thôn nhất.
Thị trấn và nông thôn không giống nhau, cho dù là ban đêm thì vẫn có người đến người đi như cũ.
Xe ngựa dừng lại trước khách sạn, ba người xuống xe, họ định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.
Người lái xe để xe ngựa ở phía sau khách sạn, đối phương nói là không muốn quấy rầy ba người bọn họ nên tự mình ra ngoài tìm một chỗ nghỉ ngơi là được, nói xong liền rời đi.
Nhìn hai đứa nhỏ tràn đầy vui vẻ như vậy khiến Hạ Thiệu Hoa cũng vui vẻ theo, anh dẫn hai người họ đi dạo gần đó, thậm chí còn ăn một vài món ăn mà họ chưa từng thấy qua rồi mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Ba người chen nhau trong một căn phòng nhỏ, giường vẫn để lại cho Hạ Nhạc ngủ còn Hạ Thiệu Hoa và Hạ Thiệu Minh nằm dưới đất, vì quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục lên đường.
–
Cứ liên tục đi vài ngày như vậy cuối cùng cũng đến được thành phố.
Sự phấn khích lúc đầu của Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh khi vừa xuất phát đã sớm bị sự mệt mỏi trên đường đi mài mòn hết, khi nghe thấy người lái xe nói có thể ngày mai sẽ kịp đến thành phố để bắt xe lửa thì sự mệt mỏi của hai người mới biến mất, liên tục vui vẻ mà la lên.
Hạ Thiệu Hoa thấy vậy cũng vui vẻ hơn không ít, sắc mặt nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cuối cùng cũng sắp đến ngày tới thành phố.
Mới sáng sớm, không cần Hạ Thiệu Hoa gọi mà Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đã tự giác thức dậy.
Hạ Thiệu Hoa khoanh tay nhíu mày lại, vẻ mặt có chút kỳ lạ, Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh thấy vậy thì buồn cười.
Cho dù bọn họ dậy sớm thì cũng không cần ngạc nhiên như vậy chứ.
Ba người cầm theo túi lớn túi nhỏ chào hỏi với người lái xe đang ngái ngủ.
Người lái xe ngáp một cái cười nói: “Hôm nay dậy sớm quá.”
Xe ngựa từ từ rời khỏi nội thành thị trấn, Hạ Nhạc nhìn thoáng qua người đến người đi ở cuối đường sau đó buông rèm xuống.
Có lẽ về sau bọn họ sẽ không được quay trở lại những nơi đã từng đi qua nữa.
Ngựa đã nghỉ ngơi một đêm nên bây giờ chạy rất nhanh ra khỏi nội thành.
Có lẽ sắp đến ngày 1 tháng 10 nên người đi đường nhiều hơn trước kia gấp hai lần, người lái xe cần phải giữ vững tinh thần và lái xe thật cẩn thận.
Vừa đến ngã ba, một bên là đi về hướng thành phố, một bên là đi đến huyện khác, người lái xe vừa giơ roi ngựa lên muốn quẹo về hướng thành phố thì nghe thấy tiếng hét từ trong xe ngựa.
“Làm sao vậy? Anh ấy làm sao vậy?”
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi…”
“Anh, anh!”
Tiếng la hét đột nhiên vang lên như vậy làm cho người lái xe hoảng sợ, suýt chút nữa xe ngựa đã đụng vào cây, người này vội vàng kéo dây cương cho ngựa ngừng lại.
Vén rèm lên, đập vào mắt là khuôn mặt hoảng sợ của Hạ Nhạc xuất hiện trước mặt.
“Chú, chú, ông nội cháu… Anh cháu ngất xỉu rồi, bệnh viện gần đây nhất là ở đâu vậy?”
Tuy rằng cô bé trước mặt đang rất hoảng sợ nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh để hỏi, thấy vậy trái tim người lái xe quặn thắt lại.
Ông ấy lái xe nhiều năm như vậy đã thấy không ít người bị say nắng mà té xỉu, đại đa số thì cũng không có gì đáng ngại nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Nhạc lại khiến ông ấy luống cuống theo.
Ông ấy vội vàng bò vào xe ngựa kiểm tra hơi thở của Hạ Thiệu Hoa rồi hỏi: “Sao lại ngất xỉu vậy?”
Còn có hơi thở, tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn còn.
Người thanh niên bị ngã xuống trước mặt nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khép chặt lại chẳng có chút hồng hào nào.
Cho dù là lay người hay gọi như thế nào thì cũng không có phản ứng, giống như là đang ngủ vậy.
Nhưng dù là bị cảm nắng thì hơi thở cũng không thể yếu như vậy, huống chi đây còn là người mà trưởng thôn nói là quán quân bơi lội, là một thanh niên với cơ thể cường tráng.
“Không biết, cháu không biết, lúc trước còn đang rất tốt… ” Hạ Nhạc thất thần lẩm bẩm nói.
“Thân thể anh cháu vẫn rất tốt!” Hạ Thiệu Minh trả lời một câu không liên quan, cậu ấy gần như là khóc òa lên đến nơi.
Người lái xe không chút do dự nói: “Bệnh viện trung tâm của huyện gần đây nhất, mau đi thôi!”
Nói xong ông ấy lập tức ra trước xe ngựa, ra sức kéo dây cương chuyển hướng chạy như bay về phía trước.
Tốc độ xe ngựa nhanh hơn lúc trước không ít, xóc nảy đến mức làm người ta đau đầu không thôi.
Hạ Nhạc sợ Hạ Thiệu Hoa đập đầu vào sàn xe vừa lạnh vừa cứng nên ngồi trên sàn xe che đầu cho anh.
Hạ Thiệu Minh lo lắng dụi mắt, giọng run rẩy: “Không sao chứ? Anh tôi… Anh ấy không sao chứ?”
Cho dù xe ngựa xóc nảy như vậy nhưng Hạ Thiệu Hoa vẫn nằm đó, hai mắt nhắm chặt.
Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh bao giờ.
Hạ Nhạc bỗng nhiên nghĩ đến mấy ngày nay Hạ Thiệu Hoa đã có biểu hiện mệt mỏi, buổi sáng hôm nay anh ấy còn ôm ngực nữa, nghĩ vậy cô lại hối hận không thôi.
Có lẽ anh đã khó chịu đến mức không thể chịu được từ lâu nhưng vì không muốn khiến bọn họ thất vọng, muốn khiến bọn họ yên tâm nên anh mới cố gắng gượng.
Ông nội của cô vẫn luôn là một người như vậy.
Nhìn Hạ Thiệu Minh đã khóc nên Hạ Nhạc phải giữ được sự bình tĩnh, chẳng qua cô cũng nhịn không nổi mà đỏ mắt.
Cô lau nước mắt đã ra đến khóe mắt rồi nói: “Không sao, có thể là do anh ấy quá mệt mỏi.”
–
Đến bệnh viện, ngay cả ngựa cũng không kịp buộc mà người lái xe đã cõng Hạ Thiệu Hoa đi vào trong.
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh theo sát phía sau, một bước cũng không rời.
Mấy bác sĩ lật mí mắt Hạ Thiệu Hoa lên, lúc này mới bảo người lái xe cõng vào phòng phẫu thuật.
Thời nay thì phòng phẫu thuật trong trấn có hơi thô sơ nên Hạ Nhạc cũng không biết vào phòng phẫu thuật là có ý như thế nào.
Cô đứng trước cửa phòng phẫu thuật, đối diện ngay cửa chính không nói một lời, người lái xe ngồi bất động ở ghế bên cạnh, Hạ Thiệu Minh ngồi rụt trong góc tường che miệng khóc.
Nghe vậy Hạ Nhạc càng thêm khó chịu, chân cô lại bắt đầu mềm nhũn ra, gần như đứng không vững.
Cô run rẩy kéo một bác sĩ đi ngang qua.
“Chú bác sĩ, người phải vào phòng phẫu thuật này có phải… Có phải bị bệnh rất nghiêm trọng không?”
Khi hỏi câu này thì chính cô cũng hoảng sợ.
Bác sĩ bình tĩnh nhìn cô một cái rồi nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật nói: “Cô bé đừng lo lắng, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức để cứu người, chú tin rằng người nhà của cháu sẽ sớm khỏe lại.”
Là lời thật lòng, cũng là lời an ủi.
Cho dù biết bác sĩ đang nói lời an ủi nhưng Hạ Nhạc cũng cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào nói lời cảm ơn.
Đúng vậy, người bên ngoài phòng phẫu thuật là người duy nhất ôm hy vọng, họ chỉ hận không thể để cho tất cả mọi người nói với mình rằng người bên trong nhất định sẽ khá hơn.
Cho dù chỉ là an ủi thì bọn họ cũng muốn nghe theo.
Chỉ có khi bản thân trải qua chuyện này thì mới hiểu được tại sao lại có nhiều người ngốc nghếch đến mức tin lời an ủi như vậy.
Bởi vì đó là hy vọng sâu sắc nhất trong lòng bọn họ, không còn đơn giản là lời nói dối hay nói thật nữa mà là ánh sáng duy nhất ở trong bóng tối.
Sau khi bác sĩ rời đi, chân của Hạ Nhạc hơi giật giật, lúc này cô mới phát hiện chân mình đã tê dại.
Cô ngồi phịch xuống đất.