Không ít người bắt đầu nghẹn ngào, tiếp theo đó là những tiếng khóc ngày càng lớn hơn, khiến người ta không thể phân biệt đó là tiếng gào thét hay tiếng khóc than.
Dì Yến nắm chặt bàn tay đang đỡ lấy mình nhưng cánh tay của bà ấy dường như đã không còn sức lực.
Bà ấy không thể phân biệt được những bàn tay chìa ra là của ai, bà ấy chỉ muốn đứng dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn không nghe theo sự điều khiển, run rẩy không ngừng.
Bà ấy ngẩng đầu, phát ra vài tiếng kêu ai oán, thê lương.
Lúc này, ánh mắt của mọi người mới từ trên người chú Trương đang cựa quậy trên giường chuyển sang dì Yến.
Hạ Thiệu Hoa giữ lấy dì Yến, anh không có kinh nghiệm trong chuyện này. Nhìn gương mặt tái nhợt của dì Yến, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Có phải là…”
“Đứa bé?”
Mọi người lúc này mới nhớ ra dì Yến vẫn là một thai phụ, trong bụng đang mang một đứa trẻ.
Nghe thấy vậy, dì Yến gắng gượng quay đầu nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa, bà ấy cắn chặt đôi môi trắng bệch, trán liên tục toát mồ hôi.
Bà ấy dùng hết sức lực để chống đỡ cơ thể mình, khuôn mặt nhăn nhó lại nhưng khi nhìn thấy Hạ Thiệu Hoa, trong mắt bà ấy chợt lóe lên một tia yên tâm.
“Đứa bé… Dì, dì có lẽ là… Sắp sinh rồi…” Bà yếu ớt cố gắng thốt ra từng lời từ trong cổ họng.
Những người xung quanh lập tức phản ứng lại.
“Ở đây có ai từng đỡ đẻ không?”
“Mau, mau đi tìm dì Chu! Bà ấy biết đỡ đẻ, mau đi!”
“Dì Chu không có ở nhà…”
“Bà Lương biết đỡ đẻ, đi tìm bà Lương!”
“Đun nước nóng, mau đi đun nước nóng!”
–
Hạ Nhạc ngồi trước bàn, dù cô rất đói nhưng khi nhìn bát cơm trắng trước mặt, cô lại không hề muốn động đũa.
Trên bàn, mọi người bận rộn gắp thức ăn, trò chuyện, nuốt xuống từng miếng cơm, rồi lại gắp thêm đồ ăn, tiếng đũa chạm vào bát phát ra âm thanh trong trẻo, càng khiến Hạ Nhạc cảm thấy buồn nôn, lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.
Cô từ trong sân bước vào đại sảnh.
Lúc này là giờ cơm, mọi người đều đang dùng bữa, chỉ có dì Yến đang quỳ ở giữa đại sảnh, bên cạnh là Hạ Thiệu Hoa đang im lặng.
Cảm nhận được có người bước vào, Hạ Thiệu Hoa liếc mắt nhìn ra cửa, phát hiện là Hạ Nhạc, lông mày anh khẽ động rồi chau lại.
Dường như anh đã nhận ra rằng cô chưa hề ăn một miếng cơm nào.
Dì Yến vẫn quỳ ở đó, không hề động đậy.
Bà ấy vừa sinh xong, bụng đã xẹp xuống nhưng thay vì đi nghỉ ngơi thì bà ấy chỉ quỳ ở đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Bà như một tờ giấy mỏng manh, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta đau lòng không thôi.
Hạ Nhạc bước đến trước mặt dì Yến, nhìn về phía chú Trương đang được đặt trên một tấm ván gỗ.
Chú ấy nằm yên đó, gương mặt nhợt nhạt như một tờ giấy sáp.
Không còn chút dấu hiệu nào của sự sống.
Đó là chú Trương mà cô từng quen thuộc, giống như người thân của mình vậy.
Hạ Nhạc nghẹn ngào nói: “Cháu đến để đốt ít tiền cho chú Trương…”
Cô đến bên chiếc giỏ, lấy ra mấy tờ tiền giấy màu vàng rồi ngồi xổm xuống bên cạnh dì Yến, bỏ tiền giấy vào trong lò than.
Ngọn lửa bùng lên trong khoảnh khắc, chỉ trong chốc lát, tiền giấy đã hóa thành tro đen, bay lơ lửng trong không trung.
Hạ Nhạc muốn an ủi dì Yến nhưng cô hiểu rằng, dù có nói thế nào thì dì Yến cũng không thể thoát khỏi nỗi đau này.
Huống hồ, ngay cả bản thân mình cô còn chẳng thể an ủi được thì làm sao có thể an ủi được người khác?
Hạ Nhạc đứng dậy, lùi về phía bên cạnh Hạ Thiệu Hoa, lặng lẽ canh giữ cùng anh.
Phía sau họ có một chiếc giỏ nhỏ, bên trong có đặt một chiếc chăn.
Hạ Nhạc nhìn vào trong, thấy một đứa bé sơ sinh nhỏ xíu đang nằm đó.
Đứa bé nhắm chặt đôi mắt, chìm sâu trong giấc ngủ.
Hạ Nhạc lặng lẽ đưa tay ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt của đứa bé.
Rất mềm, rất mịn, như một báu vật đáng yêu nhất trên đời.
Một đứa trẻ nhỏ bé như vậy, tại sao ông trời lại đối xử với nó như thế?
Nước mắt lại vô thức trào ra, làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Hạ Nhạc cố nén không để khóc thành tiếng, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống khuôn mặt của đứa bé.
Đứa bé vẫn chìm trong giấc ngủ, Hạ Nhạc nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó.
Không lâu sau, những người bên ngoài đã ăn cơm xong, lần lượt kéo nhau vào đại sảnh.
Có cả những người vừa nghe tin xong thì vội vàng đến, cùng nhau quỳ trước chú Trương mà khóc than thảm thiết.
Mọi người khóc lóc, bày tỏ nỗi đau của mình, âm thanh ồn ào đến mức khiến màng nhĩ của Hạ Nhạc đau nhói.
Có lẽ vì tiếng khóc quá lớn nên đứa bé phía sau bị giật mình tỉnh giấc, khóc ré lên.
Tiếng khóc của đứa bé bị chìm lấp giữa tiếng khóc của người lớn, chẳng ai chú ý đến tiếng khóc của một đứa trẻ vừa chào đời.
Sự xuất hiện của đứa bé, dường như là một điều bất hạnh.
Nhưng đứa bé lại hoàn toàn vô tội.
Hạ Nhạc kéo tay Hạ Thiệu Hoa: “Em bé tỉnh rồi.”
Hạ Thiệu Hoa quay người lại, nhìn vào trong chiếc giỏ.
Cả hai người đều ngơ ngác nhìn đứa bé, không biết phải làm gì.
Không khí dường như ngưng đọng lại trong giây lát.
May mắn thay, vào lúc đó, Chung Cửu Hương dẫn Chung Ngọc Quế bước vào.
Hai người cúi đầu chào trước chú Trương rồi đi đến bên cạnh Hạ Thiệu Hoa.
Khi nhìn thấy đứa bé trong chiếc giỏ, ánh mắt của Chung Cửu Hương khựng lại rồi chị ấy tiến tới bế đứa bé lên.
Đứa bé nằm trong vòng tay chị ấy, lắc lư đầu rồi khóc òa lên, khiến chị ấy có hơi lo lắng.
Chị ấy vỗ nhẹ lên lưng đứa bé rồi như đã hiểu ra điều gì, chị ấy hỏi: “Có phải em bé đói rồi không?”
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Hoa không ai trả lời, cả hai đều không biết phải đáp lại chị ấy thế nào.
Chỉ là ở đây thực sự không có ai quan tâm đến đứa trẻ này, Hạ Nhạc đành gật đầu nói: “Chắc là vậy.”
Chung Cửu Hương lẩm bẩm: “Một đứa bé nhỏ như vậy, thật đáng thương…”
Chị ấy ôm đứa bé, không nói một lời mà bước vào căn phòng bên cạnh.
Trong phòng, ông cụ Trương ngồi một mình trên ghế, dường như hòa vào bóng tối xung quanh, chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
“Ông cụ Trương, đứa bé này…”
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng, ông cụ Trương nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt ông ấy trũng sâu, vô hồn, môi mím chặt, mái tóc rối bù.
“Đứa bé này chắc là đói rồi, cháu sẽ mang nó sang nhà khác để bú sữa.” Chung Cửu Hương lo lắng nói.
Ông cụ Trương nhìn đứa bé trong tay Chung Cửu Hương, khẽ gật đầu.
“Cháu cứ mang đi đi.” Ông cụ Trương nói: “Mang đi là được.”
Chung Cửu Hương cũng gật đầu, nói: “Vậy cháu sẽ mang đi.”
Hạ Nhạc lặng lẽ theo sau Chung Cửu Hương, vòng qua đám đông rồi rời khỏi sân.
Chung Cửu Hương tìm đến một gia đình gần đó có con nhỏ vẫn còn bú sữa mẹ, hỏi xem có thể giúp cho đứa bé bú sữa không.
Những người sống trong thời đại này phần lớn đều tốt bụng và nhiệt tình, khi biết đây là con nhà chú Trương, họ liền không ngần ngại ôm đứa bé cho bú.
Đứa bé được uống sữa, tiếng khóc cũng liền im bặt.
Hạ Nhạc và Chung Cửu Hương đứng bên chờ đứa bé ăn no.
Hạ Nhạc đột nhiên hỏi: “Sao chị lại nghĩ ra cách này?”
Chung Cửu Hương mỉm cười đáp: “Lúc Ngọc Quế còn nhỏ, con bé cũng được người tốt bụng cho bú như vậy.”
Khi đứa bé đã ăn no, Chung Cửu Hương bế nó lên, cả hai cùng cúi đầu cảm ơn người thím đã giúp cho bé bú.
“Thật khổ thân, nghe nói bé bị sinh non, còn anh em song sinh của đứa bé…” Thím ấy nhìn đứa bé trong tay Chung Cửu Hương rồi ôm lấy con mình, vuốt nhẹ tóc nó.
Chung Cửu Hương gật đầu, chỉnh lại quần áo cho đứa bé trong tay, che chắn khỏi gió lạnh bên ngoài: “Bố nó mất rồi, còn anh trai thì không giữ được.”
Chung Cửu Hương và Hạ Nhạc bế đứa bé trở về sân nhà chú Trương.
Từ cửa sân nhìn vào, đại sảnh vẫn chật kín người.
Trong hoàn cảnh như vậy, để đứa bé ở đó chỉ càng thêm khổ sở.
Chung Cửu Hương rẽ sang đường về nhà mình.
“Thôi để chị chăm sóc đứa bé trước đã.”
–
Sau khi chú Trương được an táng thì dì Yến không hề ra khỏi cửa suốt một thời gian dài.
Đứa bé được nuôi dưỡng ở nhà họ Hạ, vì chưa có tên lại gầy gò nên mọi người chỉ gọi là Tiểu Bất Điểm.
Mọi người trong nhà họ Hạ rất yêu quý đứa bé này, kể cả chú chó Món Quà đã lớn cũng thích quấn quýt quanh đứa bé.
Hôm ấy, dì Yến cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa, bà ấy đến gõ cửa nhà họ Hạ.
Từ khi Tiểu Bất Điểm chào đời, dì Yến không muốn nhìn thấy nó.
Mỗi khi nhìn thấy đứa bé, bà ấy lại nhớ đến người chồng qua đời vì đột quỵ và đứa con còn lại đã chết ngay khi vừa sinh ra.
Bà ấy không phải là một người mẹ tốt, trước kia không phải, bây giờ cũng không.
Tiểu Bất Điểm được Chung Cửu Hương bế ra và đặt trước mặt dì Yến.
Đứa trẻ khi mới sinh ra nhỏ xíu như con chuột nhưng nhờ Chung Cửu Hương đi khắp nơi xin sữa nuôi nấng nên giờ đây đứa bé đã lớn lên thành một cục bột đáng yêu với làn da trắng hồng.
Sau khi trải qua biết bao gian khổ, dì Yến dường như đã già đi chỉ sau một đêm. Ánh mắt bà ấy thoáng qua một chút xúc động, bà ấy đưa tay chạm nhẹ vào mặt đứa bé nhưng không có ý định bế nó lên.
“Dì có muốn bế đứa bé không?” Chung Cửu Hương hỏi.
Dì Yến lắc đầu, bà ấy không nói một lời mà quay người rời khỏi nhà họ Hạ.
Ba tháng sau, khi Tiểu Bất Điểm đã biết bập bẹ tập nói với mọi người trong nhà họ Hạ thì tin tức dì Yến qua đời cũng được truyền đến.
Ông cụ Trương không để ai dìu mà tự mình chống gậy đến nhà họ Hạ.
Khi Hạ Thiệu Hoa vừa từ nhà bếp bước ra, ông cụ Trương liền ném gậy đi, quỳ xuống trước mặt Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương để dập đầu.
Cả hai vội vàng bước tới đỡ ông cụ Trương đứng dậy.
Một ông lão lớn tuổi như ông cụ Trương đã khóc đến cạn nước mắt, tay không ngừng lau nước mắt, ông ấy nói: “Con bé cũng đi rồi, con bé cố gắng sống thêm một chút để ở bên một kẻ già nua mất con như ông…”
“Là lỗi của ông, năm xưa khi cha mẹ nó mất, ông nhận nuôi nó, đã có người nói về bệnh di truyền của gia đình nó nhưng ông vẫn nhận nuôi. Những năm qua, ông nghĩ nó khỏe mạnh, sẽ không sao nhưng cuối cùng vẫn là ông làm khổ họ…”
“Ông cũng đã gần đất xa trời rồi, đứa cháu duy nhất của ông, ông chỉ còn biết nhờ cậy vào các cháu. Sau khi ông đi rồi, tất cả những gì của nhà họ Trương cũng sẽ là của các cháu. Ông thật lòng xin lỗi…”
Ông cụ Trương vừa nói vừa khóc, ánh mắt ông ấy hướng về phía cửa phòng.
Hạ Nhạc bế Tiểu Bất Điểm từ trong phòng bước ra, tiến về phía họ.
Đến nơi, Hạ Nhạc đặt Tiểu Bất Điểm vào vòng tay của ông cụ Trương.
Ông cụ Trương ôm lấy Tiểu Bất Điểm, vừa khóc vừa cười.
“Cảm ơn các cháu đã nuôi nó tốt như vậy…”
Trước khi rời khỏi nhà họ Hạ, ông cụ Trương đã đặt cho Tiểu Bất Điểm một cái tên.
Tên là Minh Hà, ông cụ Trương nói rằng vì đứa trẻ đã được nhận làm con nuôi của nhà họ Hạ, nên phải mang họ Hạ, gọi là Hạ Minh Hà.
Cả nhà họ Hạ đứng trước cửa, nhìn theo bóng lưng gầy yếu của ông cụ Trương chống gậy bước ra ngoài.
“Trương Minh Hà.” Hạ Nhạc nhìn Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương, nói.
Hạ Thiệu Hoa gật đầu: “Trương Minh Hà.”
Đúng vậy, ông bác của cô, người đã thường xuyên giúp đỡ gia đình họ trong những năm đó, tên là Trương Minh Hà.
Trước đây, Hạ Nhạc luôn thắc mắc tại sao ông bác không mang họ Hạ như gia đình họ.
Bây giờ, cô cuối cùng cũng đã hiểu.