Hàn Tử Huyên đêm đó, cô mặc một bộ chiếc áo len tay dài và chiếc quần bò màu đen. Mái tóc dài được cô buộc lên vô cùng gọn gàng. Vừa bước xuống cầu thang, bác Bạch liền hỏi:
" Thiếu phu nhân, trời đã tối rồi
Cô định ra ngoài sao? "
" Đúng vậy.
Nếu Thiên Phong có hỏi, bác cứ bảo anh ấy đừng lo, con sẽ quay về sớm "
Vừa nói dứt câu, Hàn Tử Huyên đã đi thẳng ra ngoài, không để ý chuyện gì cả. Khi Hàn Tử Huyên vừa mới bước ra khỏi cổng Vũ gia, cô đã nghe được tiếng xe mô tô phân khối lớn chạy từ xa. Tiếng xe quen thuộc như vậy, cũng chỉ có thể là Yên Yên thôi.
Yên Yên dừng xe trước mặt Hàn Tử Huyên. Tay đưa cho Hàn Tử Huyên chiếc mũ bảo hiểm. Hàn Tử Huyên vừa ngồi lên xe, Yên Yên đã nhanh tay phóng xe đi nhanh. Trong lúc ấy, xe của Vũ Thiên Phong cũng chạy về Vũ gia. Xe của Vũ Thiên Phong và xe mô tô của Yên Yên đã chạy lướt qua nhau. Nhưng do cả hai đều không để ý nên không nhận ra. Vũ Thiên Phong cũng vừa cùng Mặc Ngôn trở về nhà sau khi anh rời khỏi công ty.
Trên đường đi, Yên Yên mới chợt nhớ đến một việc. Cô đã quên hỏi Hàn Tử Huyên định đi đâu. Đành hơi ngiêng đầu ra phía sau và cất giọng hỏi Hàn Tử Huyên:
" Chị Huyên
Chị muốn đến chỗ nào? "
" Nhà xác "
Nghe Hàn Tử Huyên nói, Yên Yên cảm thấy kì lạ. Trời đã tối như vậy, tại sao Hàn Tử Huyên lại muốn đến nhà xác để làm gì? Nhưng cũng may là đoạn đường cô đang chạy, thuận đường đến nhà xác.
Đến trước cửa nhà xác, một người canh gác tại nhà xác đã hỏi Hàn Tử Huyên và Yên Yên:
" Xin hỏi
Hai người muốn tìm xác của ai? "
" Mạc Thanh Thanh "
Giọng của Hàn Tử Huyên vẫn đầy bình thãn vang lên mà không hề hay biết, Yên Yên đang kinh ngạc. Cô không nghe lầm chứ? Mạc Thanh Thanh chết rồi?
" Được
Để tô dẫn hai người vào! "
" Cảm ơn anh "
Lúc này, Yên Yên cất giọng nhưng giọng nói của cô lại có chút run sợ
Được người canh gác tại nhà xác dẫn đến thi thể của Mạc Thanh Thanh. Yên Yên đi phía sau Hàn Tử Huyên, thủ thỉ nhỏ:
" Chị Huyên, Mạc Thanh Thanh chết rồi sao? "
Hàn Tử Huyên không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Đến nơi, người canh gác nhà xác nói với Hàn Tử Huyên và Yên Yên:
" Chúng tôi sắp đóng cửa rồi
Hai cô chỉ có thể ở đây 5 phút "
Nói rồi, anh ta quay lưng đi ra ngoài
Thi thể của Mạc Thanh Thanh được đặt nằm trên một chiếc giường đẩy, còn có một tấm vải trắng trùm phía trên. Sau khi nhìn thấy thi thể của Mạc Thanh Thanh, cả Hàn Tử Huyên và Yên Yên đều đứng im bất động, cũng không ai nói một lời nào.
Hàn Tử Huyên từ từ, từng bước tiến về phía trước, cô lấy tay cầm tấm vải trắng kéo ra khỏi khuôn mặt của Mạc Thanh Thanh. Nhưng khi kéo tấm vải ra, cô lại cảm thấy có lỗi với Mạc Thanh Thanh.
Nhưng ngay khi nghĩ đến thời gian ở lại đây không còn nhiều. Nếu như vẫn cứ tiếp tục oán trách bản thân thì cô sẽ không thể biết được vì sao Mạc Thanh Thanh chết.
" Yên Yên, giúp chị tìm xem trên người Mạc Thanh Thanh có dấu vết nào để lại không? "
" Dạ "
Cả hai người cùng bắt tay nhau tìm kiếm. Sau khi tìm xong, lại chẳng phát hiện có dấu vết kì lạ gì. Nhưng Hàn Tử Huyên lại không có thể bỏ cuộc. Cô nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Lúc này, Yên Yên vẫn còn đang quan sát khuôn mặt của Mạc Thanh Thanh thì phát hiện ra. Trên mặt Mạc Thanh Thanh có dính màu trắng. Nói đúng hơn là dính ở phần mép miệng. Vừa nhìn thấy, Yên Yên đã vội nói cho Hàn Tử Huyên biết:
" Chị Huyên, chị mau lại đây xem
Ở phần mép miệng của Mạc Thanh Thạn có dính gì nè "
Hàn Tử Huyên vừa nghe Yên Yên nói vậy, cô liền chạy lại. Quả thật, là có dính thứ gì đó. Hàn Tử Huyên lấy tay thử quẹt một ít ra lên đầu ngón tay và ngửi thử. Chính là mùi bánh kém.
Nghĩ rồi, Hàn Tử Huyên lấy tay mở miệng của Mạc Thanh Thanh ra. Trong miệng của Mạc Thanh Thanh lại có mùi hạnh nhân, cô đóng miệng Mạc Thanh Thanh trở lại.
Người canh gác lúc này quay trở lại và nói với Hàn Tử Huyên và Yên Yên:
" Đến giờ chúng tôi đóng cửa rồi "
" Có thể để cho tôi đắp chiếc vải lại cho cô ấy không? "
Hàn Tử Huyên vẫn giọng đầy bình thản. Người canh gác nghe cô nói vậy thì gậc đầu.
Hàn Tử Huyên đi đến, tay cô nắm tấm vải, trước khi đắp lên mặt Mạc Thanh Thanh. Ánh mắt cô nhìn Mạc Thanh Thanh đầy buồn bã, nghĩ trong lòng
" Mong cô ra đi thanh thản.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ rời xa anh ấy, như ý nguyện của cô "
Hàn Tử Huyên và Yên Yên được người canh gác đưa ra khỏi nhà xác. Trên đường đi, người canh gác đã hỏi hai người:
" Không biết hai cô là gì của thi thể vừa rồi? "
" Bạn bè... "
Yên Yên trả lời có chút ngượng ngùng
" Ra là vậy...
Mà trước khi hai cô đến, cũng có hai chàng trai đến. Cũng là tìm thi thể vừa rồi.
Họ cũng nói là bạn bè như hai cô vậy? "
Người canh gác không dấu diếm điều gì, liền nói:
Sau khi rời khỏi nhà xác Yên Yên lái xe nhanh chóng đưa Hàn Tử Huyên trở về Vũ gia. Yên Yên cũng không hỏi Hàn Tử Huyên nguyên nhân cái chết của Mạc Thanh Thanh.
Đến Vũ gia, Hàn Tử Huyên vào trong, được bác Bạch thông báo Vũ Thiên Phong đã về nhà từ lâu. Đang đợi cô ở trong phòng. Hàn Tử Huyên liền nhanh chóng đi lên phòng.
Thấy Hàn Tử Huyên bước vào, Vũ Thiên Phong liền hỏi với sự đầy lo lắng:
" Em đã đi đâu vậy? "
" Em chỉ ra ngoài lát thôi "
Dứt câu, Hàn Tử Huyên liền vào nhà tắm. Cô xả vòi hoa xen, còn cô thì đứng yên mặc cho nước chảy. Bước ra khỏi nhà tắm, Hàn Tử Huyên liền đi đến giường ngủ. Cô nằm xuống cạnh Vũ Thiên Phong, nằm xoay lưng về phía anh.
Vũ Thiên Phong thấy vậy, anh di chuyển người lại gần Hàn Tử Huyên và ôm lấy cô. Đột nhiên, Hàn Tử Huyên xoay người lại và ôm lại Vũ Thiên Phong. Anh lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Hàn Tử Huyên, hỏi cô:
" Em sao vậy?
Có chuyện gì à? "
" Không!
Chỉ là em muốn trân trọng những giây phút ở bên cạnh anh "
Hàn Tử Huyên thì thào
Tuy cả hai người đang ôm nhau, nhưng vẫn không ngừng nghĩ về cái chết của Mạc Thanh Thanh
" Đúng như mình nghĩ, chính là Kali Xyanua "
Cả Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên đều có cùng một suy nghĩ
- ----------------
* Kali Xyanua: là một chất độc có mùi giống như mùi quả hạnh nhân, có hình thức bề ngoài giống như đường và hòa tan nhiều trong nước. Cho đến những năm thập niên 1970 nó còn được sử dụng trong thuốc diệt chuột.
( Bạn nào có đọc Detective Conan, thì sẽ biết đến Kali Xyanua này)