Trong toa tàu ngột ngạt và nóng nực, các loại âm thanh hỗn loạn vang lên bên tai. Mọi người chen lấn nhau, hầu hết đều có bạn đồng hành, hiếm có ai chen chúc một mình trong đám đông như Hạ Minh Dịch.
Một chàng trai trẻ đứng trong đám đông trông khá nổi bật.
Hạ Minh Dịch ôm chặt túi trong lòng, nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi.
May mà Hạ Minh Dịch có lợi thế về chiều cao, không mất nhiều thời gian để tìm được chỗ, sau chặng đường dài, cuối cùng cậu cũng có thể ngồi xuống, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh là một người phụ nữ đang bế con, đứa trẻ khóc không ngừng khiến cô ấy không thể ăn uống, liên tục vỗ nhẹ lưng để dỗ đứa trẻ.
Hạ Minh Dịch thấy cảnh này, bất chợt liên tưởng đến tuổi thơ của mình.
Không biết khi đó bố mẹ có dỗ cậu như vậy không?
Người phụ nữ luống cuống cho con ăn, khuỷu tay vô tình đụng vào Hạ Minh Dịch, cô ấy liên tục xin lỗi cậu.
Hạ Minh Dịch mỉm cười nói “Không sao” rồi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần thứ hai cậu đi tàu, sau bảy năm, cậu chưa từng nghĩ chuyến tàu sẽ mang lại ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của mình như vậy.
Lần đầu tiên đi tàu, cậu chỉ cao hơn một mét, ngơ ngác đi theo cô. Sau khi đến tham quan quân đội, cậu càng kiên định với ước mơ của mình.
Lần thứ hai cậu đi tàu… Là hôm nay, cậu sẽ theo đuổi ước mơ của mình.
Hạ Minh Dịch chống đầu, thư giãn nhìn ra ngoài, con tàu dần khởi động, chậm rãi lăn bánh về phía trước.
Con tàu rời ga và đang tăng tốc, khung cảnh bên đường chậm rãi trôi qua trước mắt, trong khung cảnh đó, mỗi người chỉ là lữ khách thoáng qua.
Hạ Minh Dịch nhìn về phía xa, những thảm cỏ cây rộng lớn như một đại dương xanh bao la, trước đây cậu chưa từng nhận ra phong cảnh nơi mình lớn lên lại đẹp đến vậy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, giữa màu xanh rộng lớn, hình như có một chấm đen đang lao về phía này.
Hạ Minh Dịch ngơ ngác nhìn, tim vô thức đập nhanh hơn.
Những chấm đen dần dần to ra và hiện rõ hơn, đó là người và ngựa mà cậu quen thuộc, đang phi nước đại trên cánh đồng này đi về phía cậu.
Đó là bố và con ngựa già tên Tướng Quân Đen.
Hạ Thiệu Hoa cưỡi Tướng Quân Đen chạy bên cạnh tàu, ánh mắt không ngừng lướt qua các toa tàu, tìm kiếm con trai.
Ở cuối tàu, một đứa trẻ nhìn thấy thì phấn khích thò đầu ra hét lên: “Ngựa đen lớn! Ngựa đen lớn!”
Người nhà đứa trẻ nhanh chóng kéo đứa trẻ vào, giữa tiếng gió, Hạ Thiệu Hoa lo lắng hỏi: “Xin hỏi, mọi người có thấy một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi không? Thằng bé cao ráo, mặc quần áo màu đen.”
Gia đình đứa trẻ nghe thấy có vẻ quen, hôm nay khi vào ga, quả thật họ có gặp một cậu bé cao gầy đi một mình, chỉ về phía trước: “Có, có.”
Hạ Thiệu Hoa nói “Cảm ơn”, rồi nhìn về phía trước.
Phía trước, đoàn tàu chậm rãi tăng tốc, Hạ Thiệu Hoa nhìn thấy một bóng đen thò đầu ra từ toa tàu ở giữa.
Bóng dáng đó vẫy tay liên tục, hét lên: “Bố, con ở đây! Ở đây!”
Hạ Thiệu Hoa vội vàng giục Tướng Quân Đen tăng tốc tiến lên, khuôn mặt gầy gò của Hạ Minh Dịch dần dần hiện rõ.
Hạ Thiệu Hoa giơ túi vải trong tay lên, lớn tiếng nói: “Bố mang kẹo lạc cho con để ăn dọc đường nhé!”
Túi kẹo lạc được ném qua cửa sổ, Hạ Minh Dịch ôm túi kẹo lạc khóc òa lên: “Bố, con sẽ sớm quay về.”
Đoàn tàu chạy ra khỏi khu vực này, vượt quá tốc độ tối đa của Tướng Quân Đen, con ngựa chạy càng lúc càng chậm, cuối cùng bị bỏ lại phía sau, càng ngày càng cách xa đoàn tàu.
Hạ Thiệu Hoa gật đầu với Hạ Minh Dịch, nói to: “Bình an trở về.”
Hạ Minh Dịch gật đầu thật mạnh đáp lại, ôm chặt túi kẹo lạc còn hơi ấm của bố.
Bố mẹ cậu đã nhiều lần nói chỉ cần gia đình bình an và khỏe mạnh là đủ. Trước đây cậu từng nghĩ bình an và khỏe mạnh là điều dễ dàng, nhưng đến bây giờ khi đã lớn, cậu mới hiểu bình an khỏe mạnh là mong ước lớn nhất của mọi bố mẹ dành cho con cái.
Đây là lời hứa trang trọng của cậu với bố.
Tướng Quân Đen cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt, đoàn tàu chở Hạ Minh Dịch và giấc mơ đi về phía xa.
…
Hạ Minh Dịch rời nhà được ba ngày, Hạ Nhạc nói không lo lắng là nói dối.
Hôm nay vừa tan học, cô đi trên đường đang nghĩ Hạ Minh Dịch sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực thì nhận được tin cô có cuộc gọi từ phòng liên lạc.
Lúc này, trường đã có chiếc điện thoại đầu tiên, mới lắp được một năm, cước phí cao đến mức đau đầu nên có ít người sử dụng.
Hạ Nhạc vội vàng đi tới phòng liên lạc, hai tay run run cầm điện thoại lên hỏi: “Hạ Minh Dịch?”
Giọng nói của Hạ Minh Dịch từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Cô.”
Hạ Nhạc yên tâm nói: “Cháu biết gọi điện rồi à, cháu thế nào rồi?”
Giọng nói của Hạ Minh Dịch vẫn như bình thường, bình tĩnh đến mức không ai nghe ra cảm xúc của cậu, Hạ Nhạc cũng không đoán được tình trạng hiện tại của cậu như thế nào.
“Cháu đang ở một nhà trọ ở ngoại ô, ăn uống đầy đủ nên cô đừng lo lắng.” Hạ Minh Dịch nói: “Cô ơi, cô giúp con báo với bố mẹ là con vẫn ổn, bảo họ không lo lắng.”
Hạ Nhạc đáp: “Được, cô biết rồi.”
Nói xong cô lại hỏi tiếp: “Cháu có đủ tiền tiêu không?”
Hạ Minh Dịch trả lời: “Đủ rồi, còn thừa nhiều… Cô ơi, khi nào cháu lớn lên kiếm được tiền, cháu sẽ trả lại cho cô.”
Hạ Nhạc bật cười: “Vậy cháu phải cố gắng lên nhé.”
“Vâng, cháu biết rồi. Vậy cháu cúp máy đây, cước điện thoại hơi đắt.”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hạ Nhạc đặt điện thoại xuống, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Phòng liên lạc vốn là phòng nhận và gửi thư, sau khi có điện thoại thì được đổi tên thành phòng liên lạc.
Ông lão sắp xếp thư ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc, trêu: “Cô Hạ, bạn cũ ở nước ngoài gọi đến à?”
“Cậu ấy là cháu trai của tôi.” Tâm trạng Hạ Nhạc tốt nên giải thích một câu rồi vội vàng đi đến nhà ăn.
Đầu dây bên kia, Hạ Minh Dịch trả tiền điện thoại cho chủ nhà trọ, đi đến ấm đun nước gần đó rót một cốc nước nóng, ngồi vào bàn dành cho khách để ăn cơm.
Cậu mở ba lô, lấy chiếc bánh bao đã nguội, xé ra, vừa nuốt xuống vừa uống nước nóng.
Trên bàn trước mặt cậu có một quyển sổ ghi chép, cậu vừa ăn vừa không ngừng lật xem.
Ông chủ ngồi ở quầy gãi chân, nhìn Hạ Minh Dịch đang trầm tư suy nghĩ.
Cậu chăm chú nhìn vào quyển sổ, thậm chí còn ăn bánh bao một cách ngon lành.
Ông ấy mở nhà trọ đã nhiều năm, gặp đủ mọi loại người, đặc biệt vì nhà trọ của ông ấy có giá rẻ nên hầu hết những người đến đây đều là người nghèo.
Cậu bé trước mặt ở trong một phòng tập thể nhỏ nhưng đủ chỗ cho hơn mười người ngủ. Mỗi ngày trời chưa sáng cậu đã đi ra ngoài, tối về chỉ rót một cốc nước nóng và ăn bánh bao. Điều quan trọng là cậu luôn chăm chú đọc quyển sổ đó, hầu như không để ý đến bất cứ điều gì xung quanh.
Rõ ràng nhìn cách ăn mặc thì không phải là người nghèo đến mức chỉ có thể ăn bánh bao, hơn nữa vẻ ngoài cũng rất nổi bật.
Ông chủ hỏi: “Cậu bé, cháu là người ở đâu?”
Hạ Minh Dịch vẫn đang nhìn vào quyển sổ, hoàn toàn không để ý người ta đang nói chuyện với mình.
Ông chủ ngồi xuống đối diện bàn của Hạ Minh Dịch.
Hạ Minh Dịch ngẩng đầu lên từ quyển sổ ghi chép, trong mắt hiện lên vẻ ngơ ngác: “Sao vậy ông chủ?”
Ông chủ nhướn mày, chỉ vào bánh bao trong tay cậu: “Ngày nào cháu cũng ăn cái này à?”
Ánh mắt Hạ Minh Dịch nhìn vào bánh bao trắng tinh trong tay: “…Hả? Sao vậy ạ?”
“Bác thấy cháu vẫn đang tuổi lớn, không thể ăn cái này mỗi ngày được.”
Hạ Minh Dịch nhẹ giọng nói: “…Cháu thích ăn bánh bao.”
Ông chủ ngẩn người, sau đó cười to, liên tục nói “Cháu đợi chút” rồi chạy về căn phòng nhỏ của mình.
Khi ông ấy bước ra, trên tay cầm một đĩa lạc và dưa chua đặt trước mặt Hạ Minh Dịch.
“Chỉ còn mấy thứ này thôi, cháu ăn với chú rồi nói chuyện một lúc.”
Hạ Minh Dịch ngơ ngác nhìn hai đĩa thức ăn trước mặt, quên cả nuốt bánh bao trong miệng.
Ông chủ tiếp tục đẩy đĩa về phía cậu: “Cháu đừng chê, bác ở một mình chán quá, có người trò chuyện với bác một lát thì tốt quá.”
Hai người trò chuyện cho đến khi màn đêm buông xuống, sau khi biết được trải nghiệm của Hạ Minh Dịch, ông chủ nhà trọ giơ ngón tay cái lên với cậu.
Hạ Minh Dịch vui vẻ lấy kẹo lạc trong túi mà cậu vẫn không nỡ ăn hết, chia cho ông chủ.
Ông chủ ăn xong suýt khóc, kể mẹ ông ấy còn sống thường làm món này cho ông ấy ăn, vừa ăn vừa đập bàn khóc, điều này càng khiến Hạ Minh Dịch nhớ gia đình ở nơi xa.
…
Hạ Minh Dịch như con ruồi không đầu lang thang ở đây đã ba ngày, mỗi ngày cậu đến trước cửa trường quân sự, nhưng dù có nói thế nào thì lính canh cũng không chịu cho cậu vào.
Cậu ở đó đợi suốt ba ngày nhưng vẫn không gặp được bất kỳ giáo viên nào, chứ đừng nói đến việc nói với họ về mong muốn nhập học của mình.
Vào buổi tối ngày thứ ba, chủ nhà trọ nói với cậu có một ông phó hiệu trưởng của trường quân đội đã nghỉ hưu, khi còn trẻ người này thường xuyên ở nhà trọ của ông ấy.
Ông hiệu trưởng vẫn thích ăn mì ở quán mì bên cạnh, thường cách hai ngày lại đến một lần, ông ấy có thể dẫn Hạ Minh Dịch đến đó thử vận may.
Hai ngày sau, chủ nhà trọ đưa Hạ Minh Dịch đến gặp phó hiệu trưởng như mong muốn.
Hạ Minh Dịch có cơ hội được phỏng vấn lại.
Khi Hạ Minh Dịch trở lại thị trấn Dương Sa, việc đầu tiên cậu làm là đến trường học trong thị trấn để tìm cô.
Hạ Nhạc đang vui vẻ ăn cơm trong nhà ăn thì cô Dương dẫn Hạ Minh Dịch đến tìm cô.
Hạ Nhạc thấy cháu trai đang đói bụng, vội vàng lấy cho cậu hai suất cơm.
Vẻ mặt Hạ Minh Dịch vẫn nghiêm túc, khiến Hạ Nhạc tưởng cậu không thành công như mong đợi nên không dám nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu ăn.
Một lúc sau, Hạ Minh Dịch mới ngẩng đầu lên nói: “Cô ơi, cháu đã vượt qua buổi phỏng vấn, tháng sau cháu có thể học ở trường quân đội rồi.”
Hạ Nhạc kinh ngạc đến há hốc mồm: “Hả?”
“Cô không nghe nhầm đâu.” Hạ Minh Dịch nói: “Ước mơ của cháu đã thành hiện thực!”
Hạ Nhạc cuối cùng cũng nhìn thấy niềm vui mừng trong mắt Hạ Minh Dịch, cô vui mừng nắm tay Hạ Minh Dịch vẫn đang ăn cơm, nói: “Cháu còn ăn gì nữa, mau về nhà gặp bố mẹ đi!”
Ở xã Tiêu Viên, trước cửa nhà của Lâm Hoa Hoa ở đầu thôn, Chung Cửu Hương và Lâm Hoa Hoa đang nhặt rau.
Hạ Thiệu Hoa ở bên cạnh, lắp thêm hàng rào cho chuồng gà mới dựng của nhà Lâm Hoa Hoa.
Lâm Hoa Hoa và Chung Cửu Hương vẫn trò chuyện vui vẻ như mọi khi, chỉ có điều trong nụ cười của Chung Cửu Hương có thêm vài phần lo lắng.
Lâm Hoa Hoa nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ liên tục nói những chuyện vui để chị ấy vui lên.
Nhưng niềm vui thực sự đã đến.
Lâm Hoa Hoa chỉ vào hai bóng người quen thuộc quen thuộc, nói với Chung Cửu Hương và Hạ Thiệu Hoa: “Hai người đoán xem đó là ai?”