Hơn nữa bếp lò còn chưa hoàn thiện nên cô ta vẫn phải đến Chung gia nấu cơm, hoặc là có lúc cũng phải qua nhà Trương gia hoặc nhà họ Hạ ăn chực.
Nhưng với cô ta như vậy là đủ rồi.
Liên tiếp mấy ngày luôn có thể nhìn thấy Lâm Hoa Hoa đang trồng trọt một số loài hoa ở trước cửa nhà.
So với nhà họ Lâm ở cửa thôn chỉ có mỗi bóng dáng của Lâm Hoa Hoa thì nhà họ Hạ ở dưới chân núi Man Đầu lại rất náo nhiệt.
Trong căn phòng chật hẹp của nhà họ Hạ thỉnh thoảng lại có một nhóm người tới chen vào nhưng ngay cả ghế cũng không đủ dùng nên không ít người phải đứng.
Lúc mới bắt đầu Hạ Nhạc cảm thấy đều là hàng xóm với nhau nên luôn chân luôn tay bưng trà rót nước cho mọi người, nhưng sau đó cô lại phát hiện ra chén để uống nước trong nhà không đủ nên quyết định đứng ở bên cạnh Hạ Thiệu Hoa nghe mọi người ríu rít nói chuyện với nhau.
Thỉnh thoảng cô lại nghiêng đầu nhìn Hạ Thiệu Hoa, tính tình anh rất tốt nên cho dù có nhiều người đến hơn nữa thì anh ấy cũng có thể kiên nhẫn tiếp đãi.
Từ tận đáy lòng Hạ Nhạc rất ngưỡng mộ anh ấy.
Hàng xóm đang nói chuyện phiếm với nhau, Hạ Nhạc nghe lâu thấy chán nên bèn ra ngước nhìn bầu trời bên ngoài.
Cô ngồi trên tảng đá ở cửa xoa bả vai, bóp bắp chân, sau đó lại thất thần nhìn về phương xa.
Vào mùa hè khi cô còn bé cũng thường xuyên ngồi trên băng ghế dài trước cửa nhà rồi ngây người nhìn bầu trời xa xa.
Cô luôn ngồi chờ ông nội về.
Có lúc ông nội lên núi đào măng, có lúc lại ra đồng ruộng nhổ cỏ, lúc trở về trong gùi của ông nội ngoại trừ những vật dụng cần thiết ra thì sẽ luôn có món đồ lạ khác nhau.
Tuy rằng đó là những thứ bình thường không có gì lạ nhưng đối với Hạ Nhạc nhỏ tuổi mà nói, cái gùi của ông nội như một cái hộp bảo bối.
Khi vừa đổ gùi ra sẽ thấy có lúc là quả dại ở trong núi, đôi khi lại có bông hoa nhỏ mọc ở trên đồng ruộng, thậm chí có một lần ông nội còn mang về một con chim nhỏ đang bị thương và nói rằng họ hãy cùng nhau cứu sống nó.
Sau đó chú chim nhỏ kia đã ở nhà bọn họ và dưỡng thương đến khi khỏi hẳn, vào một ngày nắng đẹp hai người quyết định cùng nhau đi thả nó.
Ngày chuẩn bị xuất phát đi thả chim thì bà nội lại không muốn ra ngoài, cứ nhất quyết ở trong nhà xem phim truyền hình.
Trên tivi đang chiếu bộ phim “Hoàn Châu cách cách” nổi tiếng nhất thời đó, Hạ Nhạc nhỏ bé nhìn đám người cưỡi ngựa trong ca khúc đầu phim rồi nhíu mày nói: “Ông nội, cưỡi ngựa sẽ bị ngã.”
Ông nội lại nói: “Nhạc Nhạc không phải sợ, ông nội biết cưỡi ngựa, ông nội sẽ bảo vệ Nhạc Nhạc.”
Bà nội chỉ vào ông nội cười nói: “Ông nội biết cưỡi ngựa thật đấy, trước kia ông nội cháu còn cưỡi ngựa đuổi theo xe của bố Nhạc Nhạc nữa đấy.”
Nói xong bản thân bà nội cũng sửng sốt, có lẽ là nghĩ tới bóng ma trong lòng Hạ Nhạc khi từng ngã ở trên xe ngựa xuống nên lập tức tắt tivi rồi cùng ông nội dẫn Hạ Nhạc lên núi thả con chim nhỏ kia.
…
Sau khi thoát khỏi hồi ức, Hạ Nhạc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác.
Bà nội nói ông nội có thể cưỡi ngựa.
Hạ Thiệu Hoa học được cách cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
Chẳng lẽ… Là học với Thẩm Lâm sao?
Nghĩ tới như vậy mới nhớ hình như từ sau trận đấu cô chưa từng gặp lại Thẩm Lâm.
Lúc nào đó phải tranh thủ lôi kéo làm quen với người này mới được, lừa được bộ quần áo kia của đối phương rồi tính sau.
Hạ Nhạc cười ranh mãnh, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía con đường nhỏ trước nhà.
Trên con đường nhỏ đó vẫn có rất nhiều người không ngừng qua lại.
Mơ mơ màng màng thế nào mà Hạ Nhạc lại thấy được một bóng hình quen thuộc.
Lý Khiết còn chưa đi tới trước mặt cô mà đã ra sức vẫy tay gọi tên Hạ Nhạc: “Nhạc Nhạc!”
Hạ Nhạc đứng lên đi về phía Lý Khiết.
“Sao cậu cũng tới đây vậy?”
Lý Khiết đi theo phía sau vài người khác, cô ấy đến trước mặt Hạ Nhạc, mỉm cười ngượng ngùng.
“Đến tham gia cuộc vui.”
Hạ Nhạc liếc mắt một cái đã có thể hiểu được ý đồ đối phương, cô trêu chọc nói thắng: “Thiệu Minh đi chơi bóng rổ rồi.”
Lý Khiết ngẩn ra, trong ánh mắt có sự tiếc nuối.
Cô ấy đè thấp giọng nói: “Tớ tới tìm cậu mà, anh ấy không có ở đây cũng không sao cả.”
Cô ấy vừa nói vậy đã khiến Hạ Nhạc cảm thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý gì đó, cô vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Bên cạnh liên tục có người qua lại, trong những bóng hình lướt qua vội vàng đó, Lý Khiết mở miệng nhiều lần muốn nói nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó nên đành thôi.
Cuối cùng cô ấy xua tay nói: “Lần sau rồi nói, tớ về trước đây.”
Bóng dáng của cô ấy dần dần biến mất ở cuối con đường nhỏ trên đồng ruộng.
Hạ Nhạc quay lại ngồi trên tảng đá, vắt chân nhìn phong cảnh ở phía xa xa.
Dưới bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh, màu xanh của rừng núi và đồng ruộng bổ sung cho nhau nhau tạo nên sự yên tĩnh lại hài hoà, cả một ngôi làng nhỏ ở trên núi giống như một nơi trong lành mà thiên thần đã bố trí ở chốn nhân gian vậy.
Cảnh đẹp đến mức khiến người ta không biết bản thân lúc này đang trong tranh hay là đang ở trong mộng nữa.
–
Quán quân cuộc thi bơi lội là Hạ Thiệu Hoa, tin tức ba suất tới Bắc Bình đã thuộc hết về nhà họ Hạ ở đỉnh núi xa xôi cũng lan truyền khắp trong thôn.
Vừa mới trở lại trường học, ngày đầu tiên tới trường đã có một đám người chen chúc bên cạnh Hạ Nhạc và hạ Thiệu Minh hỏi đông hỏi tây.
Hai người bị bao vây ở cổng trường học, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu trong ánh mắt đều là câu “không biết nên làm sao”.
Cũng may lúc này Lâm Hoa Hoa cũng mới vừa tới cổng trường, cô ta lập tức lấy dáng vẻ chị đại của mình ra hăm doạ mới sơ tán được đám người này đi hết.
Hạ Nhạc giơ ngón tay cái lên với cô ta: “Lâm Hoa Hoa, chị thật lợi hại!”
Lâm Hoa Hoa kiêu căng hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi.”
Nhưng Lâm Hoa Hoa học lớp sáu nên không thể nào mãi ở bên cạnh Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh học lớp bốn được.
Chuông tan học vừa vang lên, một lát sau đã có một đám người xông lên, thậm chí có rất nhiều người từ các lớp khác đến góp vui, họ vây quanh Hạ Nhạc, chật chội tới nỗi giọt nước không lọt qua.
Ngay cả trong giờ ngữ văn, cô Dương cũng bảo Hạ Nhạc đứng lên phát biểu cái gọi là “cảm nghĩ khi đoạt giải”.
Rõ ràng người đoạt giải là Hạ Thiệu Hoa, mà cô chẳng qua chỉ may mắn “một người làm quan, cả họ được nhờ”, là người ăn hôi.
Vất vả lắm mới đợi được đến khi chuông tan học vang lên, Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh ăn ý co giò cùng nhau bỏ chạy, chẳng để cho người khác có chút thời gian tới gần.
Khi mọi người đến lớp bốn, trong phòng học đã không còn bóng dáng của hai người nhà nhà họ Hạ đâu cả.
Trên đường tan học họ vẫn đi ngang qua cửa nhà Lý Húc như trước.
Hạ Nhạc theo bản năng nhìn về phía cây bưởi kia, bưởi trên cây đã bị hái hết, cả thân cây chỉ còn lại những ngọn cây trụi lủi.
Lúc này, ở phía xa xa có người gọi tên Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh.
Hạ Nhạc nhìn về phía nhà của Lý Húc, Lý Húc đang cuống quít mang giày, giày còn chưa mang xong đã vội vàng chạy về phía bọn họ.
Tuy rằng vẻ mặt của Lý Húc trông không giống như có chuyện gì xấu xảy ra nhưng Hạ Nhạc vẫn không khỏi lo lắng.
Cô nhìn vào trong nhà thì thấy bên trong chỉ là một mảng tối đen, trong bóng tối dường như có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lý Thăng.
Ông ấy ngồi lẳng lặng ở trên ghế trúc, trong tay cầm một miếng bưởi, khuôn mặt lưu luyến không thôi hướng về phía anh trai mình rời đi.
Chỉ tiếc rằng ông ấy không nhìn thấy gì cả.
“Lý Húc?” Hạ Thiệu Minh ngạc nhiên chỉ vào Lý Húc: “Cậu trốn học à?”
Trong nháy mắt, biểu cảm trên gương mặt của Hạ Thiệu Minh trở nên xấu xa hơn một chút.
“Giỏi nhờ, tớ cũng muốn thử xem.”
Hạ Nhạc thu tầm mắt khỏi người Lý Thăng, cô trợn mắt nhìn Hạ Thiệu Minh một cái.
Cô cũng chẳng muốn để ý đến Hạ Thiệu Minh mà chỉ hỏi thăm Lý Húc, trong giọng nói có sự lo lắng: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Lý Húc nghe vậy lắc đầu, trên mặt là một nụ cười chất phác không tì vết làm cho người khác nhìn vào sẽ cảm thấy yên bình.
Cậu ta đưa tay ra với hai người, trong lòng bàn tay là hai múi bưởi trơn nhẵn láng bóng, một múi cho Hạ Thiệu Minh, một múi cho Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc nhận lấy, múi bưởi mềm mại bị Lý Húc cầm đến mức ấm cả lên, một miếng nhỏ như vậy ở thời này thôi cũng là thứ dù có nhiều người rất muốn cũng không nếm thử được.
Cô xé lớp vỏ ra rồi cắn một miếng, bưởi nhỏ nên không dễ lột vỏ, khi ăn có vị ngọt mang theo chút chua nhẹ, nhưng lại là mùi thơm ngát nguyên chất nhất.
“Nghe nói các cậu được đến Bắc Bình xem lễ thành lập nước, tớ thật lòng chúc mừng các cậu!” Tầm mắt của Lý Húc đảo qua lại trên hai người Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh, trong mắt tràn đầy chân thành và ý cười tha thiết.
“Chờ khi về tớ sẽ mang đặc sản Bắc Bình về cho cậu.” Hạ Thiệu Minh gặm bưởi, giọng nói cũng chẳng rõ ràng.
Hoàng hôn phía sau lưng như một ngọn lửa, trên con đường nhỏ đầy bùn này chẳng có ai, hiển nhiên là học sinh sau khi tan học vẫn chưa đi tới nơi này.
Hạ Nhạc sửng sốt.
Vậy là Lý Húc không đi học?
Lý Húc vỗ vỗ bả vai Hạ Thiệu Minh: “Còn biết nhớ tới tớ cơ đấy.”
Nói xong vẻ mặt cậu ta hơi khựng lại, sau đó u sầu nhìn Hạ Thiệu Minh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
“Chẳng qua là… Không cần đâu, nhà chúng tớ phải vào trong huyện để khám mắt cho em trai tớ, chắc là tớ sẽ vào trong huyện học luôn, chắc là, chắc là không quay về đây vài năm…”
Hạ Thiệu Minh đang ăn bưởi bỗng nhiên ngừng lại, yên lặng một lát, rồi nhắc lại câu nói của đối phương: “Vài năm…”
“Nếu tình hình lạc quan thì sẽ nhanh chóng trở về.” Lý Húc nói, ngay cả chính cậu ta cũng có hơi không tin, suy nghĩ một lúc lại không biết nên nói cái gì, cậu ta nhìn Hạ Thiệu Minh đang ngẩn người rồi nói: “Ông nội tớ quyết định cả nhà chúng tớ sẽ đi lên huyện… Lý Khiết cũng sẽ đi cùng.”
Một phút không vững tay của Hạ Thiệu Minh khiến nửa múi bưởi còn lại trong lòng bàn tay rơi xuống đất.
Múi bưởi mọng nước vừa rơi xuống đất đã lăn vài vòng, dính đầy bùn đất, Hạ Thiệu Minh lúng túng nhìn về phía múi bưởi giống như đã mất đi cái gì đó.
“Trong huyện… Trong huyện còn tốt hơn trong thôn, các cậu nhất định phải thường xuyên quay về đây chơi đấy.”
–
Vài đêm trước khi họ tới Bắc Bình, cả nhà Lý Húc và Lý Khiết đã rời khỏi thôn này.
Ngay cả lời tạm biệt tạm thời còn chưa kịp nói, khi Hạ Thiệu Minh và Hạ Nhạc chạy tới cửa lớn nhà Lý Húc đã thấy nó đang đóng chặt, hình như cây bưởi còn trụi lủi hơn trước.
Các dì, các thím đi ngang qua bên cạnh thấy hai người nhà họ Hạ ngẩn người như vậy mới tốt bụng nói: “Nhà họ Lý đã dọn đi rồi, ngay cả nhà họ Lý bên kia cũng đã dọn đi hết rồi, các cháu trở về đi.”
“Đúng là tạo nghiệp mà, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy.”
“Ai da, nhà họ Lý cũng toàn là người tốt cả, đáng tiếc cứ như vậy mà dọn đi rồi…”
Mọi người cảm thán xong lại vội vàng rời đi như là chưa từng đi tới đây.
Dưới tàng cây bưởi chỉ còn lại hai người Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh đột nhiên hiểu được ý trong câu nói kia, cậu ấy hỏi: “Đi hết rồi sao?”
Hạ Nhạc nhìn đôi mắt hồn nhiên của cậu ấy tràn ngập sự nghi ngờ, cô bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa ngày hôm đó Lý Khiết đi tới nhà bọn họ.
Cô gật đầu: “Có lẽ còn nhiều lời chưa kịp nói.”
Có lẽ là tin tức này tới quá đột ngột nên Hạ Thiệu Minh há miệng một lúc lâu nhưng chẳng nói được lời nào.
Gió thổi qua những lá bưởi thưa thớt, lúc này đã hoàn toàn khác với ngọn cây phủ kín lá xanh trước đây.
Hai người im lặng, ngay cả tiếng gió cũng trở lên rất rõ ràng bên tai.
“Tôi… Tôi đi chơi bóng.”
Chờ Hạ Nhạc lấy lại tinh thần thì Hạ Thiệu Minh đã rời khỏi nơi này.
Bầu trời vẫn như cũ, Hạ Nhạc nhìn cây bưởi nhưng lại lề mề không nỡ rời đi.
Ngay cả gió mùa hè cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, người tới ngồi ở trên lưng ngựa vẫy vẫy roi ngựa, dáng vẻ vẫn làm lố như xưa.
“Bé Hạ Nhạc, ngẩn người ra làm gì đấy?”