• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta mơ hồ cảm thấy e rằng bức tranh này sẽ khiến cho Bạch Hổ nhất tộc khôi phục lại con đường hưng thịnh một lần nữa.

“Đa tạ tiền bối ban thưởng tranh, đa tạ tiền bối ban thưởng tranh.”

Bạch Thiếu Dương trực tiếp quỳ xuống dưới đất, cảm động đến mức rơi nước mắt.

Lý Phàm có hơi ngạc nhiên, không phải chỉ là một bức tranh thôi hay sao.

Nhưng hắn lập tức hiểu ra, Bạch Thiếu Dương chính là một thương gia mua bán thư họa trong Tiên Vực, có lẽ từ trước đến nay còn chưa từng nhìn thấy bức tranh của mình.

Cho nên lúc này mới được nhìn thấy một lần, không hề kém thiên nhân, cho nên mới trực tiếp quỳ xuống đất.

Mặc dù Bạch Thiếu Dương chỉ là một thương nhân, thế nhưng cũng là người yêu thích thư họa, quả nhiên yêu đến tận xương tủy.

Lý Phàm không khỏi gật đầu, nâng hắn ta đứng dậy nói:

“Không cần phải như thế, cố gắng là được, sau này có nhu cầu cứ việc đến tìm ta.”

Bởi vì nếu như kết được thiện duyên, sau này người ta cần đến thư họa, nhất định sẽ đến tìm hắn.

Hơn nữa, sau này hắn còn phải tìm kiếm những động thực vật quý hiếm, nói không chừng người ta còn có thể giúp đỡ được ấy chứ.

Bạch Thiếu Dương vô cùng cảm kích, cung kính nhận lấy bức tranh kia.

“Tiền bối, vậy chúng ta cáo từ trước.”

Hỏa Linh Nhi lên tiếng.

Bây giờ Lý tiền bối đã ra lệnh, các nàng nhất định phải bắt tay vào làm.

“Tốt.”

Lý Phàm cũng lên tiếng, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó nói:

“Các ngươi cầm lấy hai mảnh thủy tinh này, nếu như sau này ở bên ngoài mà gặp phải những động vật hay thực vật quý hiếm có thể khiến cho mảnh thủy tinh này phát sáng thì thông báo với ta một tiếng.”

Nhiều người thì càng nhiều sức lực mà.

Hỏa Linh Nhi nghe vậy cũng khẽ run.

Hôm qua ở trong buổi tiệc tối, nàng đã nghe nói Lý tiền bối đang tìm kiếm những động vật và thực vật quý hiếm.

Ngay từ đầu nàng còn đang cảm thấy nghi ngờ, sau này Lục Nhượng giải thích một chút, những giống loài trân quý chính là loại giống như Tiểu Kim Ngưu có huyết mạch của Thái Cổ Thần Ngưu, nàng lập tức hiểu ra.

Lý tiền bối đang thu thập những loại huyết mạch mạnh nhất ở trên thế gian.

Sở dĩ Ma Ngưu Tộc có thể được thu nạp, có vẻ như cũng bởi vì có một con động vật quý hiếm lọt vào trong mắt của Lý tiền bối.

Hỏa Linh Nhi bỗng nhiên cảm giác, e rằng có vô số Cổ Thánh Tộc…

Muốn lật trời…

Nàng gật đầu nói:

“Chúng ta nhất định sẽ cố hết sức làm.”

Bọn họ lập tức rời đi.

Sau khi đám người Hỏa Linh Nhi đi khỏi, Đại Hắc Ngưu vội vàng kêu một tiếng về phía hơn vạn con trâu ở cổng thôn.

“Mou…”

Có nghĩa là muốn nói cho tất cả các tộc nhân biết rằng sau này sẽ phải nghe theo lệnh của Hỏa Linh Nhi.

Bên ngoài, hơn vạn cường giả Ma Ngưu Tộc quỳ cả đêm ở bên ngoài cổng thôn đều chấn động.

Mấy người thiếu nữ Hỏa Linh Nhi đi ra cùng với sinh linh của sơn thôn nhỏ.

Đáng sợ đến cực điểm.

“Theo ta đi thôi.”

Hỏa Linh Nhi lạnh nhạt nói.

Lúc này, vô số trâu đều đứng dậy đi theo phía sau của nàng.

Rời khỏi nơi này.

Cổng thôn, Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này cũng có hơi ngoài ý muốn, mấy con trâu này thật là nghe lời.

Mà giờ khắc này.

Bên ngoài vùng hoang dã phương Bắc, trên bầu trời…

Một thiếu nữ váy trắng do dự, trên mặt hoảng sợ.

Nàng đã xuất phát từ hôm qua, khoảng cách vạn dặm cũng chỉ nằm trong một suy nghĩ.

Thế nhưng nàng vẫn vừa đi vừa suy nghĩ, không dám đối mặt với Đại Ma Vương.

Bây giờ rốt cuộc cũng đến đây.

“Chủ nhân, chúng ta… Chúng ta còn cần phải đi vào sao?”

Lão tổ Bạch Hổ thử thăm dò hỏi.

“Tất nhiên là đi vào.”

Vân Khê giậm chân một cái nói:

“Được rồi, cùng lắm thì cũng đều là con đường chết.”

Nàng ưỡn ngực, lúc này đi vào vùng hoang dã phương Bắc.

Sau khi đã xử lý xong đám trâu rừng ở bên ngoài, các thôn dân đều tản đi.

Trương đại bá cởi dây buộc Hoàng Ngưu già và Đại Hắc Ngưu xuống, chuẩn bị mang về nhà.

“Nhìn con nghé con này cũng không tệ, Lục tiểu tử phải nuôi thật tốt, nuôi lớn còn có thể đi cày ruộng với Đại Hắc.”

Lúc Trương đại bá gần đi còn nhìn Tiểu Kim Ngưu tán thưởng không thôi.

“Đi thôi, chúng ta cũng quay trở về đi.”

Lúc này Lý Phàm dẫn theo đám người Nam Phong quay trở về.

Lục Nhượng thì nắm lấy Tiểu Kim Ngưu, vừa sờ sờ đầu của Tiểu Kim Ngưu, vừa đưa cho Tiểu Kim Ngưu một cái thánh thảo, đồng thời lại nói nhỏ ở bên tai của Tiểu Kim Ngưu:

“Chờ khi nào trở về, ta mang cho ngươi uống một thứ tốt.”

Hôm qua lúc uống rượu, hắn còn cất giấu gần mộ nửa chén rượu cho Tiểu Kim Ngưu đó.

Trong đôi mắt to của Tiểu Kim Ngưu lóe lên vẻ mừng rỡ, còn có thứ tốt hơn cả thánh thảo hay sao?

Hắn mong đợi kêu: “Mou… Mou…”

Sau khi quay trở lại trong tiểu viện, Lục Nhượng dẫn Tiểu Kim Ngưu đi sang một bên, cho Tiểu Kim Ngưu uống rượu.

Tiểu Kim Ngưu uống rượu kia xong, khí tức đột nhiên biến đổi, trực tiếp bước qua cảnh giới Tịch Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK