Mà trường trung học trên thị trấn Dương Sa lại lạc hậu hơn so với thành phố, vì thế người nhà nghiêm túc thương lượng xong bèn quyết định rời khỏi thôn núi nho nhỏ này.
Đương nhiên là kết quả do người lớn trong nhà thương lượng.
Năm ấy Hạ Nhạc đeo cặp sách nặng trĩu trên vai, khóc lóc không muốn rời khỏi thôn núi mình lớn lên.
Nhưng người lớn luôn nói bọn họ làm như vậy đều là vì muốn tốt cho trẻ nhỏ, cho nên mặc kệ bọn họ nói cái gì, làm cái gì cũng sẽ luôn đúng.
Làm con cái, điều tốt nhất mà cô học được từ thời thơ ấu có lẽ là chấp nhận mọi thứ một cách bình tĩnh.
Sau đó thành tích học tập của Hạ Nhạc quả thật rất tốt, cô thi vào trường trung học trọng điểm, lại đỗ được đại học vô cùng tốt, sau khi tốt nghiệp đại học cũng thuận lợi tìm được công việc không hề tồi.
Dù ít nhiều gì cũng đã chứng minh được rằng quyết định năm đó của người lớn là đúng.
Chỉ là những năm gần đây hồi ức về thôn núi nhỏ này luôn luôn quanh quẩn ở trong đầu của cô.
Càng ngày càng lún sâu, nhưng cũng càng ngày càng mờ mịt, ký ức giống như một giấc mộng hư vô.
Trong nhận thức của cô, thiên tai như lũ quét hẳn là chuyện cách bản thân rất xa xôi.
Từ trong miệng thế hệ trước biết được, năm 1998 đã xảy ra trận lũ lụt vô cùng lớn, mưa to không dứt, trong nháy mắt khiến một nửa số nhà ở xã Tiêu Viên bị cuốn đi.
Cơn mưa lũ đó dữ dội đến mức có thể so sánh với địa ngục trần gian.
Vô số người đã mất mạng trong trận mưa lớn đó, vô số người không còn nhà chỉ trong một đêm.
Mà Hạ Nhạc đã sinh ra trong trận mưa lũ đó.
May mắn duy nhất chính là nhà của bọn họ tuy rằng bị mưa lũ tiến sâu vào nhưng lại sừng sững không bị cuốn đi trong cơn lũ.
Thậm chí ông nội cô còn tốt bụng cho rất nhiều láng giềng ở nhờ.
Mọi người đều nói là do bình thường ông nội cô đã làm nhiều chuyện tốt nên được ông trời phù hộ.
Mà bà dì cô lại nói cho Hạ Nhạc biết đó là bởi vì nhà của bọn họ đã xây dựng lại một lần vào năm 1949, lúc đó bọn họ chuyển đến từ nơi rất xa thôn, hơn nữa ông nội còn tự mình thiết kế nhà cửa, từ đầu tới cuối tự mình xây dựng chỉ vì có thể an tâm ở.
Khi còn bé Hạ Nhạc chỉ cảm thấy ông nội thật giỏi, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thì ra tất cả đều là vì bọn họ đã trải qua đợt lũ quét như vậy vào năm 1949.
Mà lúc này nước lũ đã tràn qua đùi cô, Hạ Nhạc nhìn chú Trương đã bơi tới giữa sông đang liều mạng kéo Hạ Thiệu Minh, tim cô như vọt lên cổ họng.
Mỗi một lần chú Trương bơi về phía trước đều sẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi một đoạn ngắn. Ở trong nước lũ như vậy, người sống như bọn họ giống như là một con kiến hôi bé nhỏ không đáng kể.
Hạ Lạc biết mình đang sợ hãi.
Ở trong mưa to gió lớn lâu như vậy cô đã bị đông lạnh đến quên mất cảm giác rét buốt từ lâu.
Nhưng lúc này cô lại có thể cảm giác được rất rõ ràng rằng cả người mình đang run rẩy.
Cô sợ chú Trương không qua được con sông kia, sợ Hạ Thiệu Minh sẽ không nắm chắc được mà bị cuốn đi, lại sợ Hạ Thiệu Hoa có thể đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, cảm xúc hỗn loạn dâng lên ở trong sóng gió như muốn che mờ đi lý trí của cô.
Trong màn mưa mù mịt, Hạ Thiệu Minh ôm chặt lấy tấm ván gỗ gào khóc.
Hạ Nhạc vẫn còn có thể loáng thoáng nghe được, thấy được giọng nói và bóng dáng đối phương.
Cô giật mình phản ứng lại, nước lũ lúc này đã dâng quá nửa người.
Trên cao, lũ quét vẫn cuồng loạn không dứt đánh úp về phía cô.
Hạ Nhạc lui về phía sau vài bước, cô liếc mắt nhìn bóng lưng mờ ảo còn ở giữa sông, cắn răng, xoay người chạy tới chỗ có đất cao của nhà họ Hạ.
Nước lũ dưới chân là lực cản cực lớn, chỉ đi về phía trước vài bước đã khiến cô kiệt sức.
Cô không dám tưởng tượng trong lực cản như vậy thì mỗi một bước của chú Trương trong dòng lũ kia gian nan đến mức nào, lại càng không dám tưởng tượng chú Trương có thể kiên trì đến đầu bên kia hay không.
Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là không ngừng chờ đợi, chỉ cần bọn họ có thể bình an vượt qua là tốt rồi.
Hạ Nhạc vất vả dốc toàn lực mà đi, khi hai tay vịn vào vách tường bùn của nhà họ Hạ, cuối cùng cũng có chỗ bám víu, cô nhịn không được thở phào một hơi.
Thế nước càng lúc càng lớn, cho dù nhà họ Hạ là vùng đất có địa thế cao nhất dưới chân núi này thì cũng bị lũ quét bao vây trong nháy mắt.
Hạ Nhạc trơ mắt nhìn lũ lụt cuốn theo đủ số đồ vật và bùn đất xông vào cửa, tràn vào trong phòng.
Đại sảnh có bàn ăn mỗi ngày của cô, Hạ Thiệu Hoa và Hạ Thiệu Minh, còn có chậu gỗ ngâm chân, trên mặt đất, nơi chính giữa đại sảnh tựa như còn có dấu vết ba người bọn họ nằm dưới đất ngủ, trong nháy mắt tất cả đã bị nuốt vào trong nước lũ, biến mất không thấy tăm hơi.
Cô đã xem rất nhiều phim thảm họa, cũng đã xem qua một số hình ảnh thiên tai trong và ngoài nước, năng lực đồng cảm của nhân loại khiến cô vô số lần bi thương rơi lệ.
Nhưng những tai họa kia là người khác trải qua, cô dùng góc độ người xem đứng xem nên dù thế nào cũng sẽ có khác biệt so với người đã từng trải.
Mà hiện tại cô lại tận mắt nhìn thấy hết thảy những thứ mình coi như châu báu đều biến mất ở trước mắt, lúc này cô mới hiểu được vì sao mọi người luôn nói ở trước mặt thiên nhiên nhân loại nhỏ bé đến mức không chịu nổi một cú.
Cô nhỏ yếu như vậy, bất lực như vậy.
Hạ Nhạc dường như đã quên hô hấp, trong não chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Lúc này cánh cửa lớn của nhà họ Hạ mà cô từng mở ra vô số lần đã không chống lại được sức mạnh của nước lũ, ngay cả tiếng động cũng không có mà bị cuốn thẳng vào trong dòng nước.
Trong lòng Hạ Nhạc càng thêm căng thẳng, cô ngẩng đầu nhìn lại, cả căn nhà của họ Hạ đang lung lay sắp đổ ở trong cơn lũ.
Cô nhìn cửa lớn bị cuốn tới bên cạnh, lại nhìn căn nhà này, sau đó quyết định bò lên cửa gỗ thật nhanh.
Cũng may chỗ này có địa thế khá cao, nước lũ đến bất ngờ cũng không chảy xiết như chỗ thấp, cô tốn chút sức bò lên cửa gỗ, cũng may bò lên trước khi nước lũ tràn qua ngực.
Khó lắm mới ngồi ổn định được trên tấm gỗ, Hạ Nhạc nhìn về phía đầu bên kia, trong dòng nước lũ đã không nhìn thấy bóng dáng chú Trương và Hạ Thiệu Minh.
Chắc là họ đã qua rồi. Hạ Nhạc tự an ủi mình như vậy.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Hạ Nhạc quay đầu nhìn lại theo bản năng, trong màn mưa mù mịt, nhà ở của họ Hạ ầm ầm sụp đổ, căn nhà tản thành vô số mảnh đất đổ nát rồi bị nuốt trọn trong cơn lũ không thấy tăm hơi.
Cô không dám cử động quá nhiều, thậm chí còn không dám lau nước mắt, mà cô cũng chẳng thể phân biệt được trên mặt mình là nước mưa hay là nước mắt nữa, cô chỉ sợ không chú ý một chút thì cánh cửa gỗ vốn đã bất ổn dưới chân sẽ bị lật.
Nếu như lật vậy khẳng định cô cũng không sống nổi.
Chung quanh là nước lũ cuồn cuộn cuốn vô số bùn đất vàng và những đồ vật chảy xuống qua người cô, một mình cô trôi dạt giữa cơn lũ, cô cẩn thận nhìn xung quanh, khát vọng muốn sống bộc phát không gì bì nổi.
Nơi này chẳng có lấy một người, cho dù có người từ trong thôn chạy tới thì cô cũng đã bị lũ cuốn đi rất xa.
Nếu cứ trông cậy vào việc người khác tới cứu thì cơ bản là không thể nào.
Chỉ có tự mình tìm cách sống sót.
Hạ Nhạc ý thức được chuyện này rất rõ ràng. Cô cầm lấy tấm ván gỗ không dám lơ là dù chỉ một giây.
Rất lâu sau.
Tứ chi đông lạnh đến cứng ngắc, ngay cả hàm răng cũng đang run cầm cập. Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, không biết bản thân đã bị cuốn tới nơi nào.
Trong mưa to, hết thảy mọi thứ đều mờ mịt không rõ, nhưng cô có thể nhìn ra được nơi này là nơi bản thân chưa bao giờ tới, là một nơi rất xa lạ.
Dường như dòng nước lũ đã hòa với dòng nước trên núi thành dòng sông vô tận, hai bên bờ chỉ còn mấy cái cây trụi lủi.
Nói không chừng những chỗ gần bờ sẽ có những cái cây nghiêng xuống nước, nếu như tấm ván gỗ có thể trôi tới bờ vậy nhất định cô có thể tự cứu mình.
Chỉ là dòng nước vẫn đang chảy xuôi xuống rất nhanh, nên nếu muốn tấm gỗ có thể trôi vào bờ thì cũng chỉ đành đợi đến nơi có địa hình thoải.
Hạ Nhạc đã sức cùng lực kiệt từ lâu, nhưng khi nghĩ đến con đường tự cứu này thì cô lại như nhìn thấy một tia sáng ở trong đêm tối đen, để cho cô có hi vọng.
Cô cố gắng giữ vững tinh thần, quan sát thời cơ mấu chốt để tự cứu mình.
“Đùng…”
Còn chưa kịp đợi đến thời cơ mà đồ vật phía trước bỗng nhiên đụng phải cái gì đó rồi phát ra tiếng vang thật lớn.
Hạ Nhạc đưa tay gạt nước trên mặt sang một bên, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện phía trước là một tảng đá rất to.
Một khi cánh cửa gỗ dưới thân cô đụng vào tảng đá đó, chưa bàn tới chuyện cánh cửa có bị vỡ nát hay không, mà cô nhất định sẽ bị lực tác động cực lớn hất tung xuống nước.
Tiếng tim đập mạnh quanh quẩn bên tai Hạ Nhạc, cô vội vàng nhìn sang bên cạnh, trong dòng nước lũ xám xịt không có bất kỳ thứ gì có thể giúp được cho cô.
Con đường sống sót gần như bị chặn kín.
Trong nháy mắt cô bỗng nhiên nghĩ tới Hạ Thiệu Hoa.
Cô không thể chờ đợi cho đến ngày thay đổi cái chết của anh.
Không thể đợi cho đến khi bố mẹ của cô ra đời.
Không kịp đợi để tham dự đám cưới của ông bà nội.
Thậm chí… Chưa kịp tự mình nói cho anh biết rằng cô chính là cháu gái bảo bối của anh, là Hạ Nhạc nhỏ bé.
Giống như… Giống như cứ thế này mà chết đi thì sẽ có rất nhiều, rất nhiều điều tiếc nuối.
Nhưng mà cô cũng bất lực rồi.
Tựa như từ trước cho tới nay cô vẫn luôn bất lực như vậy.
Tảng đá kia càng ngày càng gần, nó đã đến trước mặt, Hạ Nhạc nhắm mắt lại.
Nếu cô chết thì một Hạ Thiệu Hoa luôn luôn mạnh mẽ kia… Không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
–
So với sắc trời u ám trong trận mưa lớn ban ngày thì buổi tối trời nhanh chóng trở nên đen kịt.
Trong tiếng hò hét của mọi người, có người chạy tới trước biển nước mênh mông dưới chân núi Man Đầu. “Bùm” một tiếng, nửa người anh vừa bước xuống nước đã bị người phía sau kéo về.
“Thiệu Hoa!”
“Thiệu Hoa, cẩn thận! Đừng đi qua!”
“Thiệu Hoa, chú Trương đã dẫn người xuống trước rồi, cậu đừng nóng vội, nếu như em gái cậu còn… Chắc chắn có thể tìm được, cậu tỉnh táo lại, tỉnh táo lại đi.”
So với những người bên cạnh đều mặc áo tơi hoặc là mặc quần áo mưa thì Hạ Thiệu Hoa chỉ mặc bộ quần áo rách vá lung tung đã cũ, toàn thân anh đã bị mưa xối ướt, trong phút chốc do nhảy vào nước lũ nên trên người bị cứa rách mấy vết.
Nước lũ vẫn chảy xiết như muốn nuốt hết tất cả, thân hình Hạ Thiệu Hoa lung lay bị nước lũ cuốn đi.
Anh hoàn toàn không thèm để ý, ngay cả khi bị mấy người phía sau tóm lấy mà anh vẫn liều mạng lao vào dòng nước lũ như không muốn sống, ngay cả lý trí cơ bản của con người cũng hoàn toàn đánh mất.
Nước chảy qua ngực anh, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn về phía đám người đang lôi kéo mình, anh giận dữ quát: “Buông tay!”
“Tôi nói buông tay!”
Tất cả mọi người chưa từng thấy dáng vẻ này của anh bao giờ nên bị dọa đến không dám thở mạnh.
Nhưng mọi người biết dòng nước lũ này bây giờ đã không còn như lúc chiều, có thể nói rằng chỉ cần đi vào là sẽ không còn mạng trở về, đám người dù là bị dọa nhưng cũng vẫn lôi kéo Hạ Thiệu Hoa.
“Thiệu Hoa, em gái cậu là người tốt, ắt sẽ có số của riêng mình, cô bé sẽ tốt thôi… Hơn nữa nhà của cậu cũng đã bị cuốn đi, cô bé còn nhỏ như vậy nên chắc chắn sẽ không ở bên kia bờ đâu, có khi cũng bị cuốn xuống hạ lưu rồi, không bằng cậu xuống hạ lưu tìm nhóm người chú Trương, nói không chừng có thể tìm được em gái cậu.”
Đôi mắt Hạ Thiệu Hoa bị mái tóc dính trên trán che lại, anh ngâm mình trong nước lũ, đôi môi tái nhợt, ánh mắt như tan vỡ, cả người bị vật nhọn cứa rách đến nỗi không có chỗ nào là không đau.
Mà hiện tại anh cảm giác được toàn bộ trái tim của mình đang đón nhận đau khổ cực độ.
Anh thông qua những khoảng trống giữa mái tóc, nhìn về phía dưới chân núi.
Nhà cũ không còn nữa.
Mà sống chết của Hạ Nhạc lại chẳng rõ.
Anh là người anh trai, anh đi bảo vệ nhiều người như vậy nhưng chỉ có…
Không bảo vệ được cô.
…
“Thiệu Hoa! Thiệu Hoa té xỉu rồi!”
“Nhanh, mau tới giúp một tay, cậu ấy từng làm giải phẫu còn chưa có khỏi hẳn, mau mang về thôn đi!”