Trong giờ tự học, Hạ Nhạc đang lật xem bài tập mà các học sinh đã nộp lên.
Mùa hè nóng bức đến nỗi chỉ ngồi thôi cũng làm cho người ta cảm thấy nôn nóng khó yên.
Vậy mà trong thời đại không có quạt và điều hòa này mà các sinh viên vẫn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn và khó chịu.
Trong tiếng ve kêu, Hạ Nhạc như đã nghe thấy tiếng học sinh xì xào bàn tán.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra nhưng lại chỉ thấy học sinh dùng ngón tay chỉ về phía mình, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Hạ Nhạc thoáng nhìn về phía trước cửa, Chung Ngọc Quế đứng ở cạnh cửa, dí dỏm phất tay với cô.
Em ấy có nhan sắc nịnh mắt, khi lớn lên lại càng xinh đẹp, lúc này em ấy đang mặc một cái váy màu vàng nhạt, dù đứng ở nơi nào cũng vẫn là một nhân vật khiến người khác chú ý.
Hạ Nhạc đặt cây bút trong tay xuống, cô đi ra ngoài cửa kéo Chung Ngọc Quế qua một bên.
“Em tới đây làm gì?”
Dáng vẻ khi cô gái này lớn lên vốn đã rất xinh đẹp, mà em ấy cũng đã tới trường học vài lần nên gần như giáo viên cả trường đều biết mặt, họ cho em ấy vào cũng không có gì lạ.
Chỉ là Chung Ngọc Quế cũng không phải là người vô ý làm loạn, nếu em ấy đến tìm Hạ Nhạc vào giờ này thì nhất định là có chuyện gì quan trọng.
Hạ Nhạc vẫn không quên được chuyện năm đó Chung Ngọc Quế vội vã chạy đi tìm cô để nói cho cô biết nhà mình đã xảy ra chuyện.
Lúc này Chung Ngọc Quế chỉ nhẹ nhàng cười, trên mặt chẳng có chút lo lắng nào.
Em ấy dí dỏm nói: “Cô giáo Hạ, hôm nay chị có muốn về nhà em ăn cơm không?”
Hạ Nhạc không hiểu đầu đuôi ra sao: “Hôm nay là ngày quan trọng gì sao?”
Cô suy đi nghĩ lại nhưng vẫn không nghĩ ra hôm nay là ngày gì đặc biệt.
Sau đó Hạ Nhạc chợt nghĩ đến mấy chuyện mới xảy ra gần đây ở nhà, chuyện cũng liên quan đến cô gái trước mặt – cô gái này biết yêu rồi.
Hạ Nhạc đánh giá Chung Ngọc Quế một lượt.
“Chắc không phải là em có chuyện vui gì đó đấy chứ? Muốn kết hôn rồi sao?”
Chung Ngọc Quế lườm Hạ Nhạc một cái: “Chị nghĩ gì vậy! Việc học của em còn chưa hoàn thành đâu.”
Hạ Nhạc nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng. Thành tích mấy năm nay của Chung Ngọc Quế vẫn luôn rất tốt, thần tượng của em ấy là những nhà khoa học kia, ước mơ của em ấy cũng là trở thành một nhà khoa học, mà tính cách của cô gái này lại như vậy nên tuyệt đối không thể vì hôn nhân mà từ bỏ lý tưởng của mình.
Hạ Nhạc cười cười: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Ai da, buổi tối chị về nhà ăn cơm sẽ biết!” Chung Ngọc Quế vẫn úp úp mở mở.
Cũng may em ấy vẫn luôn tươi cười, thoạt nhìn có vẻ là chuyện tốt.
Như vậy thì Hạ Nhạc cũng yên tâm quay lại phòng học.
Tới giờ cơm tối, trên bàn ăn, mấy người Hạ Thiệu Hoa, Chung Cửu Hương, Lâm Hoa Hoa, Trương Minh Hà, Hạ Nhạc, Chung Ngọc Quế cùng với bạn trai của Chung Ngọc Quế đang ngồi ăn vui vẻ.
Chung Ngọc Quế thường xuyên đưa cậu ấy về ăn cơm trong nửa năm hai người yêu nhau.
Bạn trai của Chung Ngọc Quế là người trấn bên cạnh, cậu ấy quen biết Chung Ngọc Quế ở trường học.
Cậu ấy có nước da trắng nõn lại không thích nói chuyện, nghe Chung Ngọc Quế nói thì đây chính là một con mọt sách, chỉ mê đắm chuyện học tập.
Lúc trước, khi Hạ Nhạc biết bạn trai của Chung Ngọc Quế là người có tính cách như vậy đã kinh ngạc không thôi.
Dù sao Hạ Nhạc cũng cho rằng với tính cách nghịch ngợm này của Chung Ngọc Quế thì ít nhất cũng phải có một người có tính cách ương ngạnh hơn em ấy thì mới có thể quản được.
Nhưng mà nghĩ lại thì như vậy cũng không tồi, tính cách hai người có thể bổ sung cho nhau, hơn nữa họ đều thích đọc sách nên khi ở chung chắc chắn sẽ rất hòa thuận.
Hạ Nhạc nuốt miếng cơm, cô nói với Chung Ngọc Quế: “Nói đi, có chuyện gì thế?”
“Chị không phát hiện ra sao?” Chung Ngọc Quế úp mở nói.
“Phát hiện ra cái gì?”
“Ai, khó trách Hoa Hoa luôn nói chị là đồ ngốc.”
Hạ Nhạc liếc Lâm Hoa Hoa một cái.
Đối phương chỉ lo húp canh, trên mặt còn tỏ rõ chuyện này không liên quan đến mình.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Nhạc, Chung Cửu Hương nở nụ cười.
“Được rồi, đừng giấu Nhạc Nhạc nữa…” Chung Cửu Hương nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc: “Nhạc Nhạc, em… Sắp được làm cô một lần nữa rồi.”
Chiếc đũa trong tay Hạ Nhạc suýt chút nữa bị cô làm rơi, cô vội vàng buông đũa xuống rồi đi tới bên cạnh Chung Cửu Hương.
Chung Cửu Hương cũng đứng lên để mặc cho Hạ Nhạc nhìn.
Bụng chị ấy hơi nhô lên, Hạ Nhạc thấy vậy vội vàng bảo chị ấy ngồi xuống.
“Em, em… Được bao lâu rồi, ước chừng thì khi nào có thể sinh?” Suýt chút nữa là Hạ Nhạc mừng đến phát khóc, ngay cả lời nói cũng không còn rõ ràng.
“Chắc là mùa đông em sẽ có thể gặp đứa bé.” Hạ Thiệu Hoa trả lời.
–
Mùa đông năm nay khiến người ta cảm thấy rất dài.
Mà vào tháng mười hai lạnh nhất năm đó, Hạ Minh Chân ra đời.
Hạ Nhạc ôm Hạ Minh Chân nho nhỏ, vẻ mặt vui mừng.
Đây là cô ruột của cô, tuy rằng cô từng gặp đối phương một lần ở tang lễ của ông nội nhưng đây thật sự chính là dáng vẻ người cô ruột từng hiện hữu trong trí nhớ của cô.
Hạ Minh Chân còn ầm ĩ hơn cả Hạ Minh Khiết.
Cô bé luôn khóc thật to vào ban đêm còn ban ngày ngủ say, đã vậy cô bé còn thường xuyên bị sặc sữa, sức khỏe cũng yếu ớt.
Mới còn ở trong tã lót mà Hạ Nhạc đã có thể nhìn ra tính cách khiến cho cả nhà vừa nhắc tới đã thấy đau đầu của cô mình.
Mà vào mùa đông năm nay, Hạ Thiệu Minh cũng trở về.
Đây là lần thứ hai cậu ấy về nhà sau khi tham gia đội bóng rổ.
Mà lúc này đây cậu ấy mặc áo khoác màu đen, im lặng không nói gì đứng trong gió lạnh của trời đông giá rét tiêu điều.
Hạ Nhạc tới trước mặt cậu ấy, cô nhìn khuôn mặt tiều tụy của đối phương, khuôn mặt đó như đã già đi rất nhiều.
Mà trong mái tóc đen của cậu ấy lại có không ít tóc bạc chồi ra.
“Tôi không phụ lòng Lý Khiết…” Hạ Thiệu Minh khóc rống lên.
Lý Khiết đã chết, chết trên đường đến một trận quan trọng mà Hạ Thiệu Minh tham gia thi đấu.
Vì muốn gạt Hạ Thiệu Minh, tự mình len lén đi đến sân thi đấu ở rất xa nên cô ấy đã nói dối rằng hôm đó bản thân có việc.
Cũng chính vào ngày đó Hạ Thiệu Minh đã đạt được thành tích tốt nhất trong trận đấu, sau khi mấy ngày thi đấu liên tiếp kết thúc, Hạ Thiệu Minh nổi tiếng, mà khi cậu ấy vui mừng trở lại chỗ ở muốn nói tin tức này cho Lý Khiết thì lại không tìm thấy bóng dáng của cô ấy.
Mười ngày sau, khi Hạ Thiệu Minh chạy khắp cả thành phố thì cuối cùng cũng tìm được Lý Khiết ở một ngôi mộ ngay cả một tấm bia cũng không có.
Ở thời đại mọi thứ chưa được phát triển này, ngay cả khi có người xảy ra chuyện cũng không chắc có thể kịp thời liên lạc với người thân của người gặp nạn.
Mọi người đều mong lá rụng về cội, mà Lý Khiết lại phải chôn cất ở nơi đất khách quê người xa lạ này.
Hạ Thiệu Minh quỳ trước mộ Lý Khiết, khóc đến khàn cả cổ họng.
Liên tiếp nửa tháng sau cậu ấy cũng không muốn rời đi.
Vậy nên cuộc thi mới vừa bắt đầu mà Hạ Thiệu Minh đã muốn đưa ra lời từ biệt với nó.
Cậu ấy không thể chơi bóng rổ nữa.
Hạ Thiệu Minh đến nhà họ Lý, quỳ gối trước mặt nhà họ Lý.
Trong lúc người nhà họ Lý khóc lóc thảm thiết thì Hạ Thiệu Minh cũng quỳ tới không dậy nổi.
Hạ Nhạc đi theo cậu ấy, hai người cùng nhau quỳ gối trước mặt người nhà họ Lý, yên lặng rơi nước mắt.
Ba ngày sau, Hạ Thiệu Minh rời khỏi xã Tiêu Viên.
Hạ Nhạc không giữ cậu ấy lại, người nhà họ Hạ cũng không có một ai giữ cậu ấy.
“Cậu đi đâu?” Hạ Nhạc hỏi.
Hạ Thiệu Minh từ bỏ môn bóng rổ mình yêu thích nhất, từ bỏ ước mơ và sự nghiệp, dáng vẻ đơn độc khi rời khỏi thôn hoàn toàn trái ngược với bóng dàng ngập tràn chí khí khi rời khỏi xã Tiêu Viên năm đó.
Đến cửa thôn, Hạ Thiệu Minh tỏ ý bản thân muốn đi bộ ra khỏi ngọn núi này, đi từ xã Tiêu Viên đi tới thị trấn Dương Sa, lại đi từ thị trấn Dương Sa tới thành phố, sau đó đi tới thành phố lân cận và tới trước mộ phần của Lý Khiết.
Ước mơ của Lý Khiết là đợi khi bọn họ kiếm đủ tiền sẽ du sơn ngoạn thủy khắp nơi, thậm chí rất lâu sau đó còn có thể chu du các nước.
Hạ Thiệu Minh nói cậu ấy muốn thực hiện giấc mộng của Lý Khiết và bản thân.
Cuối cùng cậu ấy nhìn thoáng qua sân nhà chú Trương, phất phất tay với người trong nhà rồi chậm rãi rời đi trên con đường dẫn ra khỏi thôn mà bản thân đã từng đi vô số lần.
“Bảo trọng.”
–
Từ nhỏ Hạ Minh Chân đã nghịch ngợm bướng bỉnh, là cô nhóc ngang bướng có tiếng trong thôn.
Bởi vì mất đi Hạ Minh Khiết nên người nhà họ Hạ đều yêu chiều cô bé, dẫn đến việc cô bé càng không biết thế nào là trời cao đất dày, ngay cả người từ trước đến nay có tính tình nóng nảy như Lâm Hoa Hoa và Chung Ngọc Quế cũng không có cách gì với cô bé.
Thậm chí Hạ Minh Chân còn luôn nói là do Chung Ngọc Quế dạy mình, cô bé chỉ đang học theo Chung Ngọc Quế.
Trên mặt Chung Ngọc Quế – người bị đổ oan mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra là vẻ mặt muốn đánh người nhưng lại không thể làm gì được cô cháu gái nhỏ của mình.
Hạ Minh Chân chẳng nghe lời ai nhưng lại nghe lời hai người một cách thần kỳ.
Một người là người cô dạy học ở trấn Dương Sa, dù sao người cô đó của cô bé cũng đã hai mươi mấy, sắp ba mươi mà vẫn chưa lập gia đình, ở trong mắt mọi người đây chính là một cô gái kỳ lạ, nhưng ở trong mắt cô bé thì cô của mình chính là người tỉnh táo nhất trong cái nhà này.
Một người khác là bà nội ở nơi đất khách quê người của cô bé. Mỗi lần bà nội đến thăm cô bé đều mang tới rất nhiều đồ ăn ngon, thỉnh thoảng cũng đón cô bé đến nhà bọn họ chơi, chú Vương Hỉ Tử của cô bé tới nơi khác làm việc nên khi đến nhà bà nội thì cô bé chính là bảo bối duy nhất trong nhà. Hơn nữa chỗ bà nội có rất nhiều nhà nhà khoa học nổi tiếng, nghe dì nhỏ của cô bé nói nhà khoa học chính là những người lợi hại nhất trên thế giới này, điều này làm cho cô bé càng thêm khao khát trở thành nhà khoa học.
Ở trong thôn Hạ Minh Chân nổi tiếng là cô bé thông minh, Hạ Nhạc cảm thấy chỉ số thông minh của cháu gái kiêm người cô nhỏ này của mình có thể vượt xa người bình thường, vì thế cô đã trưng cầu ý kiến của Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương để bản thân đưa Hạ Minh Chân đến trường học trên trấn học.
Sau khi Hạ Nhạc làm công tác tư tưởng thì cuối cùng hai vợ chồng nhà kia cũng đồng ý.
Vì thế Hạ Nhạc đã đặt thêm cái giường nhỏ trong phòng ngủ của bản thân, cô quyết định tự mình chăm sóc Hạ Minh Chân, thậm chí còn xin xuống lớp dưới làm giáo viên trong học kỳ mới, làm vậy vì muốn đích thân dạy dỗ cô bé tinh quái kiêm người cô nhỏ của mình.
Nhưng mà Hạ Nhạc phát hiện dù là cô dạy cho Hạ Minh Chân cái gì thì cô bé đều có thể học được rất nhanh, hơn nữa còn có thể tiến vào phần kiến thức tiếp theo ngay lập tức.
Chuyện này quả thực đã vượt qua nhận thức của Hạ Nhạc đối với trẻ con bình thường.
Thậm chí cô còn hỏi rất nhiều giáo viên xem họ có gặp phải tình huống này hay không.
Không có ngoại lệ, chưa có ai gặp qua chuyện như này.
Chỉ hai năm ngắn ngủi mà Hạ Minh Chân đã học xong tất cả các khóa học, giờ đây cô bé đã có thể tốt nghiệp.
Mà lúc này cô bé mới mười tuổi.
Hạ Nhạc nghĩ tới nghĩ lui, trong số những người cô quen biết cũng chỉ có cô Hà là người có kiến thức uyên bác nhất, vì thế lần sau khi viết thư cho Hà Băng Băng cô cũng viết cho cô Hà một phong thư.
Thư mà cô Hà gửi tới nói rằng Hạ Minh Chân chính là kiểu “thần đồng” trong truyền thuyết, mà hai chữ “thần đồng” chính là để chỉ những nhà toán học, nhà khoa học cực kỳ có thiên phú… Tốt nhất là tìm cho cô bé một môi trường học tập thật tốt, như vậy cô bé mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Hạ Nhạc kinh ngạc, cô nói lại tin tức này cho người trong nhà.
Vương Lưu thị và Vương Lệ ở nơi đất khách quê người nghe được tin tức này cũng rất kinh ngạc, họ dựa vào quan hệ tìm được một người có tiếng tăm nhưng đã lui về ở ẩn ở gần đó, họ nói cho đối phương biết nhà mình có một đứa trẻ vô cùng thông minh, hy vọng có thể để cô bé nhận người này làm thầy.
Vì thế năm nay Hạ Minh Chân mới mười tuổi đã rời khỏi xã Tiêu Viên đi đến làng Lạc bà nội đang ở.
Tuổi cô bé còn nhỏ nhưng đã nhận người có tiếng tăm kia làm thầy đồng nghĩa với chuyện từ nay về sau con đường cô bé đã mở ra một lối đi dài đằng đẵng khác hẳn với người khác.
Mà dì nhỏ của cô bé sau khi nghe xong chuyện này thì suýt chút nữa đã khóc ngất ở nhà.
Khóc không phải do cháu gái nhỏ tuổi của mình rời xa nhà, mà là cô cũng có mơ ước trở thành nhà khoa học nhưng sao lại không có số mệnh như vậy chứ!