Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Khi ý thức quay trở lại, anh khó nhọc mở mắt ra, giữa một màu trắng xóa, người đầu tiên anh thấy là chú Trương.
Anh tưởng rằng mình nhớ nhầm nên quay đầu nhìn xung quanh, anh thấy Hạ Thiệu Minh đang ngả đầu ngủ say trên chiếc ghế cạnh giường, còn Hạ Nhạc thì nằm bên cạnh, nắm chặt tay anh.
Khuôn mặt cô nhợt nhạt, dường như ngủ không được ngon nên chân mày cô nhíu chặt nhưng bàn tay lại không chịu buông ra.
“Thiệu Hoa? Cháu tỉnh rồi à?” Chú Trương đang ngồi canh bên giường, thấy anh mở mắt, chú ấy lập tức vui mừng khẽ gọi.
Hạ Thiệu Hoa còn đang gắn ống cao su trong mũi, cộng thêm vết thương trên người chưa lành nên khiến anh có cảm giác vô cùng khó chịu.
Anh vừa gật đầu thì Hạ Nhạc nghe thấy âm thanh liền theo phản xạ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh.
Đôi mắt ngái ngủ của Hạ Nhạc trong chốc lát trở nên sáng rực, tay cô nắm chặt tay anh hơn.
“Anh, anh, anh tỉnh rồi, anh cảm thấy thế nào?”
Cổ họng khô khốc, Hạ Thiệu Hoa nuốt vài ngụm nước bọt, anh mỉm cười đáp lại: “Anh không sao, em đừng lo.”
Nhưng anh không biết nụ cười của mình trông tiều tụy đến mức khiến người ta nhìn cũng phải đau lòng.
Mũi Hạ Nhạc cay xè, nước mắt chực trào ra, cô kìm nén cảm xúc, cũng mỉm cười đáp: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”
Nói xong, cô đặt chiếc áo khoác màu nâu đang ôm trong tay xuống, bước đến bên Hạ Thiệu Minh, cô đánh mạnh một cái khiến cậu tỉnh giấc.
Hạ Thiệu Minh hoảng sợ ngồi dậy, mắt còn chưa mở hẳn thì miệng đã lẩm bẩm: “Sao vậy sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Những người trong phòng đều không nhịn được mà bật cười.
Khi nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa đã tỉnh lại và đang mỉm cười nhìn mình, Hạ Thiệu Minh không kiềm chế được nữa, cậu lảo đảo lao tới bên giường bệnh.
“Anh, anh… Anh không sao chứ? Anh làm em sợ muốn chết, anh ơi.”
Cậu không kiêng dè gì mà nhào vào lòng Hà Thiệu Hoa khóc nức nở, chú Trương nhìn thấy cũng không nhịn được mà lau khóe mắt.
“Chẳng phải anh vẫn ổn đây sao?” Hạ Thiệu Hoa hiếm khi không ghét bỏ Hạ Thiệu Minh, anh đưa tay xoa đầu cậu, trong mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh và dịu dàng.
“Anh ơi, em sợ lắm, em không thể sống thiếu anh được, anh ơi…”
Mắt Hạ Thiệu Hoa cũng đỏ lên, tay anh vỗ nhẹ lên lưng Hạ Thiệu Minh để an ủi, ánh mắt lại hướng về phía Hạ Nhạc.
“Nhạc Nhạc, lại đây.”
Hạ Nhạc khó khăn lắm mới kìm nén được nước mắt nhưng khi nghe thấy Hạ Thiệu Hoa gọi mình, nước mắt cô lập tức tuôn trào.
Cô lập tức lau đi, bước đến trước mặt Hạ Thiệu Ha, ngập ngừng nói: “Em…”
Hạ Thiệu Hoa cúi đầu về phía Hạ Nhạc, đưa tay còn lại ra kéo cô vào lòng.
“Sau này, sau này anh sẽ không bao giờ để các em phải lo lắng nữa.”
Hạ Thiệu Hoa nói, giọng anh càng lúc càng nhỏ dần.
Ở góc độ mà Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh không nhìn thấy, một giọt nước mắt từ mắt Hạ Thiệu Hoa rơi xuống, thấm vào chiếc chăn trắng muốt rồi biến mất trong nháy mắt.
Chú Trương lau nước mắt, quay đầu nhìn chiếc áo khoác màu nâu rồi lại nhìn lên bầu trời xanh biếc bên ngoài cửa sổ phòng bệnh.
“Hôm nay là ngày mấy?” Trong sự im lặng, Hạ Thiệu Hoa đột nhiên hỏi.
“Ngày 30 tháng 9.”
Nghe đến đây, mắt Hạ Thiệu Hoa bất chợt nheo lại.
Anh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Ngày mai chính là…”
–
Ngày Hạ Thiệu Hoa ngất xỉu, Hạ Nhạc đã vội vàng nhờ người lái xe đi tìm một nơi có thể gọi điện thoại. May mắn thay, trong bệnh viện có một chiếc điện thoại nên cô đã liên lạc được với nhà cô Hà ở thị trấn Dương Sa, từ đó truyền tin cho chú Trương ở trong làng.
Ngày cô Hà nhận được cuộc gọi, chú Hà đang chuẩn bị quay lại đơn vị, cả gia đình họ đang định cùng nhau sang tỉnh lân cận để tiễn chú ấy đi.
Khi nghe tin Hạ Thiệu Hoa gặp chuyện, chú Hà lập tức quyết định đến xã Tiêu Viên đón chú Trương bằng xe ô tô.
Xe ô tô chạy nhanh hơn xe ngựa rất nhiều, chẳng mấy chốc họ đã đến bệnh viện huyện.
Nhưng thời gian trở về đơn vị không thể trì hoãn nên gia đình chú Hà chỉ kịp vào thăm Hạ Thiệu Hoa – người vẫn chưa tỉnh lại và an ủi Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh một lúc rồi vội vã rời đi.
Trước khi chia tay, Hà Băng Băng luyến tiếc không muốn rời đi, cô bé nhất định muốn để lại một món quà cho Hạ Nhạc. Vì không mang theo gì cả nên cô bé kiên quyết cởi chiếc áo khoác mình đang mặc để tặng cho Hạ Nhạc.
Nhiệt độ ở tỉnh lân cận không giống với ở đây, chú Hà cô Hà dù có khuyên ngăn thế nào thì Hà Băng Băng cũng không chịu nghe.Cuối cùng, khi chú Trương nói rằng đã mang theo một chiếc áo khoác cho Hạ Nhạc thì Hà Băng Băng mới chịu mặc lại áo khoác của mình mà rời đi.
Hạ Nhạc đứng trước cửa phòng bệnh, tay cầm chiếc áo khoác mà chú Trương đã nhắc đến, sững sờ không nói nên lời.
Chiếc áo màu nâu đậm, có cổ áo sọc màu xám, hai túi bên cạnh đối xứng gọn gàng, thân áo thẳng thớm không chút nhăn nhúm…
Đây là…
Chiếc áo khoác được treo trong tủ kính của cửa hàng vải nhà họ Thẩm mà Hạ Nhạc đã ao ước từ lâu.
Hạ Nhạc siết chặt chiếc áo trong tay, cô không thể tin nổi mà quay sang nhìn chú Trương.
“Chiếc… Chiếc áo này… Chú Trương, chiếc áo này là…”
Chú Trương đóng cửa phòng bệnh, chú ấy nhìn qua Hạ Thiệu Hoa vẫn chưa tỉnh lại, rồi nói: “Sau khi các cháu rời đi, Tào Bá Phủ nhờ chú đợi các cháu quay về để giao lại cho cháu, nói là do cậu Thẩm dặn dò.”
“Anh ta?! Sao anh ta lại…?”
Hạ Nhạc cúi đầu nhìn chiếc áo khoác, từng đường kim mũi chỉ trên áo không có một sợi chỉ thừa hay một miếng vải dư nào, rõ ràng là được thiết kế tỉ mỉ và tốn rất nhiều công sức để làm ra.
Cô nhớ rõ ràng rằng dì nhân viên bán hàng từng nói chiếc áo này là hàng không bán, là do chính tay ông chủ làm cho bố của mình.
Từ sau khi biết Thẩm Lâm chính là ông chủ của cửa hàng vải, Hạ Nhạc đã suy nghĩ hàng nghìn cách để lấy được chiếc áo này từ tay Thẩm Lâm.
Nhưng vì đó là món quà mà anh ta tự mình làm cho cha mình nên việc lừa lấy được nó chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Cho đến bây giờ, Hạ Nhạc vẫn chưa nghĩ ra được cách nào.
Trước đây, cô cũng từng suy đoán tại sao chiếc áo mà Thẩm Lâm làm riêng cho bố mình lại xuất hiện trên người Hạ Thiệu Hoa trong bức ảnh.
Nhưng cô lại không ngờ, cuối cùng chiếc áo này lại đến tay cô theo cách như thế này.
Hạ Nhạc nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Nhìn khuôn mặt chú Trương chẳng có vẻ gì là đang nói dối, Hạ Nhạc còn đang nghĩ mình có lẽ đang mơ.
Nếu không phải là mơ thì sao Thẩm Lâm lại dễ dàng đưa chiếc áo quan trọng như vậy cho cô?
Hơn nữa, tại sao Thẩm Lâm lại tặng cô chiếc áo này chứ?!
Hạ Nhạc tự nhéo vào tay mình nhưng cô chưa kịp dùng lực thì chú Trương đã như nhìn thấu suy nghĩ của cô, chú ấy gạt tay cô ra và nói: “Cháu không mơ đâu, cậu Thẩm thật sự đã tặng cháu chiếc áo này.”
Hạ Nhạc nhìn chú Trương, dù nhìn kiểu gì cũng không thể tìm thấy một chút dấu hiệu dối trá trên khuôn mặt chú ấy.
“Tại sao anh ta lại tặng cháu ạ?”
Chú Trương thở dài, nói: “Cậu Thẩm đã đi rồi, nghe nói là ra nước ngoài du học. Trước khi đi, cậu ấy nói mình không có gì để tặng cháu nên đã đưa chiếc áo này cho Tào Bá Phủ, nhờ ông ấy chuyển lại cho cháu. Nhưng ai mà ngờ, hôm ấy chú còn đang giúp nhà họ Tào dựng chuồng gà thì nhà họ Hà đến báo tin về việc của Thiệu Hoa… Thế là, Tào Bá Phủ vội vàng đưa chiếc áo này cho chú, nói rằng nó đủ ấm, nếu cháu phải ở trong bệnh viện cũng có thể dùng đến.”
Nghe xong, Hạ Nhạc cảm thấy cũng có vài phần hợp lý nên cô gật đầu.
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy chẳng hợp lý chút nào…
Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Lâm có tốt đến mức phải tặng quà khi chia tay không?
Hạ Nhạc lại hỏi: “Thẩm Lâm còn nói gì nữa không ạ?”
Chú Trương đảo mắt, sau khi chú ấy cố gắng nhớ lại thì trả lời cô một cách chắc chắn: “Không có, Tào Bá Phủ chỉ nói bấy nhiêu đấy thôi.”
Nghĩ đến người đàn ông học hành uyên bác nhưng hơi cổ hủ ấy, Hạ Nhạc cảm thấy có thể Thẩm Lâm thật sự đã nói thêm điều gì đó nhưng ông chú cứng nhắc ấy nghe không hiểu mà thôi.
Thôi bỏ đi, nói gì cũng chẳng liên quan đến cô.
Dù sao thì cuối cùng cô cũng đã có được chiếc áo mà dành cho Hạ Thiệu Hoa.
Hạ Nhạc ngồi xuống bên cạnh, cô ngắm nghía chiếc áo, tỉ mỉ vuốt ve từng đường vải.
Chỉ là…
Tại sao trong lòng cô lại trống rỗng như vậy?
Cô dừng tay một chút, rồi chợt chuyển hướng chạm vào bên trong cổ áo.
Quả nhiên, trong những chiếc áo vào thời này, người ta thường thích may thêm một cái túi bên trong.
Trong túi có thứ gì đó.
Hạ Nhạc rút ra một tờ giấy được gấp gọn gàng.
Trên đó là những dòng chữ mạnh mẽ được viết bằng bút máy:
“2023 gặp lại.”
Hạ Nhạc lật tờ giấy lại nhưng ngoài mấy chữ đó ra thì không còn gì khác.
Hạ Thiệu Minh đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn một cái, rồi hỏi: “Ý gì vậy? Cố tỏ ra bí ẩn à?”
Hạ Nhạc gật đầu: “Anh ta đúng là thích mấy trò vớ vẩn như thế này.”
Cô định bụng ném tờ giấy vào thùng rác nhưng đột nhiên trong lòng như có sợi dây vô hình nào đó chạm nhẹ.
Hạ Nhạc rụt tay lại, cô cất tờ giấy vào túi áo của mình.
Cô quay sang nhìn Hạ Thiệu Hoa, người vẫn đang nhắm mắt say ngủ.
Không hiểu vì sao mà hình ảnh gương mặt Hạ Thiệu Hoa dưới lớp vải trắng tại lễ tang năm 2006 lại bất ngờ hiện lên trong đầu cô…
Hạ Nhạc tiến tới, nắm chặt tay Hạ Thiệu Hoa.
Cô tựa đầu lên tay anh, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại rồi yên tâm nhắm đôi mắt đỏ hoe của mình lại.
–
Vừa mới hỏi xong hôm nay là ngày mấy thì Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh đã bị chú Trương đẩy lên xe ngựa.
Người đánh xe vẫn còn đang nhai dở chiếc bánh nướng thì chú Trương đã ghé sát tai ông ấy thì thầm gì đó.
“Ơ?!” Người đánh xe khó khăn nuốt trôi miếng bánh, ông ấy kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ trong xe ngựa.
Ánh mắt ông ấy đầy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ rồi quay sang nhìn chú Trương: “Tôi đưa bọn nhỏ đi sao?”
Hai đứa trẻ trong xe ngựa cùng nhau gật đầu.
Chú Trương nhét bọc đồ vào tay người đánh xe.
Một lát sau, dưới ánh mắt mong đợi của Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh, người đánh xe vỗ tay rồi vung roi cho ngựa chạy.
Xe ngựa lắc lư rời đi, bóng dáng của chú Trương nhỏ dần rồi biến mất ở góc đường ngoài tấm màn xe.
Lần này lại được ngồi xe ngựa và còn được giao nhiệm vụ, Hạ Thiệu Minh không khỏi cảm thấy phấn khích.
Cậu mím môi gõ nhẹ vào thành gỗ của xe ngựa, hỏi: “Chú ơi, quán hoành thánh đó thực sự ngon đến vậy sao? Ngay cả anh cháu cũng muốn ăn, nhất định là ngon lắm.”
Người đánh xe cười ha ha hai tiếng, không trả lời.
Hạ Nhạc vén rèm xe lên, nhìn con đường trước mặt có chút quen thuộc, cô nghi ngờ hỏi: “Chú ơi, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không ạ? Chúng ta đang đi đến quán hoành thánh Cát Tường nhưng mà đây chẳng phải là đường hôm trước đi tỉnh thành sao?”
Xe ngựa vẫn lắc lư tiến về phía trước, trong tiếng gió rít, người đánh xe hắng giọng rồi đáp: “Quán đó… Nằm trên con đường này.”
Hạ Nhạc hiểu ra, cô gật đầu rồi thả rèm xuống.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiệu Hoa nói muốn ăn gì đó.
Dù cô chưa từng nghe qua về quán đó nhưng chỉ cần là thứ Hạ Thiệu Hoa muốn, dù có xa xôi đến đâu thì cô cũng nhất định sẽ mang về cho anh.
Chỉ là, sao lại xa như vậy?
Hình như đã ra khỏi khu vực huyện rồi.