Thôn nhỏ vào buổi sáng sớm vẫn còn chìm trong màn sương chưa tỉnh giấc, không khí tràn vào mũi mang theo sự lạnh lẽo. Lý Nhan thẫn thờ nhìn về phía nhà họ Hạ, sau khi đi đi lại lại vài lần, cô bé ngồi xuống tảng đá trước cửa nhà Lâm Hoa Hoa.
Cô bé đợi mãi cho đến khi trời sáng, lúc đó cổng thôn bắt đầu có nhiều người qua lại và trong sự mong chờ của Lý Nhan, Hạ Minh Dịch cũng xuất hiện trước mặt cô bé.
Người nhà họ Hạ mang theo những túi lớn, túi nhỏ, nào là quần áo, thức ăn, đồ uống, đồ dùng. Đặc biệt là Hạ Nhạc, vừa đi vừa nhét thêm đồ vào túi của Hạ Minh Dịch như thể cô muốn mang hết cả nhà theo.
Lý Nhan thấy vậy liền nhanh chóng bước tới giúp mang hành lý, nghe Hạ Minh Dịch vừa đi vừa phàn nàn với Hạ Nhạc: “Cô ơi, cháu đi học, không phải đi nghỉ dưỡng, cũng không phải chuyển nhà.”
Hạ Nhạc chỉ ậm ừ gật đầu “Ừ, ừ, ừ” vài tiếng, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô nói: “Có mang theo hộp cơm chưa? Đến lúc đó phải tự vào căng tin hấp cơm, không mang thì không có cơm mà ăn đâu.”
Nói xong, Hạ Nhạc quay đầu định chạy về nhà nhưng bị Hạ Minh Dịch kéo lại.
“Cô ơi, hộp cơm có thể mua ở trường mà.” Hạ Minh Dịch thở dài, nói thẳng.
Hạ Nhạc dường như lúc này mới tỉnh táo lại, lúng túng đáp: “Cũng phải.”
Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đứng bên cạnh nhìn nhau mỉm cười mà không nói gì.
Sau đó, ánh mắt của Hạ Minh Dịch rơi trên người Lý Nhan. Khi bốn mắt chạm nhau, cậu cảm thấy có chút không tự nhiên nên cúi đầu xuống, khuôn mặt thoáng đỏ lên một cách kỳ lạ.
“Lý Nhan.”
“Hạ Minh Dịch.”
Hai người đồng thời mở lời đầy ăn ý.
Sau một thoáng ngẩn ngơ, Lý Nhan nói: “Tớ, tớ đến để tiễn cậu.”
“Ừ.” Hạ Minh Dịch không biết nói gì: “Cảm ơn cậu đã đến tiễn tớ.”
Người ở cổng thôn đông đến mức từ nhà họ Trương đến nhà họ Lâm đều chật kín. Hạ Nhạc đứng giữa đám đông, nhìn về phía trước là chàng trai trẻ Hạ Minh Dịch đầy khí thế và phía sau là Hạ Thiệu Hoa cùng Chung Cửu Hương sóng bước bên nhau, chợt cảm thấy thời gian như một vòng tuần hoàn.
Năm ấy, Hạ Thiệu Minh cũng là một chàng trai trẻ đầy hy vọng, cậu ấy mang theo chiếc vali lớn đứng ở cổng thôn, cả thôn đều đến tiễn cậu.
Cậu ôm một chồng trứng mà người trong thôn tặng, nhìn về ngọn núi lớn ngoài làng, đôi mắt tràn đầy khát vọng về tương lai.
Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt mà thời gian thấm thoát trôi qua, mọi thứ vẫn vậy nhưng người thì đã thay đổi
Hạ Minh Dịch rời làng, cậu không mang theo gì nhiều, chỉ tặng lại cho Lý Nhan một cuốn sổ ghi chép mà cậu đã viết.
Hạ Nhạc đứng bên cạnh khoanh tay nhìn mà không khỏi ngạc nhiên trước hành động này.
Hạ Minh Dịch ghé tai thì thầm với Lý Nhan: “Tớ muốn… Tớ muốn cố gắng một lần, cậu có thể đợi tớ trở về không?”
Lý Nhan có chút ngượng ngùng nhưng cũng nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Tớ sẽ đợi cậu.”
Hạ Nhạc nghiêng người nghe được lời họ nói, khi Hạ Minh Dịch nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc, Hạ Nhạc vội quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Cô.” Hạ Minh Dịch lại lên tiếng: “Cô ơi, chờ cháu trở về, cháu nhất định sẽ trả lại tiền cho cô, hoặc trả cho người đó.”
Hạ Nhạc bật cười: “Được rồi, cô biết rồi.”
Cuối cùng, Hạ Minh Dịch đứng trước mặt bố mẹ mình, nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ của họ một lúc lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh của họ vào tâm trí.
Cậu cúi đầu, giọng run rẩy nói: “Bố mẹ, con đi đây! Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe!”
Chung Cửu Hương đã bắt đầu lau nước mắt: “Con hãy chăm sóc bản thân cho tốt, đừng lo lắng cho bố mẹ, mẹ và bố con sẽ ổn thôi.”
Nói xong, Chung Cửu Hương liếc nhìn Hạ Thiệu Hoa, thấy anh không nói gì, liền không nhịn được dùng khuỷu tay huých anh một cái.
“Nói với con vài lời đi chứ.”
Hạ Thiệu Hoa nhìn chằm chằm vào Hạ Minh Dịch, nói: “Học hành chăm chỉ, nếu nhớ nhà thì gọi điện về thôn nhé.”
Hạ Minh Dịch cười gật đầu rồi quay lưng rời đi. Dưới ánh mắt của mọi người, bóng dáng Hạ Minh Dịch dần khuất khỏi làng.
Vài năm sau, Hạ Minh Dịch hoàn thành việc học và trở về đính hôn với Lý Nhan.
Đến năm 1995, Hạ Minh Dịch và Lý Nhan cuối cùng cũng nhận được giấy chứng nhận kết hôn với tên của cả hai người trên đó.
Ngày cưới, Hạ Nhạc dậy từ sớm, cùng Lý Nhan làm tóc, trang điểm, rồi cùng cô bé bước lên chiếc xe máy để về nhà chồng.
Trong tiệc cưới, Hạ Nhạc vốn là người không bao giờ động đến rượu, lại uống đến mức vừa cười vừa nôn, còn vui hơn cả cô dâu chú rể.
Tuy nhiên, cô Hạ nổi tiếng khắp vùng, vì vậy có rất nhiều người đến dự lễ cưới vì danh tiếng của cô. Một số người thậm chí còn muốn nhờ mối quan hệ này để con cái của họ được vào lớp của cô Hạ.
Khi thấy cô Hạ trong lời đồn lại là người hào phóng đến vậy, nhiều người không khỏi ngạc nhiên.
Hạ Minh Dịch khi ấy đang rót rượu mời họ hàng và bạn bè, cậu thoáng nhìn về phía Hạ Nhạc rồi cười giải thích với mọi người: “Đó là cô tôi, cô luôn coi tôi như con của mình, nên ngày tôi cưới, cô vui lắm.”
Ở bàn đó có một cụ già tóc bạc phơ, ông cụ nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Bác biết cô của cháu, cô ấy và chú của cháu tính tình giống nhau, rất hoạt bát.”
Nói rồi, ông cụ đưa mắt nhìn quanh, thắc mắc: “Minh Dịch, cháu đã trả lại tiền cho bác rồi, cháu đã nói rằng chú của cháu sẽ đến dự lễ cưới của cháu, vậy mà người đâu rồi?”
Hạ Minh Dịch vỗ trán, nói: “Bố cháu bảo chú đang trên đường về, sao giờ vẫn chưa đến nhỉ? Bác Hạ, bác đợi một chút, cháu kính bác một ly.”
Vừa dứt lời thì một bóng người đã xuất hiện ở cổng nhà.
Hạ Nhạc vừa mới nôn xong, khi cô nhìn thấy người ấy liền nở nụ cười rạng rỡ và bước nhanh đến cửa.
“Hạ Thiệu Minh, cậu còn biết về nhà à.”
Hạ Thiệu Minh mặc áo khoác đỏ rực, tay xách một đống quà, đứng trước cửa vừa xoa tay vừa nói:: “Nhạc Nhạc, sao chúng ta đã ở tuổi này rồi mà trông cậu vẫn còn trẻ thế nhỉ?”
–
Mùa xuân năm 1998, trời nắng đẹp.
Hạ Nhạc đang tưới nước cho chậu cây trên ban công phòng ngủ. Dưới sân, đám đông nhộn nhịp, Hạ Nhạc đặt bình tưới xuống, dựa vào lan can nhìn rất lâu.
Vài năm trước, khu nhà cũ của trường đã được xây dựng lại, tòa nhà thấp mà cô từng sống được thay thế bằng một tòa nhà cao tầng hiện đại hơn.
Thật may là việc xây dựng diễn ra ngay trước khi chế độ chia nhà bị hủy bỏ. Do Hạ Nhạc đã làm việc lâu năm, nên được phân cho một căn phòng nhỏ.
Cô Dương cũng được phân một căn phòng, nhưng vì cô ấy đã lớn tuổi, đi lại không còn thuận tiện nữa nên cô ấy đã chọn một phòng ở tầng thấp, không còn ở cạnh Hạ Nhạc nữa.
Dĩ nhiên, điều này cũng không ngăn được cô Dương như thường xuyên đến tìm Hạ Nhạc trò chuyện.
“Nhạc Nhạc, cô nghe nói lần bình chọn giáo viên xuất sắc vừa rồi, em lại để người ta gạch tên em à?” Cô Dương vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa dò hỏi: “Cô thì già rồi nên không đủ điều kiện tham gia, nhưng em còn trẻ thế, sao lại không muốn thăng tiến?”
Hạ Nhạc đá cái thùng rác về phía chân cô Dương, cười nói: “Em thì còn trẻ gì nữa đâu? Em đã ngoài năm mươi rồi, cô Dương à, chỉ có cô mới thấy em còn trẻ thôi.”
Tay đang cầm hạt dưa của cô Dương dừng lại một chút.
Đúng thật, thời Hạ Nhạc còn là học trò của cô ấy đã trôi qua gần năm mươi năm rồi.
Sao thời gian năm mươi năm lại trôi qua nhanh như vậy mà cô ấy không hề nhận ra.
Cô Dương phủi lớp vỏ hạt dưa trên tay, nhìn gương mặt trẻ trung của Hạ Nhạc rồi nói: “Nếu không phải cô nhìn em lớn lên thì cô thật sự không thể nhìn ra em đã hơn năm mươi tuổi rồi.”
Hạ Nhạc chỉ mỉm cười, không nói gì.
Những năm qua, tuổi tác của Hạ Nhạc tăng lên, nhưng diện mạo vẫn giữ nguyên vẻ trẻ trung như một người ở độ tuổi ngoài ba mươi. Ngược lại, những người xung quanh cô, từng người từng người đều dần dần già đi.
Đến cả ông bà nội cũng ngày càng giống với hình ảnh trong ký ức của cô.
Thời gian đã trôi đến năm 1998.
Cô đã trải qua bao năm tháng ấm áp ở đây và khi cô còn chưa kịp chuẩn bị thì đã đến năm cô được sinh ra.
Đã không biết bao nhiêu lần cô lo lắng về những biến cố có thể xảy ra trong năm mình chào đời nhưng sau những gì đã trải qua, trong suốt thời gian dài bên cạnh gia đình, cô chợt nhận ra rằng mình đã học được rất nhiều điều.
Thậm chí, cô đã có thể bình thản và dũng cảm đón nhận ngày đó khi nó đến.
Chỉ là tất cả vẫn còn là một ẩn số.
Hạ Nhạc cùng cô Dương vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nói: “Có lẽ là vì em không sinh con.”
Nhiều năm qua, không ít người nghi ngờ việc Hạ Nhạc giữ được vẻ ngoài trẻ trung và cô luôn lấy lý do không sinh con để trả lời. Cô Dương đã nghe đến quen rồi.
Nhưng cô Dương vẫn không khỏi cảm thán: “Không sinh con đúng là tốt thật, em nhìn cô mà xem, mới hai hôm lại phải về nhà, lúc trẻ lo cho con, lúc già lại lo cho cháu, cả đời lo lắng. Vẫn là em sống thoải mái hơn, ôi…”
Nói đến đây, cô Dương lại bắt đầu kể những câu chuyện gia đình thường nhật, Hạ Nhạc chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại đôi câu.
Ngày xưa, khi cô Dương còn trẻ và dạy học ở xã Tiêu Viên, cô ấy khác hoàn toàn với bây giờ.
Có lẽ con người khi lớn lên, trải qua nhiều chuyện thì sẽ có những thay đổi.
Trước khi rời đi, cô Dương như đã hiểu ra điều gì đó, liền nói: “Nhạc Nhạc, với khả năng của em, em đã có thể chuyển lên huyện từ lâu rồi. Em không muốn thăng chức là vì gia đình, phải không?”
Hạ Nhạc thản nhiên đáp: “Cô Dương à, nhìn thấu rồi nhưng đừng nói ra nhé.”
Cô Dương mỉm cười, đóng cửa rồi rời đi.
Chưa đầy hai ngày sau, khi Hạ Nhạc đang dạy học, giữa buổi thì thấy ông cụ ở phòng nhận thư đứng ngoài cửa vẫy tay gọi cô.
Ông cụ có vẻ rất lo lắng, thấy Hạ Nhạc không chú ý thì liền gọi nhỏ: “Cô Hạ! Cô Hạ!”
Nhiều học sinh nghe thấy động tĩnh liền quay ra cửa nhìn.
Lớp học không thể tiếp tục được nữa nên Hạ Nhạc vội xin lỗi các em rồi đi ra ngoài.
Ông cụ nói: “Cô Hạ, thôn cô gọi điện lên, nói cháu dâu của cô không khỏe, giờ đang ở bệnh viện. Cô có muốn đi xem không?”
Hạ Nhạc mơ hồ đoán được nguyên nhân, cô cảm ơn ông cụ và trấn an ông ấy, rồi quay lại lớp học.
Sau khi hết giờ, Hạ Nhạc lập tức thu dọn đồ đạc, nhờ thầy cô khác dạy thay những tiết còn lại giúp mình, rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Bệnh viện trên trấn giờ đã rộng rãi, sáng sủa và quy củ hơn nhiều so với trước đây. Hạ Nhạc hỏi thăm và tìm đến khoa mà Lý Nhan đang nằm.
Vừa đứng ngoài cửa, Hạ Nhạc đã nghe thấy tiếng reo kinh ngạc từ bên trong.
“Bác sĩ, Tôi thật sự… Có thai rồi sao?”
“Đúng vậy, chúc mừng cô, nhìn đây, cái bọc nhỏ xíu này chính là đứa bé.”
“Đứa bé có khỏe không?”
“Hiện tại mọi thứ đều ổn.”
“Ôi, tốt quá… Tốt quá rồi.”
“Sao cô không hỏi giới tính của đứa bé?” Bác sĩ mỉm cười, nói: “Những người khác đều hỏi giới tính trước tiên, tôi lần đầu tiên thấy có người như cô chỉ hỏi về sức khỏe đấy.”
Lý Nhan lau những giọt nước mắt kinh ngạc mừng rỡ: “Đều được, đều được.”