Thấy Hàn Tử Huyên có vẻ mất hồn, Yên Yên và Hạo Nhiên nhìn nhau với vẻ mặt không biết chuyện gì đã xảy ra. Yên Yên biết rõ Hàn Tử Huyên đang có tâm sự nhưng vẫn cứ giấu trong lòng. Cô không muốn Hàn Tử Huyên lúc nào cũng buồn bã như vậy nên đã nói:
" Chị Huyên, chị đang có tâm sự gì đúng không?
Từ cái đêm chị nói trở về Vũ gia đến bây giờ, em cảm thấy chị rất lạ.
Không phải chị đã nói chúng ta là chị em sao? Vậy chị hãy nói cho em nghe có được không? "
Nghe những lời mà Yên Yên vừa nói, lòng của Hàn Tử Huyên như được sưởi ấm. Suy ngẫm, cô thấy những lời Yên Yên cũng không sai, có khi nói ra tâm trạng sẽ thấy tốt hơn. Có khi lại tìm được cách giải quyết tốt nhất.
" Thật ra... "
" Ting... ting... "
Hàn Tử Huyên vừa mở lời định kể lại câu chuyện thì bên ngoài có người bấm chuông. Hạo Nhiên vừa nghe thì nhanh chóng chạy ra mở cửa xem là ai. Vừa mở cửa ra, Hạo Nhiên tỏ ra kinh ngạc, là Vũ Thiên Phong đến. Vũ Thiên Phong cũng khá bất ngờ vì người mở cửa cho mình không phải là Hàn Tử Huyên hay Yên Yên mà là một nam nhân.
Vừa nhìn thấy Hạo Nhiên, Vũ Thiên Phong nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt dò xét. Nếu anh nhớ không nhằm, Hàn Tử Huyên từng nói căn nhà này chỉ có cô và Yên Yên, vậy kẻ này là ai?
" Anh là ai? "
Vũ Thiên Phong hỏi Hạo Nhiên, thái độ lãnh đạm
" Tôi là.... "
" Anh rễ, anh đến đón chị Huyên à? "
Hạo Nhiên chưa kịp giới thiệu bản thân mình với Vũ Thiên Phong thì Yên Yên từ trong phóng ra cản lời. Yên Yên mời Vũ Thiên Phong vào nhà và rót cho anh ly nước. Anh không hề động vào ly nước, chỉ hỏi Yên Yên
" Tử Huyên đâu rồi? "
" Chị Huyên sao?
Để em gọi chị ấy ra "
Yên Yên với thái độ vui vẻ nhanh chóng chạy vào trong gọi Hàn Tử Huyên ra gặp Vũ Thiên Phong. Còn cô ngay khi biết Vũ Thiên Phong đến tìm, đột nhiên lại cảm thấy lúng túng. Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp anh. Sớm không gặp, muộn không gặp, lại gặp ngay bây giờ. Không làm Hàn Tử Huyên lúng túng mới là chuyện lạ. Cô đang suy nghĩ nên thể hiện thái độ nào với anh bây giờ? Tốt nhất là vẫn nên tỏ ra bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Tử Huyên vừa bước ra, Vũ Thiên Phong tâm trạng lại thấy vui vẻ hơn bình thường. Thấy cô có vẻ ốm hơn trước làm anh thấy lo lắng. Cô thấy bất ngờ vì hôm nay anh đến đây nên hỏi:
" Thiên Phong, hôm nay anh đến đây làm gì vậy? "
" Đón em về nhà "
" Về nhà?
Nhưng mà em.... "
Vừa nghe đến về nhà, Hàn Tử Huyên lại càng lúng túng hơn trước. Vốn dĩ cô chưa thực hiện xong nhiệm vụ, giờ lại bị anh bắt về. Chẳng lẽ nhiệm vụ này Hàn Tử Huyên phải giao lại cho Yên Yên và Hạo Nhiên. Vừa nghĩ Hàn Tử Huyên lại thấy không an tâm chút nào.
Hàn Tử Huyên định mở lời, nói với Vũ Thiên Phong sẽ ở lại thêm vài ngày. Nhưng cô chưa kịp nói thì Vũ Thiên Phong đã thấu hiểu tâm tư của Hàn Tử Huyên. Anh chặng lại và quả quyết nói:
" Em đã rời xa anh mấy ngày rồi. Anh thật sự không thể chịu nổi sự thiếu em.
Ngay bây giờ hãy về với anh. "
Hàn Tử Huyên như bị ma xui quỷ khiến mà không phản bác lại. Cô nghe theo anh quay trở về Vũ gia, còn đồ của cô lát Vũ Thiên Phong sẽ cho người đến mang về Vũ gia.
Trên xe trở về Vũ gia, tuy Hàn Tử Huyên lúc này tỏ vẻ đồng ý cùng anh quay trở về nhưng trong suốt đường đi. Cô vẫn không hề nói một lời nào. Vũ Thiên Phong chăm chú lái xe, lâu lâu anh lại liếc mắt nhìn xem cô đang làm gì. Thấy cô ngoan ngoãn ngồi không hề có động tĩnh, anh vừa thấy an tâm, vừa thấy kì lạ. Anh chợt nhớ đến người đàn ông lúc này ở nhà liền hỏi Hàn Tử Huyên:
" Tử Huyên, người đàn ông lúc nãy mở cửa cho anh là ai vậy? "
Nghe Vũ Thiên Phong hỏi đến Hạo Nhiên, đột nhiên lòng cô lại thấy lo lắng. Hàn Tử Huyên không biết phải trả lời anh như thế nào, suy nghĩ hồi lâu rồi đáp
" Anh ấy tên là Hạo Nhiên.
Là bạn học lúc trước của em và Yên Yên "
Thấy cô suy nghĩ lâu rồi mới trả lời, Vũ Thiên Phong có cảm giác không tin lời Hàn Tử Huyên, giọng như đang chất vấn cô
" Tại sao em nói chỉ ở cùng với Yên Yên vậy mà bây giờ lại có thêm người tên Hạo Nhiên? "
" Bởi vì.... bởi vì anh ấy vừa từ nước ngoài trở về thì tìm em và Yên Yên đầu tiên. Tụi em biết anh ấy chưa tìm được chổ ở nên đã cho ở chung.
Lúc buồn thì có thể cùng nhau ngồi xuống ôn lại những kỉ niệm thời còn đi học "
Hàn Tử Huyên tỏ vẻ đầy chân thật và cố gắng tìm cách làm cho Vũ Thiên Phong không còn nghi ngờ.
Những gì Vũ Thiên Phong hỏi, Hàn Tử Huyên đều cố gắng trả lời sự thật nhất. Còn cô, bây giờ có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi trong đầu muốn anh trả lời bằng sự thật. Hàn Tử Huyên ngồi yên tĩnh một lại, cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, giọng cũng phải thật bình tĩnh hỏi Vũ Thiên Phong.
" Thiên Phong, em có việc muốn hỏi anh. Nhưng em muốn anh phải trả lời sự thật, không nửa lời dối trá "
Hàn Tử Huyên tỏ vẻ có chút nghiêm trọng, giọng đầy trang nghiêm
" Em hỏi đi "
" Từ lúc chúng ta quen nhau cho đến bây giờ, anh có chuyện gì che giấu, không muốn em biết? "