Trong suốt nửa năm qua, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, mỗi ngày trôi qua đều bình lặng và êm đềm như một bát nước ấm ngọt ngào.
Hạ Nhạc rất thích cuộc sống yên bình hiện tại.
Mặc dù cơ thể cô trở nên yếu ớt, dễ bị cảm lạnh và sốt hơn nhưng mỗi ngày cô vẫn sống đầy đủ và hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian đó, Hạ Thiệu Minh cũng đã gửi thư về.
Những lá thư của cậu thường mất rất lâu mới đến được thôn và lần nào cũng vậy, Hạ Nhạc luôn là người tranh mở thư trước. Dần dần, mọi người đã quen với việc để Hạ Nhạc đọc nội dung trong thư cho cả nhà nghe.
“Mọi người bình an! Ở đây mọi thứ vẫn như cũ. Dạo này em cao thêm nhiều, còn học được cách giao tiếp bằng tiếng Anh với người nước ngoài và còn gặp lại Lý Khiết ở đây nữa. Cuộc sống ở đây rất tốt, mọi người đừng lo.”
Sau khi đọc xong mấy dòng thư ngắn ngủi, Hạ Nhạc lắc lắc tờ giấy, nhìn về phía những người xung quanh.
“Cậu ấy còn gặp được Lý Khiết, thật tuyệt.”
“Hết rồi sao?” Ánh mắt của Chung Ngọc Quế lướt qua.
“Hết rồi.” Hạ Nhạc đưa lá thư cho Chung Ngọc Quế.
Chung Ngọc Quế nhận lấy, con bé nhìn qua một lúc rồi đưa cho Hạ Thiệu Hoa, người vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại không rời khỏi lá thư.
“Thư của em trai anh đấy, cho anh.”
Hạ Thiệu Hoa nhìn tờ giấy nhẹ bẫng trong tay, bình tĩnh chỉnh lại nó rồi cẩn thận đọc kỹ.
Chung Cửu Hương đến gần Hạ Thiệu Hoa, nói: “Đây là lá thư thứ ba Thiệu Minh gửi về rồi phải không?”
Hạ Thiệu Hoa gật đầu.
“Chữ viết chẳng tiến bộ tí nào.”
Hạ Thiệu Hoa đọc xong, Chung Cửu Hương lấy lại lá thư, gấp cẩn thận rồi nhét vào phong bì, cuối cùng cất vào trong tủ, nơi đó cất giữ những lá thư của Hạ Thiệu Minh.
Sau khi đóng cửa tủ, Chung Cửu Hương tựa vào tường, cười như không cười nhìn mọi người trong nhà.
Cả nhà này ai cũng không nói ra nhưng chẳng ai là không nhớ Hạ Thiệu Minh.
Sau bữa ăn, Hạ Nhạc và Chung Ngọc Quế mỗi người mang theo một thùng gỗ, cùng với Chung Cửu Hương đi ra con suối gần đó để giặt quần áo.
Ban đầu, Chung Cửu Hương rất phản đối việc Hạ Nhạc ra ngoài hứng gió lạnh nhưng Hạ Nhạc đã ở trong nhà quá lâu nên cứ nài nỉ muốn ra ngoài, cuối cùng chị ấy cũng đành miễn cưỡng đồng ý cho Hạ Nhạc đi theo.
Ba người vừa đặt thùng xuống thì thấy dì Yến từ xa ôm một chậu quần áo đi tới.
Dì Yến trông mập lên nhiều, bà ấy mặc quần áo rộng thùng thình, bước đi nặng nề và khó nhọc khiến ba người đều lo lắng.
Chung Cửu Hương và Hạ Nhạc vội vàng mỗi người nắm lấy một tay dì Yến, dì Yến thấy vậy thì bật cười.
“Mấy đứa làm gì mà căng thẳng thế.”
Hạ Nhạc nhìn bụng dì Yến tròn xoe, chắc cũng đã bảy, tám tháng rồi, trông lớn đến mức đáng sợ, cô lo lắng nói: “Dì Yến, hay dì đừng giặt đồ nữa…”
“Ôi, đây đâu phải lần đầu dì làm mẹ, giặt tí quần áo có sao đâu.” Dì Yến hết nhìn Hạ Nhạc lại nhìn Chung Cửu Hương, rồi lại nhìn Chung Ngọc Quế đang đứng ngơ ngác bên cạnh thùng gỗ, không nhịn được mà cười.
Toàn là mấy cô gái chưa từng làm mẹ.
“Vài ngày trước cháu còn thấy chú Trương giặt đồ mà…” Chung Cửu Hương lẩm bẩm.
“Lớn tuổi rồi, cơ thể không chịu nổi nữa.” Dì Yến bước thẳng tới bờ suối, bà ấy nhéo nhéo cái má phúng phính của Chung Ngọc Quế, đùa rằng: “Dạo này ông ấy cứ kêu đau đầu suốt, đôi khi còn buồn nôn, cháu nói xem, có khi nào là ông ấy đang mang thai không.”
Nghe đến đây, Chung Cửu Hương và Hạ Nhạc cùng bật cười nhưng Hạ Nhạc vẫn không yên tâm, liền hỏi tiếp: “Chú Trương bị cảm lạnh sao?”
Dì Yến gật đầu, bà ấy nhúng quần áo vào nước rồi dùng cây gậy đập nhẹ lên vải: “Đúng vậy, triệu chứng giống hệt như lần trước khi dì bị cảm lạnh.”
Bà ấy vừa mới giặt được hai cái thì giọng chú Trương đã vang lên từ phía bên cạnh.
“Ôi trời ơi, anh đã bảo mình rồi, đừng làm mấy việc này nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm sao đây?”
Dì Yến nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn chú Trương một cái: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, em khỏe mà.”
Chú Trương bất lực đáp: “Được rồi, được rồi, vậy mình mau nghỉ ngơi đi. Anh nằm cả ngày rồi, phải vận động tay chân một chút. Để anh giặt cho.”
Hai người nhìn nhau một lát rồi chú Trương tiến tới kéo dì Yến đứng lên.
Chú ấy cười rồi ngồi xuống, tiếp tục công việc mà dì Yến đang làm dở.
Nước bắn tung tóe khắp nơi, suýt nữa làm ướt giày của dì Yến, khiến bà ấy ghét bỏ lùi ra xa một chút.
Chung Cửu Hương lúc này mới yên tâm trở lại bên thùng gỗ bắt đầu giặt quần áo. Hạ Nhạc tiến lại gần muốn giúp nhưng Chung Cửu Hương đã dùng cánh tay ngăn cô lại.
“Cơ thể của em yếu, tốt hơn hết em đừng động vào nước lạnh.”
“Dạ.” Hạ Nhạc ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn Chung Ngọc Quế vụng về bắt chước động tác của dì Yến, dùng cây gậy đập lên quần áo.
Chú Trương giặt xong quần áo thì cùng dì Yến chào ba người rồi quay về nhà.
Chung Cửu Hương nhờ Chung Ngọc Quế giữ chặt một đầu quần áo, còn mình thì vặn khô đầu bên kia. Sau khi tất cả quần áo đều được vắt khô, ba người mang theo những chiếc thùng nặng trĩu trở về.
Có lẽ do ban ngày làm việc quá mệt nên tối đó cả ba người đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, Hạ Thiệu Hoa vẫn chưa ngủ được thì đột nhiên từ phòng bên kia vang lên tiếng động.
Hạ Thiệu Hoa không hề buồn ngủ nên anh thắp sáng ngọn đèn dầu. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Hạ Nhạc ôm theo một chiếc hộp sắt đứng trước cửa.
“Anh cũng chưa ngủ à.” Hạ Nhạc liếc nhìn ngọn đèn dầu trong tay Hạ Thiệu Hoa.
Hạ Thiệu Hoa gật đầu, rồi rời mắt khỏi chiếc hộp trong tay Hạ Nhạc.
Anh đương nhiên biết chiếc hộp đó là gì.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa vọng lại tiếng chân chạy, rồi tiếng gõ cửa vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Hạ Thiệu Hoa mở cửa, trong đêm tối mịt mù, Lâm Hoa Hoa mặc một bộ quần áo mỏng, khuôn mặt hoảng hốt đứng trước cửa. Rõ ràng là cô ta vừa tỉnh giấc, vội vàng đến mức quên cả việc thay quần áo.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Hạ Nhạc, cô vội đặt chiếc hộp xuống, chen vào bên cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?!”
Lâm Hoa Hoa nhìn Hạ Thiệu Hoa và Hạ Nhạc trước mặt, lo lắng nói: “Chú Trương và dì Yến… Họ gặp chuyện rồi…”
Hạ Thiệu Hoa quay đầu nhìn vào trong nhà rồi nhanh chóng đóng cửa lại, đi theo Lâm Hoa Hoa ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cảnh tượng hai người đùa giỡn ban ngày vẫn còn rõ ràng trong tâm trí, Hạ Nhạc không dám tin rằng họ có thể gặp chuyện, chỉ biết chạy theo bên cạnh, sốt ruột nhìn chằm chằm Lâm Hoa Hoa.
Lâm Hoa Hoa bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói lắp bắp: “Chú Trương, chú ấy ngất xỉu rồi, dì Yến chạy ra ngoài gọi người, đã có người đi tìm bác sĩ rồi. Tôi… Tôi không biết phải làm gì nên vội chạy tới tìm hai người…”
Hạ Thiệu Hoa bắt đầu chạy.
Hạ Nhạc và Lâm Hoa Hoa cũng chạy theo, ba người nhanh chóng đến trước cổng nhà chú Trương.
Trong sân, những cây cổ thụ đã không còn khả năng ra lá nữa, dưới tán cây khô, trong sân có rất nhiều người tụ tập, che khuất ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong nhà.
Ba người lách qua đám đông để vào trong.
Trong đại sảnh, ông cụ Trương ngồi dựa vào cửa, thậm chí còn không chống gậy, cả người ngồi bệt dưới đất.
Khuôn mặt ông ấy lộ rõ vẻ tiều tụy và đau buồn, nhiều người tiến đến giúp đỡ nhưng đều bị ông gạt ra.
Dì Yến ôm bụng, chật vật đứng ở bên cạnh, tay chống vào tường, ánh mắt không rời khỏi chiếc giường phía bên kia.
Hạ Nhạc sợ hãi nấp sau lưng Hạ Thiệu Hoa.
Không hiểu vì sao mà linh cảm chẳng lành của cô lại trỗi dậy, như thể điều mà cô sợ nhất sắp xảy ra.
Hạ Thiệu Hoa quay lại, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa.
“Đừng sợ.” Hạ Thiệu Hoa nói.
Hạ Nhạc nhéo chân mình, cô gật đầu với Hạ Thiệu Hoa.
Lúc này, phía bên kia vang lên tiếng động, một vị bác sĩ lớn tuổi từ cạnh giường đứng dậy, xách theo chiếc giỏ thuốc của mình rồi bước ra ngoài.
Phía sau ông ấy là bác sĩ Ngô mà Hạ Nhạc quen thuộc.
Sắc mặt hai người đều không tốt, im lặng không nói gì.
Dì Yến, với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt tái nhợt, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi? Ông ấy sao rồi?”
Vị bác sĩ lớn tuổi mấy lần muốn nói rồi lại thôi, ông ấy nhìn về phía ông cụ Trương đang ngồi bệt trên đất, rồi lại nhìn sang khuôn mặt cắt không còn chút máu của dì Yến.
Vốn đã quen với sinh tử nên cuối cùng ông ấy chỉ thở dài một tiếng, nói: “Không kịp nữa rồi, ông ấy gần như đã đi rồi, hãy chuẩn bị hậu sự đi.”
Bác sĩ Ngô trẻ tuổi hơn nên cô ấy vẫn còn xúc động khi đối mặt với sự sống chết của người lạ. Cô ấy lau khóe mắt, cúi đầu và nói: “Xin hãy nén đau thương…”
Như một tiếng sét giữa trời quang.
Hạ Nhạc đứng thẳng đơ tại chỗ, nghe những lời đó, đầu óc cô như bị đóng băng.
Chú Trương, người luôn chăm sóc cô, người chất phác và tốt bụng, người mà luôn lo lắng cho mọi người như một bậc cha chú…
Không còn nữa sao?
Chú ấy… đã mất rồi sao?
Sao lại có thể xảy ra đột ngột như vậy?
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Nhạc chưa từng nghe ai nhắc đến chú Trương.
Ông bà nội chưa bao giờ nhắc, bà dì cũng không, ba mẹ lại càng không. Người này như chỉ xuất hiện trong thời đại này, một con người bình thường, không có gì liên quan đến tương lai, không có liên hệ gì với thế giới của cô.
Chỉ là, cô đã đến đây và gặp một người như vậy.
Một người tốt giống như người thân trong gia đình.
Làm sao có thể nói mất là mất ngay được?
Hạ Nhạc bất giác đấm vào đầu mình, cảm giác hối hận và đau khổ như cơn lũ tràn đến, làm cô nghẹt thở và đau đớn.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã thích nghi với mọi thứ, rằng mình có thể chấp nhận những điều mà cô biết chắc sẽ xảy ra nhưng không thể thay đổi được kết cục, cô cứ tưởng rằng mình đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của thời đại này. Nhưng lúc này, cô chợt nhận ra rằng, dường như mình vẫn còn lạc lõng ngoài thế giới này.
Cô không thuộc về nơi đây, cũng không thuộc về thế giới kia.
Mọi thứ như đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cô không thể chấp nhận được.
“…Hả?” Dì Yến không thể tin nổi, bà ấy thét lên một tiếng, hơi thở nghẹn lại, cả người ngã quỵ xuống.
Hạ Thiệu Hoa nhanh tay lẹ mắt cùng với những người bên cạnh chạy đến đỡ lấy bà ấy.
Dì Yến thở không ra hơi, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, bà ấy run rẩy, chỉ tay về phía giường nơi chú Trương đang nằm thẳng đơ.
Chú Trương không nhúc nhích, trông như một cái xác rỗng.
“Chắc là có nhầm lẫn gì rồi? Sao lại như vậy được, bác sĩ, bác sĩ nhìn lại đi, không thể nào, ban ngày ông ấy vẫn còn khỏe mạnh mà…”
Vị bác sĩ lắc đầu.
Tuyệt vọng như một con sóng lớn cuốn qua đỉnh đầu khiến mắt dì Yến mờ mịt. Bà ấy mơ hồ nhìn thấy ông cụ Trương đang ngồi bệt trong đám đông.
Ông cụ Trương với đôi tay gầy gò che mặt, toàn thân run rẩy không ngừng.
Như thể ông ấy đã chấp nhận sự thật này.
Cũng như thể, ông ấy đã biết trước sẽ có ngày hôm nay.