Với tư cách là anh cả của nhà họ Hạ, Trương Minh Hà tự hào lấy Hạ Minh Dịch làm tấm gương, dặn các con phải học theo chú út.
Tào Bá Phủ và A Thúy nghe vậy thì nhìn cháu mình, bảo đứa trẻ phải cố gắng như Hạ Minh Dịch trở thành người có ích cho đất nước. Vợ chồng Tào Vệ Quốc đi làm việc ở thị trấn chưa về, đứa trẻ mới ba tuổi đi theo ông bà nội, chớp chớp đôi mắt to nhìn người lớn.
Lâm Hoa Hoa và Chung Cửu Hương đang nấu ăn, cô ta cười còn tươi hơn Chung Cửu Hương, liên tục nói phải báo tin vui này cho Ngọc Quế, ai không biết còn tưởng con trai cô ta mới là người đỗ vào trường quân đội.
Hạ Thiệu Hoa tìm trong nhà ra hai bình rượu gạo đã ủ rừ lâu, bảo Hạ Minh Dịch rót giúp mọi người một ít.
Hạ Nhạc ngồi bên cạnh Hạ Minh Dịch, nhìn cậu không nói gì mà ngoan ngoãn rót rượu cho mọi người, chợt nhận ra người bố luôn nói sao làm vậy của cô lại nghe lời ông nội.
Khi các món ăn đã đầy đủ, mọi người quây quần bên bàn ăn, uống rượu, ăn cơm và ní chuyện.
Sau khi Hạ Nhạc uống nhiều rượu, cô bỗng cảm thấy phấn khích, nhìn mọi người trên bàn cũng đang trò chuyện vui vẻ, tay cầm cốc rượu, sau đó lại nhìn Hạ Minh Dịch ở bên cạnh.
Hạ Minh Dịch không thích uống rượu, rượu gạo trong cốc gần như không động đến, Hạ Nhạc nhìn thấy thì khó hiểu.
Trong ấn tượng của cô, vào mỗi dịp lễ tết bố thường mở vài chai rượu để uống, bố cũng thường xuyên uống đến say khướt trong các buổi nhậu rồi về nhà. Bố với cái bụng phệ luôn bắt mẹ chịu đựng gió lạnh xuống lầu đón giữa đêm khuya, vô số lần khiến Hạ Nhạc cảm thấy chán ghét.
Mỗi lần cô trốn sau cửa nhìn bố nôn ọe trong nhà vệ sinh, mẹ thì lo lắng không ngừng cằn nhằn, trong lòng cô đầy lo lắng và thất vọng.
Ai mà ngờ được người bố bụng phệ lại là một chàng trai gầy gò, cầu tiến và không uống một giọt rượu nào chứ?
Hạ Minh Dịch chú ý tới ánh mắt của Hạ Nhạc, đặt đũa trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cô, cô uống nhiều rồi à?”
Hạ Nhạc bừng tỉnh, lắc đầu hỏi: “Cháu không thích uống rượu à?”
Hạ Minh Dịch thẳng thắn: “Cháu không thích uống rượu.”
Hạ Nhạc cười một cách kỳ lạ: “Sau này cháu sẽ uống thường xuyên thôi.”
Hạ Minh Dịch ngẩn người một lát, như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó gật đầu nói: “Có lẽ sau này sẽ có nhiều lúc cháu cần phải uống rượu.”
Hạ Nhạc cầm cốc rượu trong tay, không nói gì.
Trong cốc rượu trắng tinh khiết nổi lên những hạt gạo rõ ràng, ánh đèn màu cam trên đầu phản chiếu lên rượu khiến rượu gạo càng ngọt ngào và thơm ngon hơn.
Hạ Nhạc chợt nhận ra rượu gạo cũng rất ngon.
Tại sao cô là một người vốn ghét rượu lại đột nhiên cảm thấy rượu ngon vậy chứ?
Có phải vì cô đã lớn tuổi hơn, hiểu được rượu có thể tạm thời làm tê liệt thần kinh của con người giúp quên đi nỗi đau, hay vì cô nhìn thấy hình ảnh của bố khi trẻ, hiểu được những nỗ lực và khó khăn của bố?
Hạ Nhạc lại hỏi: “Cháu bắt đầu thích ăn kẹo lạc từ khi nào?”
Hạ Minh Dịch khó hiểu quay sang nhìn cô: “Từ nhỏ cháu đã thích ăn rồi.”
Hạ Minh Dịch nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Hạ Nhạc, càng thắc mắc hơn, hỏi: “Cô, cô không biết ạ?”
Hạ Nhạc cúi đầu, một lúc lâu không nói gì nữa.
Hạ Minh Dịch im lặng nhìn cô, trên bàn ăn tràn ngập tiếng cười, mọi người nói chuyện vui vẻ, còn cô của cậu chỉ lặng lẽ cúi đầu, một lúc sau, cậu phát hiện vai cô đang khẽ run.
Hạ Minh Dịch nhìn thấy vài giọt nước mắt trong suốt trên mặt Hạ Nhạc, nhưng cô không hề phát ra âm thanh nào.
Cả bàn ăn hòa thuận vui vẻ, dường như không ai nhận ra cô đang khóc.
Mặc dù cô của cậu luôn ở gần họ, cô là người có hiểu biết, dịu dàng và hài hước, nhưng cậu luôn cảm thấy cô khác với họ.
Cô như lạc lõng giữa bọn họ, cô là một cá thể cô độc, sống trong thế giới của họ với một thái độ lạc quan nhưng đầy thương cảm.
Hạ Minh Dịch đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hạ Nhạc.
Nước mắt trên mặt Hạ Nhạc đã ngừng rơi, cô biết Hạ Minh Dịch đã nhận ra cảm xúc của mình, nên vội vàng lau nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Rất lâu trước đây, Hạ Thiệu Hoa cũng từng vỗ nhẹ vào lưng cô như thế, thầm bảo với cô rằng đừng sợ, có anh ở đây.
Bây giờ, Hạ Minh Dịch cũng làm như vậy.
Hạ Nhạc nghẹn ngào nói: “Nhìn cô làm gì, cháu ăn đi.”
Ở đầu bên kia bàn ăn, Chung Cửu Hương đã nhận ra Hạ Nhạc có gì đó không ổn, chị ấy muốn đứng dậy hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Chị ấy vừa nhấc chân định đứng lên thì đã bị Hạ Thiệu Hoa giữ lại.
Hạ Thiệu Hoa lắc đầu nhìn Chung Cửu Hương.
Chung Cửu Hương hiểu ý ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn cơm.
Đến tận đêm khuya, khi cả nhà họ Hạ đã trở lại sự yên tĩnh, Chung Cửu Hương mới nói: “Gần đây em thấy Nhạc Nhạc và Minh Dịch không còn bám lấy anh như trước nữa, thay vào đó hai đứa lại thân với nhau hơn.”
Hạ Thiệu Hoa bình tĩnh nhìn lên trần nhà, nói: “Con cái rồi sẽ lớn, chúng ta là người lớn không cần lo lắng quá nhiều.”
Chung Cửu Hương: “…Em vẫn thấy lo.”
Hạ Thiệu Hoa cười nói: “Minh Dịch sẽ chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc.”
Chung Cửu Hương gật đầu nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chị ấy quay sang nhìn Hạ Thiệu Hoa: “Chẳng phải nên là Nhạc Nhạc chăm sóc cho Minh Dịch sao? Sao lại có chuyện cháu chăm sóc cô?”
Hạ Thiệu Hoa sững người, cũng không định giải thích, trong màn đêm tối đen như mực, anh do dự rồi vỗ nhẹ lên vai Chung Cửu Hương.
“Anh đã mơ thấy vài giấc mơ kỳ lạ.”
“Cái gì?” Chung Cửu Hương hỏi.
“Anh mơ thấy… Nhạc Nhạc là cháu gái của chúng ta.”
Chung Cửu Hương bật cười: “Cháu gái nào? Con gái của Minh Hà hay con gái của Minh Dịch?”
Chị ấy thấy Hạ Thiệu Hoa không trả lời, tiếp tục nói đùa: “Nhạc Nhạc và Minh Dịch thân nhau, vậy chắc là con gái của Minh Dịch rồi.”
“Ừ.” Hạ Thiệu Hoa cũng cảm thấy giấc mơ của mình nghe có vẻ hoang đường và nực cười, nhưng có lẽ, chỉ có anh mới biết mình có thực sự tin vào nó không.
Trong màn đêm yên tĩnh, anh khẽ nói: “Ngủ thôi, chằng phải em đã nói sáng mai sẽ lên thị trấn gọi điện cho Minh Chân để báo tin vui của Minh Dịch sao?”
Chung Cửu Hương nghĩ đến việc sắp được báo tin vui của Hạ Minh Dịch cho Hạ Minh Chân, trên mặt chị ấy hiện lên vẻ yêu thương của một người mẹ. Sau khi chị ấy liên tục nói “Được”, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương ra khỏi nhà, nghe nói đi lên thị trấn trấn để gọi điện.
Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch đang ngồi ăn cháo ở bàn, hai cô cháu nhìn nhau chằm chằm.
Hạ Minh Dịch sắp vào trường quân sự, không biết khi nào mới về, sau khi ăn cháo xong, cậu nói mình phải ra ngoài có chút việc.
Hạ Nhạc tất nhiên không do dự mà đi theo, còn thuyết phục rằng cô quen bố của Lý Nhan, đưa cô đi cùng sẽ là quyết định sáng suốt.
Hạ Minh Dịch đành chịu thua, chủ yếu là dù cậu có từ chối thì cô của cậu cũng có thể tự tìm đến nhà họ Lý, hơn nữa cô còn thuộc đường đến nhà họ Lý hơn cậu rất nhiều.
Nhà họ Lý.
Hạ Nhạc vừa vào sân đã kéo Lý Húc vào nhà, để lại thời gian riêng tư cho Hạ Minh Dịch và Lý Nhan.
Lý Húc ngơ ngác nhìn Hạ Nhạc, còn Hạ Nhạc thì vươn cổ nhìn ra sân.
Lúc này bố mẹ cô chắc đang trong giai đoạn thầm thương trộm nhớ nhau, tính thời gian thì họ kết hôn vào năm 1995, vậy còn bao nhiêu năm nữa… Chẳng lẽ cả hai đều là kiểu người giữ trong lòng không nói ra, khiến người khác sốt ruột sao?
Lý Húc thấy Hạ Nhạc có vẻ sốt ruột, anh ấy hỏi: “Cô Hạ, mọi người đều nói cậu là người học rộng tài cao, dịu dàng đoan trang. học rộng tài cao thì tôi tin, còn dịu dàng đoan trang… Cô Hạ, chắc cậu là kiểu người hành động như thỏ điên nhỉ.”
“Cậu nói đúng.” Hạ Nhạc không phủ nhận: “Không hổ là người lớn lên với tôi, vẫn là cậu hiểu tôi nhất.”
Lý Húc cười khổ: “Tôi đâu có lớn lên với cậu, tôi đã rời đi nhiều năm rồi, ôi.”
Lý Húc nói xong, tâm trạng đột nhiên trầm xuống, anh ấy nhìn cánh cửa đóng kín của phòng Lý Thăng, rồi lại nhìn cây cối ngoài sân.
Dưới gốc cây trong sân, cậu bé cô bé vô tư ngày nào giờ đã lớn, dù họ không thể hiện ra, nhưng là người lớn, anh ấy nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
Tuy nhiên, khi nhớ lại những năm tháng đó, anh ấy vẫn cảm thấy buồn.
Lý Húc lẩm bẩm: “Nếu Tiểu Khiết vẫn còn sống… Bây giờ ở với Thiệu Minh, chắc cũng sẽ hạnh phúc.”
Hạ Nhạc nghe đến tên Lý Khiết và Hạ Thiệu Minh, nụ cười trên mặt cô chợt tắt.
Trong phòng yên tĩnh, thậm chí nhiệt độ cũng giảm xuống.
Hạ Nhạc cố gắng mỉm cười, xoa dịu bầu không khí, nói: “Cậu đang nhớ Thiệu Minh à? Cậu đừng lo, mấy năm nay cậu ấy đã đi khắp nơi, chắc cũng sắp về rồi.”
Khóe miệng Lý Húc cũng cong lên: “Cậu ấy luôn phóng khoáng như vậy, hồi nhỏ đã thế, lớn lên cũng vậy.”
Trong sân, Lý Nhan nhìn Hạ Minh Dịch đang im lặng, cô bé như nhận ra điều gì đó, cũng im lặng cúi đầu nhìn xuống đất.
Ánh nắng chiếu lên người khiến làn da nóng ran.
Hạ Minh Dịch mấy lần định mở miệng, nhưng lại không biết nói thế nào cho khỏi lúng túng. Cho đến khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Hạ Nhạc và Lý Húc ở trong phòng, cô đang mỉm cười nói chuyện với Lý Húc, vẻ mặt thản nhiên.
Đúng vậy, cô của cậu vẫn luôn dũng cảm, sao cậu có thể nhút nhát được?
Hạ Minh Dịch lấy hết can đảm nói: “Lý Nhan, tớ phải đi rồi.”
Lý Nhan học không giỏi nên khi tốt nghiệp cô bé đã chuẩn bị tinh thần ở lại quê nhà. Còn Hạ Minh Dịch luôn học giỏi nhất lớp, cô bé đã sớm đoán ra cậu sẽ bay cao bay xa, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Sự xuất sắc của cậu luôn nhắc nhở cô bé rằng họ không thuộc về một thế giới.
Lý Nhan cười gượng, nói: “Chúc mừng cậu.”
Vẻ mặt Hạ Minh Dịch trở nên kỳ lạ, nói: “Tớ… sắp phải đi rồi.”
Lý Nhan gật đầu: “…Ừ, chúc mừng cậu.”
Hạ Minh Dịch không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy nặng nề.
Cậu lại nhìn vào phòng, Hạ Nhạc và Lý Húc đang đứng cạnh nhau, không biết họ nói gì nhưng cả hai đồng thời nhìn về phía cậu và Lý Nhan.
Hạ Minh Dịch lập tức căng thẳng, lẩm bẩm: “Tớ đi rồi, cậu không buồn sao…”
Cậu tưởng Lý Nhan sẽ không nghe thấy, nhưng không ngờ tai Lý Nhan vốn rất thính, nghe thấy lập tức đáp lại: “Hình như có hơi buồn.”
Hạ Minh Dịch sững sờ ba giây.
Cậu không ngờ rằng Lý Nhan lại nghe thấy! Thật xấu hổ quá đi!
Đợi đã…
Lý Nhan nói gì? Cô ấy nói cô ấy hơi buồn?
Hạ Minh Dịch chậm rãi quay đầu nhìn Lý Nhan.
“Cậu, cậu buồn vì chuyện gì…”
Lý Nhan hít sâu, hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
Hạ Minh Dịch nói: “Tớ nghĩ cậu không nỡ để tớ đi.”
Lý Nhan gật đầu: “Cậu đoán đúng rồi.”
Trong lòng Hạ Minh Dịch giống như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, một cảm xúc vui sướng sắp trào ra khỏi lòng, cậu vui mừng ra mặt, suýt nữa nói ra mấy chữ đó.
Ai ngờ, Lý Nhan lại mở miệng.
Cô bé hơi ấm ức nói: “Nhưng Hạ Minh Dịch, nếu… sau này cậu kết hôn, cậu phải gửi thiệp mời cho tớ…”
Hạ Minh Dịch còn chưa kịp vui mừng.
“Hả?”