Cô và Chung Ngọc Quế nhìn chị tiều tụy từng ngày nên càng thấy bất lực.
Hạ Thiệu Hoa thường xuyên nấu những món bồi bổ cơ thể cho Chung Cửu Hương nhưng chị ấy chỉ nếm một chút rồi lại nôn hết ra.
Trương Minh Hà mỗi ngày đều ân cần bưng nước tới cho Chung Cửu Hương, chị chỉ uống một ngụm, Món Quà liên tục vẫy đuôi nhưng chị cũng chẳng sờ đầu nó lấy một lần.
Mọi người đều biết đây là tâm bệnh của cô, không thể chữa khỏi bằng bất kỳ y thuật nào.
Họ đốt hết những thứ có liên quan đến Hạ Minh Khiết, những đồ vật kia nên đi cùng con bé, nếu không những đồ vật đó sẽ gợi lại ký ức của Chung Cửu Hương.
Về phần Hạ Thiệu Minh, chỉ vài ngày sau khi trở về, vì bị triệu tập nên phải về trung tâm huấn luyện tỉnh ngay lập tức.
Trước khi đi, nhà họ Hạ chỉ có mình Hạ Nhạc tiễn cậu đến cổng huyện.
Trước khi xe ngựa lăn bánh, Hạ Thiệu Minh nói: “Nhạc Nhạc, trước đây anh từng nghĩ em là vịt con xấu xí, không ngờ trưởng thành rồi lại trở thành một cô gái xinh đẹp thế này.”
Hạ Nhạc cũng không khách khí đáp lại: “Như nhau.”
“Nói anh nghe xem, mấy năm nay có phải có rất nhiều chàng trai theo đuổi em không?”
“Không có.” Hạ Nhạc thành thật trả lời.
“Nhạc Nhạc nhà ta xinh đẹp thế này sao mà không có được?” Hạ Thiệu Minh không tin, biểu cảm thay đổi ngay lập tức: “Cái thằng Thẩm Lâm kia đâu rồi, nó không đi tìm em à?”
Hạ Nhạc lắc đầu: “Cậu ấy giống anh, mấy năm nay chưa từng trở về, tìm em làm gì?”
Hạ Thiệu Minh “Chậc chậc” hai tiếng.
“Anh tưởng nó đáng tin chứ, thế mà cũng không đáng tin giống anh.”
Hạ Nhạc bị cậu chọc cười: “Anh biết thì tốt.”
“Haizz đúng rồi,” Hạ Thiệu Minh còn nói: “Người nhà họ Lý gần đây có quay về không? Anh nghe Lý Khiết từng nói nhà họ định về Tiêu Viên.”
Nghe được cái họ đã lâu không nghe, Hạ Nhạc sửng sốt.
“Lý Húc, Lý Khiết đều cùng trở về?”
Có phải ông ngoại của cô sắp gặp bà ngoại?
Hạ Thiệu Minh gật đầu: “Ừ, đến lúc đó em hỏi thăm họ giúp anh nhé.”
Nói xong Hạ Thiệu Minh lên xe ngựa, vẫy tay chào Hạ Nhạc.
“Nhạc Nhạc, anh đi đây.”
Cậu vẫy tay rồi hôn gió: “Đừng nhớ anh.”
Hạ Nhạc xoay người, chỉ nói một câu: “Có quỷ mới nhớ anh.” rồi bước đi mà không ngoảnh lại.
Mãi cho đến khi xe ngựa biến mất khỏi đoạn đường, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào khác, Hạ Nhạc mới quay đầu lại.
Cô im lặng nhìn khói bụi mà xe ngựa để lại, hồi lâu không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, bụi bay vào mắt, cô dụi mắt vài cái rồi mới từ từ rời đi.
Trên xe ngựa, cho dù tiếng vó ngựa rất lớn nhưng người đánh xe vẫn nghe thấy tiếng khóc.
Người đánh xe ngựa vừa vung roi vừa nói: “Tôi nói này anh bạn trẻ, nếu không nỡ thì cứ nói ra, ôm người nhà khóc một chút cũng được, đàn ông lớn rồi còn xấu hổ như thế làm gì.”
Vẻ điềm tĩnh trưởng thành của Hạ Thiệu Minh biến mất.
Cậu khóc, giống như cậu nhóc ngây thơ ở Tiêu Viên đầy ước mơ và hoài bão.
“Không được, nếu tôi khóc, em gái tôi biết sẽ đau lòng hơn tôi nhiều.”
Hạ Thiệu Minh lau nước mắt: “Tôi không muốn em ấy đau lòng.”
Người đánh xe không nói gì, tiếng vó ngựa vẫn vang lên đều đều.
Mãi đến khi Hạ Thiệu Minh cho rằng người đánh xe ngựa bốc hơi thì người đó lại tiếp tục lên tiếng nói: “Cậu không nói thì cô ấy cũng đau lòng, tôi thấy mà.”
Hạ Thiệu Minh ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Có lẽ vậy…”
Người lái xe nhìn bầu trời phía xa với con đường dài phía trước, xong rồi duỗi lưng một cái.
“Ở đời có rất nhiều người sẽ gặp, có rảnh thì về nhà thăm gia đình nhiều một chút.”
Hạ Thiệu Minh cười đáp: “Vâng.”
–
Chuyện của nhà họ Hạ không biết sao đã đến được tai nhà Vương Lưu.
Mặc dù những năm này bà ấy không nuôi nấng nhưng dù sao thì Hạ Thiệu Hoa vẫn là con ruột của bà, mẹ con đồng lòng, bà biết tin cũng đau buồn lắm nên cắn răng nói với chồng của bà – Vương Lệ chuyện hai con trai vẫn còn sống.
Đúng như bà nghĩ, Vương Lệ cực kỳ tức giận.
Nhưng ngoài dự đoán Vương Lệ tức giận không phải chuyện bà giấu diếm hai con vẫn còn sống, mà là chuyện bà bỏ rơi hai con mấy năm nay, để cho chúng tự sinh tự diệt.
Cùng ngày, Vương Lệ đưa Vương Lưu và Vương Hỉ Tử lên đường về nhà họ Hạ.
Đến khi tới nhà họ Hạ, Vương Lệ gặp được mọi người liên tục xin lỗi thay những gì Vương Lưu đã từng làm.
Quá khứ chung quy vẫn là quá khứ, Hạ Thiệu Hoa đã buông bỏ từ lâu, thực ra anh chưa bao giờ trách mẹ mình.
Sau khi giải quyết được khúc mắc, Vương Lệ tỏ vẻ sau này sẽ tiếp tục liên lạc với nhà họ Hạ.
Bởi vì trước Vương Hỉ Tử, Vương Lưu cũng đã từng mất một đứa con trai cho nên trước khi đi, Vương Lệ bảo bà ở lại chăm sóc Chung Cửu Hương vài ngày.
Vương Lưu dạy Hạ Thiếu Hoa cách làm món khai vị, Chung Cửu Hương cuối cùng cũng có cảm giác thèm ăn.
Bà thường xuyên nhờ Hạ Thiệu Hoa hái vài bông hoa đẹp lúc đi hái rau.
Thậm chí bà còn thường xuyên kể chuyện Hạ Thiệu Hoa khi còn nhỏ cho Chung Cửu Hương nghe, khiến đôi mắt của Chung Cửu Hương có thêm một chút hào hứng.
Một tháng sau, sắc mặt Chung Cửu Hương trở nên hồng hào hơn.
Chị ấy bắt đầu chủ động nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng còn xoa đầu Món Quà.
Mặc dù số lần không nhiều nhưng chung quy vẫn là phát triển theo hướng tốt.
Lúc Vương Lưu rời khỏi nhà họ Hạ, Chung Cửu Hương lưu luyến với bà mãi, còn ra cửa chào tạm biệt.
Sau khi bà ấy đi, Hạ Thiệu Hoa cũng học dáng vẻ của mẹ mình, dỗ dành Chung Cửu Hương vui vẻ mỗi ngày.
Anh thường xuyên làm mấy món thú vị cho chị ăn, khi ra ngoài gặp điều gì mới lạ cũng về kể cho chị nghe, còn thường xuyên đưa chị đi dạo chơi gần nhà, ngắm nhìn núi non, sông hồ, hoa cỏ, thỉnh thoảng còn đưa chị lên thị trấn gặp cô Hạ nức tiếng gần xa – Hạ Nhạc.
Năm 1956, trên thị trấn khai trương rạp chiếu phim đầu tiên.
Không phải là kiểu rạp chiếu phim màn hình lớn ngày nay mà chỉ là một phòng chiếu phim nho nhỏ.
Nhưng nhiêu đó thôi cũng đã đủ làm cho mọi người hưng phấn và tò mò.
Bộ phim được chiếu đầu tiên tại rạp là bộ phim vừa được công chiếu gần đây “Thượng Cam Lĩnh”.
Bởi vì hôm sau có môn học rất quan trọng nên rất nhiều giáo viên từ thị trấn khác đến tham dự lớp học, Hạ Nhạc không có thời gian để đi xem nên cô chỉ tiện mua ba vé xem phim, một vé đưa cho cô Dương, hai vé còn lại nhờ cô Dương đưa cho Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu HƯơng.
Đêm đó, con đường đi vào rạp chiếu phim trên thị trấn có rất nhiều người qua lại.
Cô Dương đưa Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đang bối rối vào rạp, nhìn vé trong tay có hai vé là ngồi ở hàng thứ ba, còn một vé thì ngồi ở góc hàng ghế cuối cùng, cô Dương thức thời đưa hai vé gần nhau cho Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương, còn mình thì cầm chiếc vé ngồi ở hàng cuối cùng.
Sau khi Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương ngồi xuống nhìn nhau rồi cùng nhìn tấm màn vuông vức treo phía trước, đó là thứ mới lạ mà họ chưa bao giờ thấy.
ộ phim mở màn, giữa tiếng reo hò và vỗ tay của đám đông, dòng chữ “Rạp phim Trường Xuân” nhảy lên trên tấm màn thô ráp.
Sau đó, giữa tiếng hát to rõ cao, lời tường thuật vang lên, và giữa tiếng súng liên tục, màn hình cắt tới người điều khiển…
Nửa bộ phim đầu khiến người ta hồi hộp không ngớt, bên ngoài là tiếng pháo binh hoành hành, bên trong đường hầm, các chiến sĩ thảo luận chiến thuật, giống cuộc trò chuyện vui vẻ như những người bình thường giữa các binh sĩ với nhau. Các thương binh nhờ đồng đội đọc thư nhà giúp, nữ nhân viên vệ sinh Vương Lan đổ nước vào trong bình.
Giai điệu quen thuộc chợt hiện lên trong đầu, Vương Lan cất tiếng hát:
“Sóng sông lớn rộng
Gió thổi hương hoa lúa hai bên bờ
Gia đình tôi sống bên bờ biển
Tôi đã quen nghe khẩu hiệu của người chèo thuyền
Tôi đã quen nhìn thấy những cánh buồm trắng trên thuyền
...”
Hình ảnh chuyển sang khuôn mặt của những người lính trong đường hầm, dù từng người một bị thương nhưng họ vẫn cùng nhau hát bài hát này với nụ cười tràn đầy hy vọng.
Bọn họ chen chúc trong một đường hầm chật hẹp, đối mặt với cái chết cận kề, không hề sợ sệt hay hèn nhát chút nào.
“Đây là quê hương tươi đẹp, là nơi tôi lớn lên. Trên vùng đất rộng lớn này, sắc xuân rực rỡ khắp nơi…”
Họ dường như nhìn thấy sông núi bao la của quê hương bên ngoài từ lối vào đường hầm nhỏ.
Bầu trời trong xanh, Vạn Lý Trường Thành, sông Hoàng Hà, sông núi quê hương, bến cảng, nhà máy liên tục thay đổi trên màn hình, và cuối cùng khung cảnh quay trở lại lối vào đường hầm, những người lính nhìn ra bầu trời xanh qua khe hở hẹp đó, tức là nhìn ra tổ quốc của họ.
Khi Hạ Thiệu Hoa phát hiện ra thì bản thân khóc ướt hết mặt.
Anh chợt nhận ra rằng đây là bài hát Hạ Nhạc đã hát cho anh nghe vô số lần.
Là bài hát anh yêu thích nhất.
Và bài hát ấy, lần đầu tiên mọi người được nghe.
Tại cuộc thi bơi lội đó, lời nói của Thẩm Lâm đột nhiên vang lên ở bên tai lại lần nữa.
“Anh có từng nghĩ, Hạ Nhạc…thực ra là người thân của anh không?”
–
Khi bộ phim kết thúc, mọi người lần lượt rời đi và đều thốt lên rằng bộ phim rất hay, phim chiếu rạp thật sự rất dễ xem.
sau khi xem phim xong Cô Dương khóc mấy lần, cô yên lặng nhìn thoáng qua Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương đang ngồi rồi im lặng trở về trường học.
Khi tất cả mọi người đã rời đi, Chung Cửu Hương đột nhiên nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa.
Chị cũng khóc nhưng lại vươn tay lau nước mắt trên mặt anh.
“Thiệu Hoa.”
Hạ Thiệu Hoa dường như được kéo về lại thực tại, anh mỉm cười xin lỗi: “Để em thấy anh thất thố rồi.”
Chung Cửu Hương sửng sốt, nói: “Thiệu Hoa, anh không cần ở trước mặt em cố gắng giả vờ như vậy.”
Ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa dừng lại trên mặt Chung Cửu Hương.
“Chúng ta là vợ chồng, là nửa kia thế giới của nhau, là người một nhà. Em biết anh từ nhỏ đến lớn đều nhường nhịn người khác, cố gắng nỗ lực hết mình, mẹ nói với em hết rồi, anh khổ từ nhỏ đến lớn…Em hy vọng, tương lai chúng ta sẽ đối mặt với tất cả khó khăn cùng nhau, anh không cần phải kìm nén nữa mà hãy cứ là chính mình khi ở bên em.”
Nói một hơi như vậy, Chung Cửu Hương chợt cảm thấy hơi tự phụ.
Đó là những lời mà cô cất giấu trong lòng bấy lâu nay.
Minh Khiết qua đời không phải lỗi của anh, cũng không phải lỗi của chị, họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ con bé, chỉ có điều họ không có đủ may mắn để giữ bé con lại trên đời này mà thôi.
Những ngày qua, Hạ Thiệu Hoa kìm nén đau khổ, chị nhìn thấy hết.
Bây giờ chị mới có dũng khí nói hết mọi điều ra, chị nhìn Hạ Thiệu Hoa rồi nắm lấy tay anh.
“Đi, mình về nhà thôi.”
Nhân viên phụ trách buổi chiếu tiến vào dọn dẹp, Chung Cửu Hương kéo Hạ Thiếu Hoa ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Hạ Thiệu Hoa đột nhiên dừng bước.
Anh khẽ ôm lấy Chung Cửu Hương nói: “Gặp được em chính là may mắn của anh…”
Dưới gốc cây lớn bên ngoài rạp chiếu phim Hạ Nhạc vội vàng chạy tới, cô mặc áo khoác ngoài đứng trong gió đêm.
Cô lặng lẽ nhìn khung cảnh phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một người qua đường nhận ra cô và hỏi: “Ồ, cô Hạ, cô cũng đến xem phim à?”
Hạ Nhạc gật đầu, quay người mỉm cười rời đi.
“Xem xong rồi, giờ tôi về đây.”