" Tử Huyên, không cần gấp gáp như vậy. "
" Vũ Thiên Phong, tốt nhất bây giờ anh nên mang thuốc giải đến cho tôi. Nếu không.... "
Hàn Tử Huyên dù đang trong tình trạng này vẫn còn có thể hăm dọa Vũ Thiên Phong. Dù rất khó chịu nhưng cô vẫn cố gắng để nói.
" Nếu không thì sao? Em sẽ làm gì tôi?
Em muốn thuốc giải, tôi không có.
Nhưng tôi có cách để giải. "
" Mau nói... "
" Hai chúng ta... cùng giao hợp.
Tôi có thể dùng thân thể của tôi, để giải độc cho em. "
Vũ Thiên Phong cúi sát tai, thủ thỉ. Anh vừa nói xong thì liếm nhẹ vào tai Hàn Tử Huyên làm mặt cô đỏ lên, còn anh nhìn cô với ánh mắt đầy xấu xa. Vũ Thiên Phong lấy tay cởi từng chiếc nút áo của Hàn Tử Huyên, cô dù chẳng còn mấy sức nhưng vẫn muốn ngăn cản, dùng tay mình đè lên tay anh, nói:
" Đừng động vào tôi. "
" Đến lát nữa, câu này không biết là ai dành cho ai. "
Vũ Thiên Phong lúc này lộ rõ hơn vẻ xấu xa của mình, xa Hàn Tử Huyên lâu như vậy, thật sự anh rất muốn bù đắp cho cô.
" Vũ Thiên Phong, tôi nói cho anh biết. Dù anh có được cơ thể tôi, nhưng tuyệt đối, sẽ không có được trái tim của tôi. "
" Nếu đã không có được trái tim của em, nhưng có khi sau đêm nay, em lại có em bé. "
" Đừng mơ, tôi sẽ không sinh con cho anh. "
Hàn Tử Huyên vẫn ngang bướng với Vũ Thiên Phong, cô muốn dập tắt hết suy nghĩ của anh bây giờ.
" Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần nương tay với em nữa. "
Vũ Thiên Phong vừa dứt lời, anh lấy tay xé luôn áo của Hàn Tử Huyên rồi vứt xuống sàn. Anh thật sự, chẳng còn kiên nhẫn để gỡ từng chiếc nút áo nữa.
Vũ Thiên Phong lại dùng môi của mình, quấn lấy môi cô. Chiếc lưỡi anh cạy mở hàm răng rồi lại quấn mút lấy lưỡi của Hàn Tử Huyên một cách nhanh chóng. Hàn Tử Huyên có chút được giải tỏa, hơi thở của hai người dần hợp lại với nhau. Bàn tay nhanh nhạy của Vũ Thiên Phong cũng đã nhanh chóng vứt hết tất cả những gì có trên người Hàn Tử Huyên xuống.
Nhìn thấy cơ thể tuyệt hảo của Hàn Tử Huyên trước mặt, Vũ Thiên Phong cũng có chút nóng lòng hơn.
Nụ hôn của anh trượt xuống cổ, anh cắn nhẹ một cái, vết đỏ liền hiện lên. Do bị anh cắn nên Hàn Tử Huyên cũng đã lấy lại chút ý thức. Nhưng cô vẫn không thể phản kháng lại, sức lực anh dùng trong lúc này mà nói, thật sự rất mạnh.
Vũ Thiên Phong lấy tay xoa xoa nơi đầy đặn của Hàn Tử Huyên, tuy có chút đau, người cô cũng do vậy mà run nhẹ lên, nhưng cũng nhanh chóng có được cảm giác khoái cảm. Càng lâu, Vũ Thiên Phong càng có cảm giác hưng phấn tột độ. Nơi đó của Hàn Tử Huyên do vậy cũng đã chảy ra dịch mật, một vùng đã bị ướt sũng.
" Hàn Tử Huyên, cơ thể em thành thật hơn em nhiều đó.
Nếu đã muốn đến như vậy, đêm nay em sẽ được toại nguyện
Tôi sẽ giúp em thỏa mãn. "
Nói rồi, Vũ Thiên Phong nhanh chóng vứt bỏ tây phục sớm đã làm khó chịu trướng vật của mình. Nhìn cô với ánh mắt đầy dục vọng
Anh tách hai chân của Hàn Tử Huyên, dùng trướng vật đâm thẳng vào nơi đó của cô. Hàn Tử Huyên vốn chưa chuẩn bị, lại bị anh làm một cách bất ngờ, cô như bị xé toạc. Nơi đó của cô bây giờ thật sự rất đau, lại bị anh làm một cách tàn nhẫn như vậy. Nó đau đớn đến quằn quại.
Sự đau đớn đã bao trùm gương mặt của Hàn Tử Huyên. Thấy vậy, Vũ Thiên Phong chỉ nở mỗi nụ cười lạnh nhạt, như muốn cho cô biết, điều anh đang làm, chính là trừng phạt cô. Những chuyện lúc trước mà cô làm với anh, anh đều có thể tha thứ. Nhưng đối với việc cô bỏ đi, quả thực là không thể.
Tiếp, Vũ Thiên Phong đặt chân Hàn Tử Huyên ngang hông mình, rồi lại dùng sức với cô một cách đầy mạnh mẽ. Anh muốn Hàn Tử Huyên không bao giờ quên được sự trừng phạt mà hôm nay anh dành cho cô.
Hai hàng nước mắt của Hàn Tử Huyên cũng đã trào ra. Vũ Thiên Phong thấy vậy, anh cúi người, liếm đi những giọt nước mắt ấy. Lọt vào tai anh là giọng nói đầy yếu ớt, vừa nói vừa khóc của cô:
" Tại sao? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? "
Vũ Thiên Phong thấy cô như vậy, anh xót lắm, tim anh có chút đau nhói, nhưng anh quyết không mềm lòng một cách dễ dàng. Vờ như không nghe, anh lại tiếp tục chiếm lấy Hàn Tử Huyên.
Cô cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng rên như bao nữ nhân khác, cơ thể Hàn Tử Huyên cũng đã dần vô lực. Biết cô đang rất cố gắng để không phát ra âm thanh, Vũ Thiên Phong chợt dừng lại nói với Hàn Tử Huyên
" Là em tự mình chuốc lấy thôi.
Không thể trách ai được. "
Dứt lời, dục vọng càng chiếm lấy Vũ Thiên Phong hơn trước. Anh tàn bạo, vẫn tiếp tục dùng lực không ngừng với cơ thể Hàn Tử Huyên. Do không thể chịu đựng được nữa, cô chỉ biết buông xuôi. Tiếng rên của Hàn Tử Huyên đã phát ra, thật sự làm Vũ Thiên Phong rất thích thú, không ngừng đưa trướng vật ra vào.
Đóa liên hoa cũng đã ấn ký lên giường. Lúc phát hiện, Vũ Thiên Phong cũng đã mừng hết cỡ, anh vui mừng, vì mình là người đầu tiên của cô, cướp đi trinh tiết của cô. Vũ Thiên Phong sau việc nhìn thấy đóa liên hoa, anh cũng đã nhẹ nhàng hơn với Hàn Tử Huyên. Anh dịu dàng nói với cô:
" Đừng sợ.
Sẽ không đau như lúc nãy nữa đâu.
Anh sẽ nhẹ nhàng lại. "
Hàn Tử Huyên nghe anh nói như được thứ gì đó xoa dịu, cô cũng không còn chút sức lực để chống cự như ban đầu nữa. Thấy cô nghe lời, anh thật sự đã nhẹ nhàng với cô. Lâu dần, cảm giác đau đớn cũng đã dần mất đi, cả hai người cũng dần có cảm giác khoái cảm hơn trước, nhất là Vũ Thiên Phong. Hàn Tử Huyên không muốn nhưng cũng đã lấy tay, ôm lấy lưng của anh. Bị cơ thể mê người của Hàn Tử Huyên mê hoặc mình, thật khó để Vũ Thiên Phong dứt ra được, anh thật sự không nỡ rời xa.