Hạ Nhạc đã thấy từ lâu nhưng không có tâm trạng đùa giỡn với cậu.
Cuối cùng, lúc sắp đến bệnh viện, Hạ Nhạc nhìn bộ dạng đó của cậu mà đau đầu nên không nhịn được hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Hạ Thiệu Minh quay mặt đi: “Không có gì.”
Ba giây sau, cậu lại quay đầu lại: “Ai nha, Nhạc Nhạc, sao mà cậu cứ tỏ vẻ ủ rũ như vậy chứ, này cậu khóc đó à? Xảy ra chuyện gì?”
Hạ Nhạc không biết phải nói như thế nào với cậu
Hạ Thiệu Minh vỗ ngực nói: “Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi, dù sao thì tôi cũng là anh trai của cậu mà!”
Hạ Nhạc thầm nghĩ, có phải anh thật đâu, là ông chú mới đúng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô thoải mái hơn rất nhiều, cô nhanh chóng bước vào bệnh viện rồi đáp: “Không sao, trong mắt có hạt bụi thôi.”
Hạ Thiệu Minh đuổi theo: “Có phải do tôi đi chơi bóng rổ đưa bỏ mặc cậu lâu quá nên cậu buồn không…”
Hạ Nhạc: “... Không phải!”
Trong bệnh viện vẫn một màu u ám như cũ, người ra người vào vội vã, trong không khí nồng nặc mùi thuốc.
Ngay vừa bước vào đến khu vực phòng bệnh, Hạ Nhạc đã thấy một bóng hình quen thuộc đang ngó đông ngó tây.
Trên lối đi đông đúc trước phòng bệnh, không ít gia đình đi tới lui, bóng dáng kia lạc trong đống người như một con ruồi đang bay loạn xạ.
Hạ Nhạc bước đến gần, vỗ vai gọi: “Lâm Hoa Hoa.”
Lâm Hoa Hoa kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh vẻ căng thẳng dần bớt đi
“Sao chị lại ở đây?” Hạ Thiệu Minh hỏi.
“Chẳng phải Thiệu Hoa sắp xuất viện sao, chị tới đón họ về nhà,” Lâm Hoa Hoa kinh ngạc nhìn xung quanh: “Thiệu Hoa ở phòng nào thế, cái bệnh viện này lớn quá đi, chị tìm nãy giờ không biết hỏi ai.”
Hạ Thiệu Minh cười hì hì: “Lớn nhỉ, lần đầu đến đây em cũng bị hết hồn luôn đấy, chỉ là hôm đấy bận khóc không để ý…”
Nói xong ba người đi về phòng bệnh của Hạ Thiệu Hoa.
Từ đằng xa, ba người đã thấy chú Trương ngủ gà ngủ gật trước cửa phòng bệnh, đầu của chú ấy cứ gật lên gật xuống, giống như một giây sau là ngủ luôn vậy.
Ba người đi đến trước mặt chú Trương, tạo thành vòng tròn đứng nhìn, hai mắt của chú Trương vẫn nhắm tịt lại, không hề tỉnh giấc.
“Chú Trương ơi.” Lâm Hoa Hoa gọi to.
Sắp bước vào mộng đẹp chú Trương còn tưởng là bản thân nghe nhầm, lông mi hơi giật giật nhưng rốt cục vẫn không mở mắt ra.
“Chú Trương!” Hạ Thiệu Minh gọi thêm.
Chú Trương gật đầu mạnh một cái, lúc này mới tỉnh lại, mở to mắt mơ màng nhìn ba người trước mặt.
Ba người bật cười trước hành động của chú Trương, chú ấy cũng cười xòa một tiếng, nói: “Mấy đứa đến rồi, ôi chao ai đây, Hoa Hoa cũng tới à.”
Lâm Hoa Hoa che miệng cười: “Chú Trương, cháu tới đón mọi người về nhà.”
Chú Trương vịn tường đứng lên, phủi phủi bụi ở quần áo rồi nói: “Được, may mà có cháu đến nếu không thì chú cũng không biết nhiều người như vậy sao mà về được.”
Được biểu dương, Lâm Hoa Hoa càng vui vẻ hơn: “Dù sao lộ phí đều được trưởng thôn bao hết rồi.”
Mọi người cùng mỉm cười rồi bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, Chung Cửu Hương đang cầm một tập thơ trên tay, còn Hạ Thiệu Hoa thì đang đọc, hai người anh một câu em một câu, vô cùng hòa hợp.
Lúc đọc được những từ liên quan đến ‘Tình’ hoặc là ‘Yêu’, đầu Chung Cửu Hương luôn khẽ cúi xuống hoặc nhìn đi nơi khác, tránh ánh mắt của Hạ Thiệu Hoa.
Chị ấy cứ tưởng Hạ Thiệu Hoa hoàn toàn không biết gì thế nhưng lại không biết mỗi khi nhìn thấy hành động che giấu này của chị, Hạ Thiệu Hoa đều im lặng ngắm nhìn.
Cho nên đương nhiên là chị ấy không nhìn thấy được nụ cười lướt qua của Hạ Thiệu Hoa lúc nhìn chị.
Khi cửa phòng mở ra, hai người vô tình chạm mắt nhau, họ nhanh chóng quay mặt đi, cũng may ngoài cửa ồn ào nên người vào phòng không nhận ra sự lúng túng giữa hai người họ.
Hạ Nhạc nhìn ra tình cảm không rõ ràng này giữa Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương, cô chạy đến bên giường, vô tình nhìn thoáng qua cuốn sách trên tay Chung Cửu Hương, ba chữ “Mãnh Hổ Tập” đập vào mắt cô.
Cuốn sách thuộc tập thơ của Từ Chí Ma.
Hạ Nhạc xích lại gần lên tiếng hỏi: “Hai người đang đọc gì vậy?” cô nhìn vào trong cuốn sách, loáng thoáng thấy được mấy dòng đầu tiên:
“Anh chờ đợi em,
Anh nhìn hoàng hôn bên ngoài
Giống như đang nhìn về tương lai
Lòng anh như đang chìm trong sương mù
Sao em vẫn chưa đến? Mong ngóng
Hãy để từng giây từng phút nở hoa…”
Chung Cửu Hương không nhận thức được hành động của Hạ Nhạc, càng không nghĩ đến Hạ Nhạc mười một tuổi có thể hiểu được mấy thứ này.
Nhìn thấy một người lớn như chú Trương bước vào, chị nhanh chóng đứng dậy, sau đó lại thấy Lâm Hoa Hoa đi đằng sau, chị vui vẻ đi qua nắm lấy tay Lâm Hoa Hoa hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
So với ở trong bệnh viện thì ở bên ngoài lạnh hơn một chút, hai tay lạnh buốt của Lâm Hoa Hoa nằm trong tay Chung Cửu Hương khiến chị ấy không khỏi đau lòng.
Lâm Hoa Hoa đối diện với ánh mắt ân cần của Chung Cửu Hương có hơi không được tự nhiên, nhưng cô ta lại thích cảm giác được người khác để ý này.
Ánh mắt của cô ta sáng long lanh, đáp lại: “Tớ đến đón mọi người về nhà.”
Bên giường, Hạ Nhạc vẫn đang lén đọc tập thơ.
“Mọi ảo tưởng và cầu nguyện
Không thể rút ngắn thành một tấc nhỏ xíu
Khoảng cách giữa anh và em!
…”
Cô thích thú đọc thơ, nghĩ đến ông bà nội vừa mới đọc tập thơ này cùng nhau, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Người trong cuộc còn chưa phát hiện ra, Hạ Thiệu Hoa – người ngồi trên giường bệnh gần đó, mắt không rời khỏi người Hạ Nhạc.
Mãi đến khi Hạ Nhạc bật cười khúc khích thì mới phát hiện ra có gì đó không hợp lý, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên.
Không ai phát hiện ra cô.
Lúc đang định cúi đầu tiếp tục đọc thì Hạ Thiệu Hoa khẽ nói: “Đọc đủ chưa?”
Hạ Nhạc giật mình, sợ sệt nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Hạ Thiệu Hoa.
Cô nhanh chóng đóng tập thơ lại: “Dạ đủ rồi…à không, em đọc không hiểu.”
“Không hiểu thì để anh bảo Cửu Hương chỉ cho em nhé?”
“Không cần, không cần, em còn nhỏ.” Hạ Nhạc nhanh chóng xua tay từ chối.
Bị nhắc đến tên mình, Chung Cửu Hương ở bên kia quay đầu lại: “Sao thế?”
Hạ Thiệu Hoa vừa cười vừa nói: “Không có gì, đến giờ ăn rồi à?”
Bữa tối hôm nay mọi người mua rất nhiều đồ ăn, một chiếc bàn nhỏ được đặt trước giường bệnh, tất cả tụ tập lại đó ăn uống no say.
Ngược lại Hạ Thiệu Hoa trên giường bệnh chỉ có thể ăn chút cháo loãng, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh.
Cuối cùng, trong bầu không khí ấm áp như vậy, anh cũng không nhịn được mà bật cười cùng với mọi người.
–
Trên đường về xã Tiêu Viên, hai chiếc xe ngựa một trước một sau, phía trước là người đánh xe chở Lâm Hoa Hoa, chú Trương với Chung Cửu Hương, phía sau là một chú đánh xe khác chở ba người nhà họ Hạ.
Hạ Nhạc muốn đổi vị trí với Chung Cửu Hương nhưng Chung Cửu Hương đỏ mặt, sống chết không đồng ý.
Cũng may trên đường trở về, mọi người ngồi cùng nhau nên cũng náo nhiệt hơn.
“Nhạc Nhạc, vì sao cậu lại có thành kiến với Chung Cửu Hương thế?”
Mọi người ngồi trên xe ngựa ọp ẹp đều buồn ngủ vậy mà Hạ Thiệu Minh bất chợt hỏi.
Hạ Nhạc mơ hồ không hiểu: “Là sao?”
Hạ Thiệu Hoa ngồi ở giữa, nghe vậy cũng tỉnh táo lại, mở mắt nhìn Hạ Thiệu Minh.
Hạ Thiệu Minh nhìn Hạ Thiệu Hoa, có hơi chột dạ nên xích lại gần Hạ Nhạc thì thầm nói: “Cậu luôn nhìn chị ấy bằng ánh mắt kỳ lạ…Lại còn cứ đòi đổi chỗ với chị ấy, tớ đoán chắc chắn là cậu có xích mích gì với chị ấy. Mặc dù suy nghĩ này của cậu không được tốt lắm nhưng mà…nhưng mà yên tâm, tôi là anh trai của cậu, tôi sẽ không nói cho người khác biết.”
Hạ Nhạc không e dè trừng mắt nhìn Hạ Thiệu Minh một cái: “Cậu khỏi đoán nữa.”
Không ngờ, Hạ Thiệu Hoa bên cạnh cũng lên tiếng nói: “Em đừng đoán nữa.”
Hạ Thiệu Minh: “…Ò.”
Sắp đến thị trấn Dương Sa, đường trở nên dốc hơn nhiều, chỉ là mọi người đều là người sống trong núi cả đời rồi nên không cảm thấy ngạc nhiên.
Chiếc xe lắc lư rồi chợt dừng lại.
Xe ngựa phía trước loáng thoáng phát ra âm thanh khác thường.
Hạ Nhạc vén rèm lên, chú đánh xe phía trước thả dây cương rồi nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Cô định xuống xem thử thì bị Hạ Thiệu Hoa ngăn lại, anh tự xuống xe ngựa xem tình hình.
Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh trước giờ là người nhiều chuyện nên cũng nhảy xuống khỏi xe đi theo.
Bọn họ nhìn xe ngựa của chú Trương ở đằng xa, mà ngay trước xe ngựa của bọn họ…
Bị một con chó màu vàng ngồi giữa đường chặn đường.
Dưới nắng hạ chói chang, mặt đất cũng nóng như thiêu đốt, con chó thè lưỡi ra, như phát hiện mọi người đang mình mình, nó nghiêng đầu nhìn lại mọi người.
“Đi đi!” Chú đánh xe dậm chân, muốn đuổi con chó sang một bên.
Con chó rụt cổ một cái, rụt lưỡi lại nhưng vẫn ngồi tại chỗ đó.
Nó run rẩy nhìn mọi người rồi lại nhìn sang chỗ khác rồi lại nhìn lại mọi người.
Người đánh xe bước tới túm lấy nó rồi ném sang một bên, ngay lúc chú ấy túm lấy con chó, tiếng hét của Hạ Nhạc chợt vang lên từ phía sau.
“Chờ một chút!”
Người đánh xe nghi hoặc quay đầu, Hạ Nhạc chạy vài bước tới trước mặt chú ấy, nhìn chằm chằm vào con chó rồi quay đầu lại nói: “Anh, nhà mình nuôi chó được không ạ?”
Hạ Thiệu Hoa lắc đầu: “Anh sẽ không nuôi chó.”
Hạ Thiệu Minh chạy đến bên cạnh Hạ Nhạc, ôm con chó vàng từ tay chú đánh xe.
“Anh, anh nuôi được em với Nhạc Nhạc, chắc chắn là sẽ nuôi được chó.”
Hạ Nhạc: “Cái ví dụ này của cậu…”
Cuối cùng, Hạ Thiệu Hoa nhìn nụ cười xán lạn của hai đứa trẻ nên gật đầu đồng ý.
Trở lại xe ngựa, vì con chó này làm trễ nải một lúc nên người đánh xe phải tăng tốc nhanh hơn.
Chó con được Hạ Thiệu Minh ôm trong tay, rụt rè mở đôi mắt to tròn nhìn ba người trong không gian nhỏ hẹp.
“Chúng ta có nên đặt tên cho nó không?” Hạ Thiệu Minh ôm con chó nãy giờ không chịu buông ra, cậu bế con chó dậy rồi vẫy vẫy tay với Hạ Thiệu Hoa: “Mau mau hỏi lão đại trong nhà đi nào.”
“Nó là đực hay cái?” Hạ Nhạc vươn tay sờ đầu chó con.
Hạ Thiệu Hoa nhìn chó con rồi đáp: “Con đực.”
“Sao anh biết được?” Hạ Thiệu Minh khó hiểu nhìn Hạ Thiệu Hoa.
Hạ Thiệu Hoa im lặng không nói.
Hạ Nhạc cũng nhìn, mãi đến khi thấy Hạ Thiệu Hoa nhìn vào một chỗ, cô chợt hiểu ra.
Hạ Nhạc ho khan một tiếng, bật cười: “Đặt một cái tên đáng yêu đi, nhìn nó trông kháu khỉnh dễ thương quá.”
Hạ Thiệu Minh xoay chú chó lại rồi chạm mũi vào cái mũi nhỏ của chó con.
“Tiểu Hoàng, đặt tên là Tiểu Hoàng nhé, đến khi nó lớn hơn thì gọi là Đại Hoàng.”
“Tên gì mà tục thế…khắp nơi đều có Tiểu Hoàng, Đại Hoàng.” Hạ Nhạc vuốt ve bộ lông của chó con không ngừng, trong mắt tràn ngập sự yêu thích, cô bỗng nhiên nhìn về người ngồi bên cạnh dù không làm bất cứ hành động nào nhưng cũng nhìn chằm chằm vào con chó: “Anh đặt tên cho nó đi.”
Hạ Thiệu Hoa có hơi không được tự nhiên quay mặt đi.
“Mấy đứa tự đặt đi.”
Đôi mắt Hạ Thiệu Hoa sáng lên, nhao nhao nói: “Anh! Anh đặt đi, tên anh đặt chắc chắn sẽ dễ nghe, anh đặt đi ạ.”
Hạ Thiệu Hoa im lặng bày tỏ anh không thể đặt được cái tên nào.
Một lúc lâu sau, bốn phía chỉ còn lại tiếng vó ngựa cùng với tiếng cọt kẹt của xe ngựa.
Hạ Thiệu Hoa khẽ nhìn đôi mắt nghiêm túc của Hạ Nhạc đang chăm chú vào chú chó con, đột nhiên lên tiếng nói: “Món Quà.”
Trước đôi mắt kinh ngạc xen lẫn hạnh phúc của hai đứa trẻ, anh lặp lại một lần nữa: “Gọi là Món Quà đi.”