“Đại ca ca, có bài thơ nào thích hợp với uống rượu không?”
Tâm Ninh lấp lánh mắt to, nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười trực tiếp lên tiếng:
“Thiên nhược bất ái tửu,
Tửu tinh bất tại thiên.
Địa nhược bất ái tửu,
Địa ưng vô tửu tuyền.
Thiên địa ký ái tửu,
Ái tửu bất quý thiên.”
(Bài thơ Nguyệt hạ độc chước kỳ 2 của Lý Bạch, bản dịch của Trần Trọng San:
Nếu trời không thích rượu
Sao Rượu ở chi trời?
Nếu đất không thích rượu
Suối rượu ở chi đời?
Trời đất đã thích rượu
Thích rượu không thẹn trời.)
Mấy câu thơ này chính là thơ của Lý Bạch, hắn nhắm mắt cũng có thể đọc thuộc làu làu được.
Nghe vậy dường như Tâm Ninh cũng có điều suy nghĩ.
“Rất hào hiệp… Tạm thời vui sướng ngày hôm nay, quên đi nỗi sầu khổ ngày hôm qua, không muốn nói đến chuyện tương lai, lấy được cái tôi vô địch ngay lúc này.”
Nàng lẩm bẩm, uống một hơi cạn sạch.
Trong nháy mắt, khí tức ầm ầm!
Trực tiếp đột phá vào cảnh giới Tịch Hải.
…
Sau khi một đám đệ tử uống rượu xong thì đều đột phá vào cảnh giới Tịch Hải.
Cảnh giới Thánh Dẫn chính là dẫn Thánh khí nhập thể.
Cảnh giới Tịch Hải chính là mở một thánh tuyền ở trong đan điền, thánh tuyền không tắt thì sinh mệnh cũng không khô cạn.
Cảnh giới Thánh Chủng là muốn tìm một hạt giống ẩn chứa pháp tắc Thánh Đạo để trồng vào trong đan điền.
Còn cảnh giới Tứ Diệu là dẫn Thánh tuyền ở bên trong đan điền kết hợp với một loại lực lượng bí mật của Thánh Chủng để tẩy rửa toàn thân, đạt được cảnh giới hoàn mỹ.
Mấy cảnh giới này đều luyện linh khí Thánh Đạo, cũng không hề liên quan đến sự lý giải của đại đạo, cùng với thể ngộ quy tắc.
Cho nên chỉ cần ở trong cơ thể tích góp đầy đủ nội tình Thánh Đạo là đủ rồi, gần như có thể đột phá trực tiếp được.
Đám người Hỏa Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng cũng kích động không thôi.
Sau khi các nàng uống xong rượu, ti vi càng thêm yêu nghiệt, trực tiếp đạt đến cảnh giới Tịch Hải viên mãn.
“Dường như Lý tiền bối ban cho chúng ta một đoàn Thánh Đạo Chi Nguyên, chậm rãi tiêu hóa, không bao lâu thì có thể tiến vào cảnh giới Thánh Đạo.”
Hỏa Linh Nhi có hơi say, trên mặt tràn đầy kích động.
Bạch Thiếu Dương cũng cực kỳ kích động, hắn ta không ngờ bản thân cũng được chia một chén.
Quả nhiên chủ nhân của chủ nhân thực sự rất phóng khoáng.
Bên kia, Triệu nhị đại gia cũng nhận lấy một vò rượu từ Ngô Đại Đức, đi đến bên cạnh một đống lửa khác, ở đây đám người Minh Thiên Bắc, Huyết Qua cũng đang tụ tập một chỗ.
“Đến, hôm nay Nhị đại gia có tâm trạng tốt, uống một chén.”
Triệu nhị đại gia nâng chén đưa cho Minh Thiên Bắc.
Minh Thiên Bắc cũng kích động, không ngờ nhóm người bọn họ cũng có thể được uống loại rượu này?
“Cảm ơn Nhị đại gia.”
Huyết Qua, Đơn Minh đều vô cùng cảm kích.
Minh Thiên Bắc rót rượu, mọi người uống một hơi cạn sạch.
Trong nháy mắt, một đám Ma Quân đều vô cùng hưng phấn, bọn họ đang nhanh chóng đột phá.
Ngược lại Triệu nhị đại gia rất bình tĩnh, cười nói:
“Một đám người trẻ tuổi, tửu lượng không được rồi.”
Minh Thiên Bắc uống xong rượu, khí tức cả người trở nên mạnh mẽ không gì sánh được, có hơi say khướt rồi, nhưng vẫn còn vội vàng ôm vò rượu trống không vào trong lòng nói:
“Đại gia, bình rượu… Ta có thể coi như là rác rưởi để lấy về được không?”
Triệu nhị đại gia vừa nghe cũng đều hơi sửng sốt, không khỏi vỗ vỗ Minh Thiên Bắc nói:
“Thiên Bắc này, ngươi có tinh thần chuyên nghiệp như vậy, làm gì mà chẳng được? Cần gì phải đi nhặt ve chai?”
Ông cũng có hơi tiếc nuối, nhân tài mà!
…
Các thôn dân đều đang uống rượu, vô cùng vui sướng.
Lý Phàm cũng mỉm cười nếm thử rượu, hai năm, mùi vị thực sự cũng miễn cưỡng tạm ổn.
“Meo meo meo meo meo…”
Bạch Tiểu Tình ngẩng đầu, tủi thân nhìn Lý Phàm, dường như đang muốn nói nàng cũng muốn uống.
“Con mèo ham ăn này.”
Lý Phàm không thể làm gì khác hơn đành dùng ngón tay nhẹ nhàng chấm vào rượu sau đó đút cho Bạch Tiểu Tình.
Bạch Tiểu Tình mút ngón tay của Lý Phàm, vui vẻ lăn lộn, ngay sau đó lại ngẩng đầu, vẫn tủi thân như trước: “Meo meo…”
Còn chưa đủ đâu.
“Được được được.”
Lý Phàm không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục.
Sau đó không lâu, rốt cuộc Tiểu Bạch cũng say đến ngủ, những vẫn còn giữ chặt ngón tay của Lý Phàm không muốn buông ra, trong lúc ngủ mơ, trông nàng cực kỳ đáng yêu.
Lý Phàm cưng chiều vuốt vuốt cái bụng của nàng, sợ nàng không tiêu hóa tốt.
Mà Bạch Tiểu Tình cũng vừa ngủ vừa Tịch Hải thành công.
“Sư phụ, người ủ rượu uống thật là ngon…”
Tử Lăng có hơi say khướt, bỗng nhiên ngẹo đầu, say mèm ngả vào vai của Lý Phàm.
Lý Phàm vừa nhìn, hình như cả đám đệ tử này đều say rồi.
Tửu lượng cũng không quá tốt.
Nhưng hắn cũng chỉ đành mang các đệ tử quay về trước, sau đó ôm lấy Tử Lăng đặt vào trong tiểu viện, đặt lên giường, đắp chăn cho nàng.
“Sư phụ… Đồ nhi vĩnh viễn mãi mãi không muốn rời khỏi người…”
Trong lúc ngủ say, Tử Lăng mơ màng nói.