• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng sắp kỷ niệm 1 năm mình viết bộ truyện " Tình yêu của ông trùm hắc đạo rồi " 😂. Vẫn mong nội dung câu truyện sẽ không khiến các bạn cảm thấy chán và nhạt.

Nay ra chương mới, không biết bao giờ mới có thể tiếp tục ra nữa. Nhưng vẫn hy vọng các bạn sẽ luôn theo dõi và ủng hộ mình. ❤

----------------

Hàn Tử Huyên ngồi im trên giường, nhớ lại chuyện đêm qua cứu bác Bạch, cô nghĩ:

" Nếu như không phải đêm qua mình đột nhiên thấy lo lắng trong lòng liền đi theo bác Bạch xem sau thì bây giờ bác ấy đã không còn yên ổn mà ở Vũ gia nghỉ dưỡng "

Hàn Tử Huyên ngồi nhớ lại việc cô cứu bác Bạch.

Đêm qua, khi Hàn Tử Huyên từ trên lầu bước xuống thì không thấy bác Bạch đâu. Cô hỏi những người giúp việc còn lại thì mới biết bác Bạch đã ra ngoài mua một ít nguyên liệu. Bỗng nhiên, trong lòng Hàn Tử Huyên lúc này cảm thấy khó chịu. Nói đúng hơn là cảm thấy có chịu không hay sắp xảy ra.

" Loại cảm giác này thật kỳ lạ.

Mặc kệ, cứ đi ra ngoài xem sao đã "

Nghĩ rồi, Hàn Tử Huyên liền nhanh chóng rời khỏi nhà.

Cô chạy thật nhanh để tìm bác Bạch, xem bác đã đi đến đâu và có an toàn hay không. Ngay khi Hàn Tử Huyên vừa thấy bác Bạch đang đi về phía trước thì có hai tên chặn đường bác. Hàn Tử Huyên không muốn lộ diện ngay bây giờ nên cô đã núp về một bên, xem tình hình ra sao rồi mới tính đến việc lộ diện. Hàn Tử Huyên nào ngờ được một tên tay cầm con dao nhọn. Cứ thế mà gián xuống bác Bạch. Ngay lúc ấy, kế bên ở phía dưới chân Hàn Tử Huyên có một cái cây to, cô liền cầm nó lên và chạy đến đánh vào đầu bác Bạch khiến bác ngất đi.

Tên cầm dao và đồng bọn sau khi thấy hành động của cô liền ngạc nhiên vô cùng. Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Hàn Tử Huyên thì liền tỏ ra e dè sợ hãi mà chào cô:

" Chị... chị Huyên "

" Còn biết gọi tôi là chị sao? "

Hàn Tử Huyên cố gắng đè nén sự tức giận của mình nhưng cuối cùng lại không thể kiềm nén nữa nên đã lớn tiếng quát

" NÓI!

Tại sao lại muốn giết bác ấy? "

" Chị Huyên, đây là mệnh lệnh của chủ nhân.

Tụi em không thể cãi lại. Chỉ theo lệnh mà làm."

Nghe tiếng Hàn Tử Huyên thì cả hai tên đều run người cầm cập. Không dám ngước đầu lên nhìn cô.

Ngay khi vừa nghe đến việc này là do mệnh lệnh của chủ nhân, Hàn Tử Huyên cũng cảm thấy có chút dè dặt. Lệnh của chủ nhân, cô không dám cãi lại. Nhưng nếu như giết bác ấy, Hàn Tử Huyên không đành lòng. Với cả, việc này bác Bạch không hề liên quan, nhưng vì những người trong cuộc mà bác bị liên lụy, Hàn Tử Huyên cảm thấy không đáng.

" Nếu đã là mệnh lệnh của chủ nhân, tôi sẽ không cãi lại.

Nhưng hai người có biết, đây là người của tôi hay không? "

Hàn Tử Huyên cố gắng tỏ vẻ thản nhiên, nói. Bởi vì lúc này chỉ cần cứu được bác Bạch thì cho dù chủ nhân có giết cô đi nữa cô vẫn không thay đổi suy nghĩ này

" Chị Huyên, bọn em thật sự không biết người này là người của chị. "

" Được rồi!

Tôi không muốn làm khó hai người. Chỉ muốn nói rằng: NGƯỜI NÀY CÁC NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG ĐẾN.

Nếu không, tôi sẽ khiến hai người chết không có chỗ chôn thân.

Hiểu chưa? "

" Dạ, em biết rồi

Nhưng mà, tụi em phải ăn nói sau với chủ nhân bây giờ? "

Nghe theo Hàn Tử Huyên thì chính là không nghe theo lệnh của chủ nhân. Nhưng nếu như nghe theo lệnh của chủ nhân lại đắc tội với Hàn Tử Huyên. Chỉ cần nghĩ đến đây đã làm cho hai tên kia đổ mồ hôi lạnh.

" Chuẩn bị ra tay thì có cảnh sát địa phương đi ngang qua tuần tra "

Hàn Tử Huyên thốt ra những lời này mà không hề suy nghĩ

" Nhưng chủ nhân tụi em không thể đắc tội được? "

Tên cầm dao vẫn không dám ngẩng đầu nói chuyện với Hàn Tử Huyên.

" Vậy hai người các cậu thử đắc tội với Hàn Tử Huyên này xem! "

" Tụi em không dám "

Cả hai tên lúc này liền cúi đầu thấp hơn.

" Đưa con dao cho tôi! "

Hàn Tử Huyên đưa tay ra, với ý định kêu tên cầm dao đưa con dao đang cầm trong tay cho mình.

Ngày khi cầm con dao bén trên tay, Hàn Tử Huyên đã không ngần ngại mà dùng nó để rạch một đường lên tay mình. Gương mặt của Hàn Tử Huyên lúc này liền không thoải mái, da mặt cô co lại, vẻ mặt đầy đau đớn. Máu từ đường rạch ấy cũng bắt đầu chảy ra nhiều hơn

" Cút đi! "

Hàn Tử Huyên sau khi rạch tay thì vứt con dao xuống đất. Cô không muốn hai đang đứng trước mặt mình thấy được vẻ mặt đau đớn của mình lúc này liền lớn tiếng đuổi chúng đi

Trước khi bỏ chạy, cả hai tên này đã lấy hết dũng khí để ngước mặt lên nhìn Hàn Tử Huyên với mong muốn cô nhìn mình với ánh mắt thông cảm. Nhưng ngay khi ngước nhìn thì lại nhận được ánh mắt đầy sát khí và lạnh lùng của Hàn Tử Huyên cả hai tên đều sợ hãi mà co chân bỏ chạy.

Đợi đến khi hai tên đó bỏ chạy đến không thấy bóng dáng, Hàn Tử Huyên mới có thể đưa bác Bạch về Vũ gia. Dù tay cô đang rất đau nhưng vẫn cố dìu đưa bác Bạch. Ngay khi vừa đến cổng của Vũ gia, Hàn Tử Huyên cố gắng bấm chuông và gọi người ta giúp. Nhưng người giúp việc trong nhà sau khi thấy cảnh Hàn Tử Huyên dìu bác Bạch về thì vô cùng hoảng loạn, gọi thêm nhiều người ra giúp Hàn Tử Huyên.

Lúc ấy, Vũ Thiên Phong đang ở trong phòng làm việc và chuẩn bị nghe đoạn nghi âm của Mạc Thanh Thanh thì có người lên báo, với vẻ đầy lo sợ:

" Thiếu gia, Thiếu phu nhân và bác Bạch gặp chuyện rồi! "

Vũ Thiên Phong vừa nghe thì nhanh chóng cất máy ghi âm sang một bên, liền chạy xuống xem Hàn Tử Huyên gặp chuyện gì.

Khi những người giúp việc đỡ bác lấy bác Bạch, Hàn Tử Huyên gần như không còn một tí sinh lực nào nữa, cô cảm thấy choáng váng, không thể đứng vững được nên đã mất thăng bằng mà ngã. Ngay lúc ấy, Vũ Thiên Phomg đã kịp thời chạy xuống và kịp đỡ lấy Hàn Tử Huyên. Vũ Thiên Phong ôm lấy cô vào lòng, vẻ mặt anh đầy lo lắng hỏi cô:

" Em không sao chứ? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK