Hạ Nhạc ngơ ngác vén rèm xe lên rồi cùng Hạ Thiệu Minh lần lượt nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Trời đã tối, cả hai đều đang xoa đầu vì còn ngơ ngác, không hẹn mà cùng ngước nhìn về phía trước.
Trong buổi chiều chạng vạng sâu thẳm, dòng người đông đúc như những con kiến đen, tấp nập qua lại.
Những túi lớn túi nhỏ đủ loại, âm thanh rôm rả của đủ loại ngôn ngữ địa phương và những người vội vã lướt qua, tất cả đều mang vẻ lo lắng.
Giữa sự huyên náo của dòng người thỉnh thoảng vang lên tiếng còi inh ỏi từ xa.
Trên đỉnh tòa nhà, bốn chữ lớn “Ga xe lửa” hiện ra rõ ràng, khiến Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh trông càng nhỏ bé giữa đám đông bên dưới.
Hạ Nhạc lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nắm chặt túi hành lý trong tay, dường như cũng lờ mờ đoán được phần nào.
Cô ngước nhìn vào bốn chữ lớn “Ga xe lửa” phía trên đầu mà như thể đang nhìn thấy thủ đô Bắc Kinh cách đây ngàn dặm. Trong chớp mắt, cô lại như thấy đại lễ thành lập nước sẽ được tổ chức hoành tráng vào chiều mai.
Hạ Nhạc nghe thấy nhịp tim nặng nề của mình.
Những hình ảnh trước kia còn rất xa vời nhưng giờ phút này lại như gần ngay trước mắt, những gợn sóng dần lắng lại trong mắt cô và chỉ còn lại khuôn mặt nhợt nhạt không có sức sống của Hạ Thiệu Hoa trên giường bệnh.
Cô liếc nhìn Hạ Thiệu Minh bên cạnh, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, cô bình tĩnh nói:
“Chú ơi, cháu chỉ muốn ở bên cạnh anh trai, chuyến này đi Bắc Bình… Không, bây giờ phải gọi là Bắc Kinh rồi…”
“Làm phiền chú hãy đưa cậu ấy đi xem lễ thành lập nước.” Nói xong, Hạ Nhạc kéo Hạ Thiệu Minh đến trước mặt người đánh xe, rồi nhét bọc hành lý vào tay ông ấy: “Chú đưa cậu ấy đi đi, đây là cơ hội mà biết bao nhiêu người hằng mơ ước, nhất định phải trân trọng.”
Câu nói này dành cho cả Hạ Thiệu Minh và người đánh xe.
Cả Hạ Thiệu Minh và người đánh xe đều kinh ngạc nhìn Hạ Nhạc.
“Cô bé, cháu cũng phải đi cùng chứ.” Người đánh xe nhớ lại lời dặn dò của chú Trương trước khi đi, rồi lại nhớ đến gương mặt quật cường của Hạ Thiệu Hoa dù anh vẫn đang bệnh, ông ấy lo lắng nói.
Hạ Thiệu Minh dù có ngây thơ đến đâu thì cậu cũng đã hiểu được tình cảnh lúc này.
Gương mặt cậu đầy vẻ hoảng hốt, như sợ bị bỏ rơi, cậu nắm chặt lấy cánh tay Hạ Nhạc.
“Cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện đó! Cậu đừng hòng nghĩ đến việc cậu ở lại đây để tôi đi, tôi không đi!” Giọng Hạ Thiệu Minh có chút nghẹn ngào: “Tôi không thể để cậu một mình ở lại làm đứa trẻ ngoan được, tôi cũng muốn ở lại với anh tôi.”
Hạ Nhạc gỡ tay cậu ra, nói: “Đây là suất anh ấy đã phải rất vất vả mới có được, trong nhà phải có một người đi thì mới xứng đáng.”
Hạ Thiệu Minh giở tính trẻ con, cậu lớn tiếng nói: “Tôi nói là không đi là không đi, tôi muốn quay về bệnh viện!”
Hạ Nhạc khựng lại, rồi nhìn sang gương mặt đầy vẻ lo lắng của người đánh xe.
“Chú à, chúng cháu đều rất lo lắng cho anh trai mình, nếu anh ấy đã trao suất này cho chú thì chú đừng bỏ lỡ cơ hội này, chú mau đi đi, bây giờ lên tàu có lẽ vẫn còn kịp.” Nói xong, Hạ Nhạc không chút chần chừ kéo Hạ Thiệu Minh vội vã quay trở lại con đường đã đi đến: “Chúng cháu sẽ quay lại với anh trai trước, chú giữ gìn sức khỏe nhé.”
Hai người sóng vai nhau rời đi, giữa đám đông ồn ào, bóng dáng hai đứa trẻ trở nên thật nhỏ bé, như thể chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị lạc mất.
Hạ Thiệu Minh bên cạnh lại như đang chịu một nỗi ấm ức lớn, cậu khóc lóc thút thít như một cô vợ nhỏ.
“Đừng khóc nữa, chẳng phải tôi đã không bắt cậu đi rồi sao?” Hạ Nhạc an ủi.
“Tôi không cần biết, cậu và anh tôi đều muốn bỏ rơi tôi.” Nói xong, Hạ Thiệu Minh lại càng tủi thân hơn, nước mũi cũng sắp chảy đến miệng.
Ngay lúc đó, tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên bên tai.
Xe ngựa dừng lại bên cạnh hai người, người đánh xe nhìn xuống hai đứa trẻ, nói: “Mau lên xe đi, bây giờ quay lại thì vẫn kịp về bệnh viện trước trưa mai.”
–
Sau khi người đánh xe giải thích nhiều lần rằng mục đích chuyến đi này của ông ấy chỉ là đưa họ từ nhà đến ga xe lửa tỉnh thành để kiếm được một khoản phí đi đường từ trưởng thôn, còn việc xem lễ thành lập nước hay không đối với ông ấy chẳng có ý nghĩa gì nhiều thì Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh mới yên tâm.
Cả hai ngồi ở phía sau xe ngựa, nghe người đánh xe kể chuyện cũ suốt đường đi rồi từ từ thiếp đi.
Trong màn đêm, người đánh xe ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn tiếp tục điều khiển xe, cho đến khi không thể chịu nổi nữa, ông ấy mới dừng lại bên đường nghỉ ngơi một lát, rồi khi đã tỉnh táo hơn một chút ông ấy lại vội vã lên đường.
Chiếc xe ngựa lắc lư, tới trưa hôm sau thì về đến thành phố.
Thành phố lúc này vô cùng náo nhiệt, đi đến đâu cũng thấy tiếng trống rộn ràng, tiếng pháo nổ vang trời và tiếng reo hò của mọi người vang lên khắp các ngõ ngách trong huyện.
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đã thức dậy từ sớm, khi nghe thấy những âm thanh náo nhiệt bên ngoài, tâm trạng của cả hai cũng phấn chấn hơn. Suốt dọc đường, cả hai đều vén rèm xe, tò mò nhìn ra ngoài, chẳng hề cảm thấy mỏi tay khi phải giữ rèm.
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Hạ Thiệu Minh, Hạ Nhạc bất chợt hỏi: “Có phải cậu hối hận vì đã không đi Bắc Kinh không? Chắc hẳn ở đó còn náo nhiệt hơn nơi này nhiều.”
Hạ Thiệu Minh chẳng thèm nhìn Hạ Nhạc, cậu vẫn chăm chú quan sát đám đông đang vui vẻ bên ngoài.
“Vậy cậu có hối hận không? Có thể sẽ tiếc nuối nhưng chắc chắn không hối hận.”
Hạ Nhạc gật đầu đồng ý.
Thật hiếm khi Hạ Thiệu Minh nói ra được lời nào đáng tin như vậy.
Đến khoảng ba giờ chiều, xe ngựa dừng lại trước cổng bệnh viện.
Sau khi chia tay người đánh xe, Hạ Thiệu Minh vội vàng chạy vào bệnh viện. Hạ Nhạc chợt nhớ ra bọc hành lý còn để trên xe nên cô quay lại lấy thì thấy chú đánh xe đang tựa vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ.
Tiếng cười nói từ xa càng làm nổi bật sự cô đơn của ông ấy. Thấy Hạ Nhạc quay lại, ông ấy bất ngờ hỏi: “Cô bé, cháu nói xem, lá cờ đỏ năm sao trông như thế nào nhỉ?”
Hạ Nhạc ngẩn người, nhìn vào gương mặt đã hằn lên nhiều dấu vết thời gian của người đánh xe, rồi chợt hiểu ra: “Chú đợi cháu một chút!”
Cô chui vào xe ngựa, lục lọi trong bọc hành lý một lúc, rồi khi bước ra, cô đưa cho người đánh xe một tờ giấy.
Người đánh xe ngơ ngác cầm lấy tờ giấy, trên đó vẽ một hình chữ nhật vuông vức, ở góc trên bên trái có bốn ngôi sao năm cánh nhỏ vây quanh một ngôi sao năm cánh lớn.
“Đây là lá cờ, màu đỏ, đây là năm ngôi sao năm cánh, màu vàng sáng. Bốn ngôi sao nhỏ đều có một góc hướng về ngôi sao lớn ở giữa, tượng trưng cho sự hướng về Đảng của nhân dân…”
Cho đến khi Hạ Nhạc rời đi, người đánh xe vẫn cầm tờ giấy, mãi không nói nên lời.
Cuối cùng, ông ấy khẽ lau khóe mắt, cẩn thận gấp tờ giấy lại rồi cất vào túi áo trước ngực.
–
Bệnh viện vốn dĩ luôn yên tĩnh giờ đây lại đầy ắp tiếng người ồn ào. Mỗi phòng bệnh đều vang lên những âm thanh khác nhau nhưng đều chung một cảm xúc hân hoan và phấn khích.
Khi Hạ Nhạc bước vào bệnh viện, từ xa đã nghe thấy những âm thanh náo nhiệt vọng lại.
Đến gần hơn, cô thấy một đám đông tụ tập ở sảnh trung tâm bệnh viện, người người nhấp nhổm ngó nghiêng. Có cả các bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng, bệnh nhân mặc đồ bệnh viện và những người thân, bạn bè đến chăm sóc bệnh nhân.
Trong bệnh viện, hầu hết mọi người đều bị bao trùm bởi sự lo lắng nhưng lúc này, họ dường như đã quên hết mọi thứ, trong lòng mỗi người chỉ còn nghĩ đến khoảnh khắc đầy xúc động ấy.
“Cộc, cộc, cộc…”
“Cộc…”
Có thứ gì đó phát ra tiếng gõ, rồi sau đó là tiếng thở dài của đám đông xung quanh.
“Ôi trời, bác sĩ, cậu có biết sửa không đấy?”
“Đúng đấy, ban đầu còn nghe được chút ít, giờ cậu chỉnh thế này thì chẳng nghe được gì nữa rồi.”
“Giờ phải làm sao đây, nếu không nghe được thì tôi sẽ hối hận cả đời mất.”
“Giá mà tôi có thể đến tận nơi xem một lần thì tốt biết mấy…”
Hạ Nhạc tò mò nên khi đi ngang qua đám đông, cô nghiêng đầu nhìn nhìn một lúc lâu.
“Xẹt, xẹt xẹt…” Chiếc radio bỗng phát ra âm thanh rồi hoạt động trở lại.
“Có tiếng rồi, có tiếng rồi!”
“Ôi trời, tốt quá rồi!”
“Mau im lặng, im lặng, nghe xem họ đang nói gì kìa.”
Vị bác sĩ trẻ tuổi dường như không nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người xung quanh mà vẫn đang chăm chú điều chỉnh chiếc radio. Trên trán anh ta mồ hôi nhễ nhại, khiến bác sĩ già đứng bên cạnh không thể không lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng trước mặt.
“Mọi người, bây giờ mới hai giờ năm mươi lăm phút, vẫn còn mấy phút nữa cơ.”
Đám đông dần yên lặng và hướng mắt về chiếc đồng hồ treo trên tường gần đó.
Kim giây từng chút một nhích lên, như gõ vào trái tim của mọi người.
Vị bác sĩ già cười ngượng ngùng, nói: “Hay là để tôi dạy mọi người hát một bài nhé, nghe nói đây là bài hát sẽ được phát trong lễ duyệt binh.”
Điều này ngay lập tức khiến mọi người hào hứng, ai nấy đều tò mò hỏi đó là bài gì.
Vị bác sĩ già hắng giọng, giọng ông ấy trầm ấm như được lắng đọng qua tháng năm mạnh mẽ ngân lên nhưng cũng có chút ngại ngùng.
“Ta ta ta ta ta ta ta ta—”
“Ta ta ta ta ta ta ta ta—”
“Ta ta ta…”
Vị bác sĩ già chưa kịp hát xong thì đã bị ai đó ngắt lời.
“Không phải chứ, bác sĩ, giai điệu này hay thật đấy nhưng mà sao ông không hát lời?”
“Ông bảo là dạy mọi người hát cơ mà?”
Vị bác sĩ già cười ngại ngùng, nói: “Tôi… Tôi già rồi, trí nhớ không tốt nên quên mất lời rồi…”
Mọi người còn chưa kịp cười rộ lên thì từ trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng hát trong trẻo.
“Đội quân của chúng ta hướng về phía mặt trời.”
“Bước trên mảnh đất của Tổ quốc.”
“Mang trên lưng niềm hy vọng của dân tộc.”
“Chúng ta là một lực lượng không thể bị đánh bại…”
Vị bác sĩ già vừa nghe thấy thế thì những ký ức như ào ạt ùa về, ánh mắt ông ấy lập tức bừng sáng lên tia hy vọng, liên tục nói: “Đúng rồi, đúng rồi, chính là bài này! Ôi…”
Đôi mắt ông ấy bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Mọi người đều nghe thấy giọng hát non nớt nhưng mạnh mẽ ấy, ai nấy liền nhanh chóng nhìn quanh khắp nơi, muốn xem rốt cuộc đó là con nhà ai.
Mặc dù đã nhìn khắp sảnh lớn nhưng vẫn không ai tìm ra được người hát là ai.
Không quan tâm đến điều đó nữa, bác sĩ già hứng khởi đánh nhịp bằng tay, hát theo:
“Đội quân của chúng ta như mặt trời…”
Mọi người xung quanh cũng hát theo.
“Đội quân của chúng ta như mặt trời, bước trên mảnh đất của Tổ quốc, mang trên lưng niềm hy vọng của dân tộc, chúng ta là một lực lượng không thể bị đánh bại.”
…
Tiếng hát từ phía sau dần dần lan rộng, ngày càng có nhiều người hưởng ứng, vang vọng khắp bệnh viện.
Hạ Nhạc chạy nhanh đến trước cửa phòng bệnh của Hạ Thiệu Hoa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bài hát này là bài hát mà cô từng hát khi tập thể dục buổi sáng từ bé, cũng là bài hát được phát đi phát lại trong suốt thời gian huấn luyện quân sự khi cô vào đại học. Lớp cô thậm chí còn giành được giải nhất trong cuộc thi hợp xướng nhờ bài hát này.
May mà cô nhỏ con nên sau khi hát xong cô còn có thể lẻn ra khỏi đám đông.
Nếu không, một đứa nhỏ như cô mà đã biết hát bài hát này thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Tiếng hát phía sau vẫn tiếp tục, Hạ Nhạc đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Trong phòng, Chung Cửu Hương đang cầm cốc nước nóng, chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói gì đó rất to.
Hạ Thiệu Hoa đã ngồi dậy, Chung Cửu Hương vội vàng đặt cốc nước xuống, đỡ anh đến bên cửa sổ rồi họ cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ, dòng người diễu hành tưng bừng mừng ngày thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đang từ đầu phố tiến về phía bệnh viện.
Mọi người reo hò, hô vang, có người cười, có người khóc Họ đoàn kết lại với nhau, giơ cao những khẩu hiệu, từ đầu phố đến cuối phố, đi qua các ngõ ngách mà không chút mệt mỏi.
Càng lúc càng có nhiều người gia nhập vào đoàn diễu hành, trong những năm qua, tất cả chỉ là ký ức cũ, giờ đây người dân đang hân hoan chào tạm biệt thời đại cũ, đón chào thời đại mới.
Chung Cửu Hương và Hạ Thiệu Hoa đứng cạnh nhau trước cửa sổ, chị ấy thậm chí quên cả việc buông tay anh ra, cả hai đều im lặng, rưng rưng nước mắt.
Ngoài cửa, Hạ Nhạc đứng đó, lặng lẽ nhìn ông bà nội của mình.
Hạ Thiệu Minh chạy đến, nói: “Nhịn đi vệ sinh suốt dọc đường, cuối cùng cũng được giải tỏa rồi. Nhạc Nhạc, cậu đang nhìn gì vậy?”
Nói xong, cậu cũng nương theo ánh mắt của Hạ Nhạc nhìn vào trong phòng bệnh.
Chiếc đồng hồ treo trong bệnh viện vang lên, đã đến ba giờ chiều rồi.
Chiếc radio ở sảnh chính hoạt động trở lại.
Mọi người reo hò cuồng nhiệt.
Cùng lúc đó, ở thủ đô Bắc Kinh cách đó hàng ngàn dặm.
Tại lễ đài của lễ thành lập nước, Chủ tịch tuyên bố với toàn thể nhân dân:
“Chính phủ Nhân dân Trung ương của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hôm nay chính thức thành lập!”