Hạ Thiệu Hoa đang nói chuyện với chú Trương, liếc nhìn cái túi trong tay Hạ Nhạc, rồi tiếp tục trò chuyện với chú ấy.
Một lúc sau, đến phần mời rượu, trước tiên chú Trương và dì Yến nâng ly với mọi người trong bàn, sau đó rời bàn, cầm rượu và trà đi đến bàn tiếp theo.
Hạ Nhạc uống một chén trà rồi cũng rời khỏi chỗ ngồi.
Cô nhận bình trà và rượu từ tay người khác, đi theo chú Trương và dì Yến đi mời rượu.
Mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ, nâng kính chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới.
Chén trà trong tay dì Yến nhanh chóng cạn sạch, Hạ Nhạc chạy lon ton lại rót đầy cho bà ấy.
Phải mất một lúc lâu mới mời rượu xong tất cả khách mời.
Sau một vòng mời rượu, mặt chú Trương đã đỏ bừng vì uống rượu.
Đây là ngày quan trọng nhất của chú ấy, chú ấy muốn hòa tan tất cả niềm vui vào từng chén rượu.
Hạ Nhạc cũng nhìn tất cả mọi người trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, những người lớn tuổi giản dị và tốt bụng, giống như những viên ngọc quý hiếm trên thế giới. Cô nhìn họ, không kìm được mà bật cười theo, cười rồi lại muốn lén liếc nhìn Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương ở bên kia.
Cô đã ghi nhớ hình ảnh của họ trong lòng.
Sau khi mọi việc xong xuôi, chú Trương lặng lẽ đưa cho Hạ Nhạc một bao lì xì.
Hạ Nhạc vội vàng xua tay từ chối, cô chỉ đến góp vui nhưng chú Trương không để cô nói thêm, nhét vào tay cô rồi quay người đi nói chuyện với những người khác.
Bao lì xì trong lòng bàn tay được gấp một cách tùy ý, khi cô mở ra, bên trong có mười tệ.
Đó là một số tiền không hề nhỏ.
Trong thoáng chốc, Hạ Nhạc như quay lại ngày đầu tiên cô gặp chú Trương, trước khi đi, chú Trương cũng đưa cho cô mười tệ.
Mặc dù đó là số tiền Hạ Thiệu Hoa đưa cho cô, nhưng trong đó chắc chắn cũng có tấm lòng của chú Trương.
Hạ Nhạc gấp tiền lại, nhét vào túi bên trong áo, rồi lấy chiếc kẹp tóc hình bướm ra khỏi đầu cũng nhét vào trong.
Buổi chiều, sau khi dọn dẹp xong, nhiều cái bàn đã được trả về chỗ cũ, chỉ còn lại một vài chiếc bàn rải rác dưới gốc cây cổ thụ.
Buổi tối, vẫn có nhiều người đến ăn tối.
Sau bữa tối, điều bất ngờ là không có màn náo động phòng cưới phiền phức như Hạ Nhạc tưởng tượng.
Sau khi mọi người ăn tối xong, họ trả hết các bàn còn lại, rồi chúc mừng chú Trương và dì Yến. Sau đó Hạ Thiệu Hoa đưa Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh ra cổng vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Nhiệt độ đêm nay vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Ba người nhà họ Hạ bận rộn cả ngày đều rất buồn ngủ, ngay cả chú chó nhỏ màu vàng chạy nhảy cả ngày cũng đi loạng choạng, mọi người về nhà với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Hạ Nhạc ném túi vải do Thẩm Lâm gửi lên giường, vội vàng vào bếp đun nước nóng.
Sau khi rửa mặt và ngâm chân, trở lại giường, Hạ Thiệu Hoa đã thay chăn mới, túi vải cũng được đặt ở đầu giường.
Hạ Nhạc nhảy lên giường, cầm túi vải lên chui vào chăn.
Cô sờ soạng mở túi một lúc rồi dừng lại, bắt đầu đoán xem Thẩm Lâm đã gửi thứ gì.
Đặc sản Bắc Kinh, đồ chơi trẻ con, đồ trang sức mà con gái thích… hoặc có thể là sách?
Sau khi đoán một hồi, Hạ Nhạc cảm thấy mình đã đoán được tám, chín phần, cô tiếp tục mở túi vải được buộc chặt.
Bất ngờ thay, bên trong chỉ có một tờ giấy màu đỏ tươi và một tờ giấy trắng tinh.
Từ từ mở ra, đó là một lá cờ đỏ năm sao rất nhỏ.
Trên lá thư bên cạnh chỉ có vỏn vẹn vài chữ…
Ngày 1/10/1949, lễ thành lập nước, tôi đã vẫy cờ Tổ quốc thay em trong đám đông.
Ánh mắt Hạ Nhạc khựng lại, ánh mắt chuyển sang lá cờ nhỏ.
Đôi mắt phản chiếu màu đỏ ấy đột nhiên mờ đi, cô nhìn chằm chằm vào lá cờ đỏ năm sao nhỏ một lúc lâu.
Không hiểu sao, cô nhận ra má mình đã ướt.
…
Trưa ngày hôm sau, vì có nhiều đồ ăn thừa từ đám cưới ngày hôm trước nên mọi người đến nhà chú Trương ăn trưa.
Trên bàn ăn, chú Trương vừa khen Hạ Thiệu Minh ăn uống rất ngoan không để ai lo lắng thì ngay sau đó Hạ Thiệu Minh là người đầu tiên ăn no và chạy nhanh khỏi bàn.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hạ Thiệu Minh nói tối nay cậu sẽ mang một bất ngờ về cho mọi người.
Tuy nhiên, mọi người đã đoán được cái gọi là bất ngờ đó là gì… Hôm nay ảnh đã rửa xong, Hạ Thiệu Minh đã lên thị trấn để lấy về.
Khi cậu vất vả đi một quãng đường núi dài để mang ảnh về, lại phát hiện mọi người đã đoán ra trước, không có bất ngờ nào, vẻ mặt cậu trở nên bình tĩnh hơn.
Nhưng điều bất ngờ là cậu không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ ngồi xuống.
Hạ Nhạc và mọi người xúm lại bên đèn để xem ảnh, cô vừa nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của mình trong ảnh thì đột nhiên bị Hạ Thiệu Minh kéo tay áo sang một bên.
“Nhạc Nhạc, đoán xem hôm nay tôi đã gặp ai?” Cậu tỏ ra thần bí, như thể vừa gặp được điều gì đó tốt lắm.
“Ai vậy?” Hạ Nhạc nhanh chóng suy nghĩ, rồi hỏi: “Lý Khiết à?”
Hạ Thiệu Minh lắc đầu: “Tôi đã gặp Hà Băng Băng và cô Hà!”
“Rồi sao nữa?” Hạ Nhạc không có phản ứng gì.
Cô không nghĩ việc Hạ Thiệu Minh gặp Hà Băng Băng và cô Hà có thể khiến cậu phấn khích đến vậy.
“Tôi còn gặp thần tượng của mình!”
“Thần tượng nào của cậu?”
Hạ Nhạc vắt óc suy nghĩ, dường như trước đây Hạ Thiệu Minh có nói là mình có một thần tượng.
Nhưng cô đã quên mất tên từ lâu rồi.
“Đúng rồi! Thần tượng của tôi, anh Ngô!” Nói đến đây, ánh mắt Hạ Thiệu Minh đầy mong muốn: “Chính là thần tượng của tôi, anh ấy ở sân bóng rổ lớn bị phong tỏa trong thị trấn! Tôi thấy Hà Băng Băng và cô Hà ở bên trong nữa!”
Hạ Nhạc chợt hiểu ra.
Những đêm đó, Hạ Thiếu Minh hùng hồn nói muốn tham gia Olympic như anh Ngô vẫn còn in đậm trong trí nhớ của cô, cô hỏi: “Anh ấy có quen cô Hà không, cậu có đến chào hỏi không?”
Hạ Thiệu Minh kích động giậm chân, ngay cả đôi mắt cũng nhòe lệ: “Bọn họ ở cách tôi quá xa, tôi có gọi nhưng họ không nghe thấy!”
Hạ Nhạc gật đầu: “Tôi hiểu rồi… Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến gặp cô Hà nhé?”
Hạ nhạc còn chưa nói xong, Hạ Thiệu Minh đã liên tục nói “ừ ừ ừ”, rồi bất ngờ ôm lấy Hạ Nhạc.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc thấy Hạ Thiệu Minh hưng phấn như vậy, cô cảm thấy vừa buồn cười vừa xót xa, cô vỗ nhẹ lên lưng cậu.
Chỉ là trong ấn tượng của cô, Quốc những năm gần đây thành tích đội tuyển bóng rổ nam của Trung Quốc không tốt lắm.
Nếu Hạ Thiệu Minh thật sự dấn thân vào con đường này, không biết có bao nhiêu khó khăn đang chờ đợi phía trước.
…
Vào một buổi chiều đầy nắng, cô Hà nghe Hạ Nhạc nói xong thì rất hứng thú nhìn Hạ Thiệu Minh.
Cô ấy nói những người mà cậu muốn gặp sẽ chơi bóng rổ, cô ấy có thể dẫn họ đến đó để gặp mặt.
Trên đường đi, Hạ Thiệu Minh lo lắng, thậm chí còn cảm thấy hai chân mình như đang đánh nhau.
Cậu đến gần Hạ Nhạc, nói nhỏ: “Vậy lát nữa tôi có thể chơi bóng rổ với họ không?”
Cô Hà đang cầm ô che cho Hạ Băng Băng ở phía trước, quay đầu lại mỉm cười nói: “Được chứ, tuổi trẻ thì có gì mà không thể?”
Hạ Thiệu Minh lập tức lấy hết can đảm, tự tin gật đầu: “Vâng!”
Hà Băng Băng nghe vậy thì cười vui vẻ: ” Con cũng chơi được ạ?”
Cô Hà nháy mắt với cô bé: “Tất nhiên rồi.”
Khi đến sân bóng rổ mà Hạ Thiệu Minh nói, cô Hà cất ô đi, dẫn mọi người ngồi xuống băng ghế ở bên cạnh.
Sân bóng rổ ẩn mình sau hàng cây cổ thụ bên đường, rất rộng rãi, cơ sở vật chất bên trong con mới và sạch sẽ, hình như luôn có người dọn dẹp.
Xung quanh là hàng rào sắt cao ngang đầu người, cổng vào có một chiếc khóa sắt, có lẽ cần đợi người đến mở.
Không lâu sau, có người cầm chìa khóa đến sân.
Người đó nhìn thấy cô Hà dưới gốc cây, nhiệt tình chào hỏi rồi vội vàng đến mở cổng.
Hạ Thiệu Minh đứng sát sau lưng người đó nhìn chằm chằm như muốn tận mắt chứng kiến cái khóa được mở ra.
Khi cậu bước vào sân bóng rổ, cậu như đang nằm mơ, miệng không ngừng lẩm bẩm “Mình vào được rồi, mình vào được rồi”, khiến cô Hà không nhịn được cười.
Hà Băng Băng một tay kéo cô Hà, một tay kéo Hạ Nhạc, ba người đứng dưới gốc cây ở rìa sân, nhìn Hạ Thiệu Minh chạy về phía phía rổ.
Cậu như đang cảm nhận sân bóng, thỉnh thoảng lại thực hiện động tác ném bóng, rồi chạy vòng quanh sân, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không dừng lại.
Sau một lúc lâu, Hạ Nhạc đứng đến mỏi chân nhưng Hạ Thiệu Minh vẫn vui vẻ không biết mệt.
Hạ Nhạc nhìn dáng vẻ đó của cậu, sợ lát nữa cậu không còn sức để chơi bóng rổ nên lớn tiếng hỏi: “Thiệu Minh, cậu có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Hạ Thiệu Minh không do dự nói: “He he, không cần, không cần đâu!”
Đúng lúc này, có vài người từ xa tiến lại, lần lượt bước vào sân.
Hạ Nhạc nhìn ra cổng, vài thanh niên mặc áo ba lỗ mỏng, ôm bóng đi vào.
Còn Hạ Thiệu Minh đứng dưới rổ thì đứng im không nhúc nhích.
Cậu đứng sững tại chỗ, chân như bị dính keo, căng thẳng nhìn những người vừa bước vào.
Mãi cho đến khi có người gọi tên cậu, cậu mới phản ứng lại.
“Hạ Thiệu Minh, Hạ Thiệu Minh?”
Người đi đâu ném quả bóng rổ đến trước mặt Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh nuốt nước bọt, suýt nữa khóc vì sung sướng, nói: “Anh, anh là… anh là… ”
Chàng trai trẻ với dáng vẻ tự tin, xoay quả bóng rổ trên đầu ngón tay, chăm chú nhìn cậu bé trước mặt.
Anh ấy hứng thú hỏi: “Anh nghe nói em muốn chơi bóng rổ với anh?”
Hạ Thiệu Minh liên tục gật đầu, gật đến mức cổ mỏi nhừ: “Anh… Thật sự là anh Ngô!”
Chàng trai cười to, nhướn mày nhìn Hạ Thiệu Minh, nói: “Nào, bắt đầu thôi!”
Hạ Nhạc ở dưới gốc cây cách đó không xa, nóng đến mức phải liên tục vẫy tay để quạt mát cho mình.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Hạ Nhạc cảm thấy dù có thế nào cũng đáng giá.
Chỉ là nhiều năm sau đó, Hạ Nhạc nhớ lại cảnh tượng đã làm thay đổi cả cuộc đời của Hạ Thiệu Minh ngày hôm nay, chỉ còn lại những tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Cô không biết đối với cậu, nó có ý nghĩa như thế nào.
…
Đêm đó, Hạ Thiệu Minh vui vẻ ăn thêm một bát cơm.
Khi kể về việc chơi bóng với thần tượng Ngô Thành Chương mà cậu ngưỡng mộ, cậu như được tiêm máu gà, chỉ thiếu điều nhảy lên bàn để diễn lại cảnh đó.
Ngay cả ánh mắt sắc bén như dao của Hạ Thiệu Hoa cũng không ngăn được cậu, Hạ Nhạc đành phải ấn cậu ngồi xuống ghế ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau bữa tối, Hạ Thiệu Hoa đang rửa bát trong bếp, Hạ Nhạc phát hiện Hạ Thiệu Minh không thấy đâu, cô tìm mãi mới thấy cậu đang ngồi trên tảng đá nhìn lên bầu trời.
Khi cậu nhìn thấy Hạ Nhạc đi ra, vẻ buồn bã trên mặt cậu bỗng biến mất, thay vào đó là vẻ kiêu căng, nói: “Nhạc Nhạc, cậu nghĩ Lý Húc biết chuyện tôi chơi bóng với anh Ngô thì có ghen tị không?”
“Có thể lắm.”
“Ha ha, Lý Khiết mà biết chắc chắn sẽ vui lắm.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Nhạc Nhạc, anh Ngô nói có thể đưa tôi đến tỉnh để tập luyện và tham gia thi đấu bóng rổ.”
“Chúc mừng cậu nhé, Hạ Thiệu Minh.”