Hạ Nhạc quấn chặt chiếc áo khoác của Hạ Thiếu Hoa và ngồi lên tảng đá lớn trước cửa, hai tay chống cằm nhìn trời.
Ánh sao lấp lánh trong đêm khuya, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa từ xa xa truyền đến, kèm theo là tiếng gió thổi qua cành lá khiến màn đêm càng thêm tĩnh mịch và yên bình.
Loại yên tĩnh này khác hoàn toàn với thành phố, như được trở về tuổi thơ vậy.
Hạ Nhạc nở nụ cười đắc ý trên môi, cặp mắt còn cong hơn cả vầng trăng lưỡi liềm trên cao.
Sau lưng truyền đến tiếng nước ào ào, Hạ Nhạc tỉnh táo lại chạy đến cửa phòng bếp.
Cô tò mò nhìn vào trong phòng bếp nhỏ mờ mịt, dưới ánh sáng từ ngọn đèn dầu, chỉ có một bóng lưng đang bận bịu không ngừng.
Hơi nước tỏa ra từ nồi nước sôi ùng ục, Hạ Thiệu Hoa dùng tro tàn dập lửa. Anh múc một ít nước từ trong nồi ra đổ vào cái thùng gỗ, vừa ngẩng lên thì bắt gặp một bóng dáng nho nhỏ.
Trong lúc Hạ Thiệu Hoa nấu nước, anh không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân tại sao Hạ Nhạc không muốn về nhà.
Sau khi loại trừ đủ loại lý do, anh nghĩ từ góc độ bình thường rằng trẻ con rất ham chơi, anh cảm thấy lý do Hạ Nhạc muốn ở lại để chơi cùng Thiệu Minh là có khả năng nhất.
Thế là Hạ Thiệu Hoa mở miệng hỏi: “Không đi chơi với Thiệu Minh à?”
“…” Sự ghét bỏ tràn ngập trong mắt Hạ Nhạc, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười che giấu: “Thiệu Minh phải làm bài tập về nhà ạ.”
Hạ Thiệu Hoa coi thường ra mặt: “Nó mà làm bài tập…”
Quả nhiên, lúc Hạ Thiệu Hoa gõ cửa phòng ngủ thì nhìn thấy cảnh tượng mà anh đã đoán ra được từ lâu…
Hạ Thiệu Minh lại chơi bắn bi, những viên bi không ngừng bắn vào nhau, miệng của cậu cũng ầm ĩ theo.
Khi nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa và Hạ Nhạc ngoài cửa, Hạ Thiệu Minh kinh hoảng gom bi lại, giả mù sa mưa nhìn về phía phòng bếp hỏi: “Anh đun nước xong rồi ạ?”
Sau đó giả vờ như không có gì, chuồn qua khe hở chỗ Hạ Thiệu Hoa đứng đến chậu gỗ trong phòng khách, gác chân lên rồi cởi giày.
Lúc này Hạ Nhạc mới phát hiện Hạ Thiệu Hoa đi đôi giày cỏ rách rưới nhưng Hạ Thiệu Minh lại đi đôi giày vải thoải mái.
Mặc dù màu xám trên đôi giày đã bị giặt bạc phếch hết màu nhưng vẫn thấy được ở nhà Hạ Thiệu Minh được đối xử tương đối tốt.
Không hiểu sao Hạ Nhạc lại khó chịu, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Thiệu Minh.
Hạ Nhạc nghiến răng nhìn Hạ Thiệu Minh đang ngâm nga một bài hát nào đó.
Phát hiện Hạ Nhạc đang nhìn chính mình, tiếng ngâm nga trong cổ họng Hạ Thiệu Minh chợt dừng lại, cậu đắc ý hất cằm nhìn Hạ Nhạc.
Dường như muốn nói, nhìn đi, anh trai tôi chỉ chiều chuộng tôi mà thôi.
Cực kỳ gợi đòn!
Hạ Nhạc không nhịn được chống nạnh hừ một tiếng.
Hạ Thiệu Minh càng thêm đắc ý, song, khi cậu định đặt chân xuống nước thì gào lên một tiếng.
Hạ Nhạc vô tâm cười lớn, tiếng cười tràn ngập cả căn phòng tối mờ, dường như sinh động hơn rất nhiều.
Nhưng ba giây sau, tiếng cười đột ngột im bặt…
Trong con ngươi của Hạ Nhạc phản chiếu hình ảnh Hạ Thiệu Hoa bưng một cái chậu gỗ khác đặt xuống dưới chân của cô.
“Anh!” Hạ Thiệu Minh không để ý nước nóng bỏng trong chậu mà gào lên: “Đó là chậu rửa mặt của em mà!”
Cậu nổi giận đùng đùng, vừa đứng lên lại ngồi xuống ngay lập tức: “Ối ối, nóng quá!”
Hạ Thiệu Hoa chẳng thèm đoái hoài gì tới Hạ Thiệu Minh, chỉ dặn dò Hạ Nhạc: “Nhớ thử độ ấm của nước trước.” rồi quay lại phòng bếp.
Phía trên chậu gỗ là hơi nước liên tục tỏa ra xung quanh, Hạ Nhạc cảm giác mình được bao bọc bởi hơi ấm này, cô từ từ đặt chân vào trong chậu gỗ, nhiệt độ nước ấm vừa phải.
Cô đi chân trần cả ngày, mấy lần va phải cục đá đau không chịu được nhưng vì quá phấn khích nên cô không để ý.
Bây giờ, chỉ một chậu nước nóng đã gột rửa đi bao mệt mỏi của một ngày dài.
Đó là điều cô thích nhất ở trong ký ức.
Hạ Nhạc hài lòng, vẻ kiêu ngạo trên mặt Hạ Thiệu Minh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại biểu cảm uất ức, cậu đá nước thật mạnh, miệng lẩm bẩm: “Có gì đáng tự hào chứ.”
“Rõ là cậu tự kiêu trước.” Hạ Nhạc lè lưỡi với Hạ Thiệu Minh.
Lúc này đến lượt Hạ Thiệu Minh chống nạnh khó chịu hừ một tiếng không hài lòng.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Thiệu Minh ngâm chân xong, lau khô rồi chạy lên giường, cậu quấn chăn thỏa mãn ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Hạ Nhạc cũng ngâm chân xong, nhưng cô không thích cái khăn Hạ Thiệu Minh đã lau chân rồi thế là gác chân lên chậu gỗ để hong cho khô.
Hạ Thiệu Hoa đi đến, bê chậu nước đổ ra ngoài sân rồi thay nước nóng mới, anh ngồi ngâm chân bên cạnh Hạ Nhạc.
Lúc này, anh tựa vào vách tường, vẻ lạnh lùng ban ngày đã tiêu tan bớt, trên mặt chỉ còn lại sự bình thản thờ ơ, giống như một con cá lang thang trở về trong hồ nước của mình, không có bất cứ biểu cảm gì nhưng người ta biết lúc này nó đã tìm lại được sự bình yên và tĩnh lặng đã mất từ lâu.
Hạ Nhạc nghiêng đầu nhìn lòng bàn chân Hạ Thiệu Hoa trong chậu gỗ, nghĩ đến lúc còn nhỏ.
Khi đó, ông nội cũng như vậy, mỗi ngày ông đều căng thẳng.
Hạ Nhạc không biết vì sao trên mặt của ông nội đều có cảm giác mệt mỏi mà người khác rất khó nhận thấy.
Chỉ có lúc ngâm chân, cô mới thấy sự căng thẳng trên mặt ông dịu đi, ngay cả cô cũng cảm nhận được lúc ấy mới là con người thật của ông.
Nhưng…
Ngày đó, ông nội luôn bắt cô cùng ngâm chân chung trong một cái chậu, đâu có khách sáo như bây giờ.
Hạ Nhạc cất tiếng hỏi phá vỡ sự yên tĩnh: “Tại sao chúng ta phải ngâm chân ạ?”
Hạ Thiệu Hoa đang nhắm mắt trầm ngâm, nghe thấy giọng Hạ Nhạc hỏi mới nhớ ra bên cạnh còn có một đứa trẻ.
Anh buột miệng thốt lên mà không cần suy nghĩ: “Lúc còn sống, cha anh luôn…”
Sau khi nhận ra, Hạ Thiệu Hoa mơ mắt nhìn sang bên cạnh.
Hai chân Hạ Nhạc lắc lư giữa không trung, cô mở mắt to tròn nhìn anh.
Ánh mắt ấy tựa như muốn nói với anh rằng ‘Nói đi, sao không nói nữa vậy, nói tiếp đi’.
Sau đó Hạ Thiệu Hoa không nói tiếp nữa.
Anh chuyển chủ để, quay sang hỏi Hạ Nhạc: “Gia đình em ở đâu? Họ không ngâm chân cùng em sao?”
Hạ Nhạc nhìn xuống chậu gỗ dưới chân mình không nói gì.
Trong giây phút ấy dường như chỉ còn lại sự im lặng kéo dài, tiếng gió bên ngoài có vẻ to hơn.
–
Hạ Thiệu Minh lăn qua lăn lại trong chăn, mơ màng thiếp đi.
Bỗng có người bế cậu lên.
Đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, lông mày nhíu chặt, cậu lẩm bẩm trong miệng: “Làm gì thế, làm gì thế?”
Sau khi bị bế ra khỏi phòng, Hạ Thiệu Minh mở mắt ra.
Trong tầm mắt cậu là gương mặt vui vẻ của Hạ Nhạc, cô đang ngồi trên chiếc giường duy nhất của nhà bọn họ.
Khi cửa đã đóng lại, Hạ Thiệu Minh khó hiểu nhìn Hạ Thiệu Hoa.
Cửa chính đã đóng, giữa phòng là một lớp rơm rạ dày được trải trên mặt đất, phía trên là một mảnh vải bố.
Hạ Thiệu Hoa nằm xuống trước rồi vỗ vỗ sang bên cạnh: “Ngủ ở đây.”
Hạ Thiệu Minh cười vật ra: “Anh, em muốn ngủ trên giường.”
Hạ Thiệu Hoa yên lặng một lúc rồi mới trả lời: “Ngủ trên sàn nhà sẽ cao nhanh hơn.”
“Thật không?” Nháy mắt, Hạ Thiệu Minh phấn chấn hơn hẳn, “Chẳng trách anh lại cao lớn như vậy, em cũng muốn cao giống anh.”
Hạ Thiệu Hoa không để ý đến cậu nữa, anh nghiêng người sang một bên rồi nhắm nghiền mắt.
“Anh, lớn lên em cũng muốn gia nhập đội Hoa Liên, em muốn giống như thần tượng của em – anh Ngô Thành Chương, đại diện cho quốc gia tham dự Thế vận hội.”
Hạ Thiệu Hoa cười lớn.
Hạ Thiệu Minh chán nản đẩy Hạ Thiệu Hoa một cái: “Anh cũng coi thường em giống bọn họ chứ gì?”
Hạ Thiệu Hoa quay người sang, trong bóng đêm anh không nhìn rõ mặt của em trai nhưng anh biết, trong đôi mắt của cậu bé chắc chắn tràn ngập ánh sao vô tận và biển cả xa xôi.
“Không phải.”
Nghe thấy hai chữ này của Hạ Thiệu Hoa, Hạ Thiệu Minh không thể tin được nhưng ánh sáng trong mắt cậu càng cáng hơn.
“Anh mừng vì em có lòng tin vững chắc.” Hạ Thiệu Hoa khẽ nói: “Cha ở dưới suối vàng cũng sẽ mừng vì em.”
Hạ Thiệu Minh tự tin gật đầu rồi nằm xuống, cậu hài lòng đắp cái chăn vải bố lên người.
Cơn buồn ngủ ập tới, cậu cứ lẩm bẩm gì đó một mình.
“Trong đội bóng rổ…em là tiền đạo giỏi nhất.”
“Em phải cố gắng để mang vinh quang về cho đất nước…”
“Em chắc chắn sẽ gặp anh Ngô Thành Chương thần tượng của em, em nhất định phải tham gia thế vận hội.”
“Phải giành được bóng, ném bóng vào rổ, ném 3 điểm…Không phải em cố tình đụng trúng cậu ấy….Cậu ấy từ trên trời rớt xuống…”
Cậu vừa thiếp đi vừa nói mê.
Hạ Thiệu Hoa lắc đầu cười, anh gối đầu lên tay chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau Hạ Thiệu Hoa vẫn chưa ngủ được.
Anh nhìn trần nhà bằng rơm, trầm ngâm suy nghĩ.
–
Bên ngoài yên tĩnh.
Hạ Nhạc chậm rãi lùi từ cửa về phía giường.
Tấm trải giường bên dưới được làm bằng vải bông thô sơ, mặc dù hơi xấu cũng không quá dễ chịu nhưng so với vải bố ở vùng biên cương đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Hạ Nhạc nhìn khắp căn phòng, đây là ngôi nhà mà ông nội từng ở.
Hạ Nhạc rúc vào trong chăn, tên gối thoang thoảng hương bồ kết, cô nhớ lại những gì Hạ Thiệu Minh nói về đội bóng rổ, cảm giác như đang chơi vơi giữa sương mù.
Trong trí nhớ của cô, hình như ông chú cũng rất thích bóng rổ.
Nhưng cô chưa bao giờ nghe ông chú kể về ngôi sao bóng rổ mà ông chú thần tượng hay tuyển thủ thế vận hội.
Từ khi cô còn nhỏ, nhà họ Hạ của cô đã nổi tiếng khắp làng, dù gì thì cũng có một ông nội biết tất cả mọi thứ.
Phàm là danh nhân cấp quốc gia nào có xuất thân từ gia đình nhà cô thì chắc chắn sẽ được tuyên truyền khắp xóm làng, đến cả con chó lang thang ngoài đường cũng biết.
Hạ Nhạc thở dài thay bé Thiệu Minh, có vẻ như nguyện vọng của cậu sẽ không thành hiện thực rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Hạ Nhạc cảm thấy điều đó cũng có khả năng xảy ra.
Mặc dù bản thân cô quay về quá khứ rất hoang đường nhưng nghĩ lại cái chết của ông nội, Hạ Nhạc không thể nào cứ để mặc cho lịch sử tái diễn như vậy được.
Ít nhất là cô phải thay đổi được khoảng thời gian ông nội qua đời.
Nhưng thay đổi thế nào?
Hạ Nhạc vẫn chưa nghĩ ra.
Cô không biết vào ngày ông nội qua đời, cô sẽ có tâm trạng gì.
Ban đầu cô quay trở về quá khứ với thân phận của Hạ Nhạc, đến khi “cô” ra đời thì thế giới này sẽ có hai Hạ Nhạc.
Cho nên có phải cô đến từ tương lai sẽ biến mất hay là bản thân cô sẽ biến thành Hạ Nhạc sơ sinh?
Càng nghĩ càng đau đầu, Hạ Nhạc lắc đầu một cái, dứt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đi.
Có lẽ…Trước tiên, cô nên bắt đầu thay đổi từ chuyện của ông chú.
Chỉ là những chuyện liên quan đến ông chú cô biết rất ít, người hiểu rõ ông ấy nhất có lẽ chỉ có mình ông nội.
Sau khi trưởng thành, ông chú không lập gia đình suốt ngày đi du lịch bốn phương.
Ông ấy không biết trái tim ông nội đã đau đớn biết bao. Nghĩ hoài nghĩ mãi, Hạ Nhạc chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ban đêm yên tĩnh, trong căn nhà nhỏ chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên.
Chợt ngoài phòng khách vang lên những âm thanh nhỏ nhặt khó phát hiện, nương theo ánh sáng từ ngọn đèn dầu cho đến tận bình minh.