• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ánh mắt của nàng nhìn về phía một con gà mái đang mổ hạt ngô.

Gà mái kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Rầm!

Lúc này, Vân Khê cảm giác trong đầu nổ tung.

Nàng cảm thấy mặc dù con gà mái này chỉ liếc mắt một cái mà thôi, thế nhưng nhìn thấu toàn bộ nàng.

“Không…”

Nàng vội vàng quay đầu, không dám nhìn nữa, thế nhưng nghiêng đầu sang một nơi khác, ánh mắt của nàng lại nhìn về phía một hồ nước.

Dường như nàng nghe thấy được một loại sinh linh thần thoại nào đó không thể gọi tên đang khẽ rít gào.

“A…”

Vân Khê cảm giác thần hồn cũng đang nhận lấy một loại trùng kích không thể tưởng tượng nổi.

Nàng cảm thấy chói mắt.

“Ta không nhìn ta không nhìn.”

Nàng vội vàng cúi đầu.

Thế nhưng đúng lúc vừa cúi đầu, ba con nhện xếp hàng đi ngang qua giầy của nàng.

“A…”

Vân Khê lập tức khóc to, vội vàng lùi về phía sau.

Nàng giật mình, trực tiếp lấy hai tay che mắt.

Mà Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng ngẩn người.

Bà cô này có ý gì vậy?

Nhìn thấy hắn thì khóc?

Hắn không khỏi buồn bực tiến lên nói:

“Ngươi khóc cái gì?”

Trong nháy mắt khi Lý Phàm đến gần, Vân Khê cảm giác được không ngờ loại uy áp kinh khủng lúc nãy lập tức biến mất.

Có nghĩa là… Những sinh linh kinh khủng kia lại có thể sợ hắn?

Đại ma đầu đáng sợ đến mức nào?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Khê lập tức hoảng sợ đến mức không gì sánh được, nói:

“Ngươi, ngươi không được qua đây.”

Lý Phàm dừng lại, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, dường như cô nương này có vẻ đang rất sợ hắn?

Trong lòng của Vân Khê hoảng sợ vô cùng, thế nhưng nghĩ đến chuyện đối phương còn đang nắm giữ dấu vết sinh mệnh của nàng, nàng lau nước mắt, lấy hết can đảm nhìn về phía Lý Phàm nói:

“Ta, ta biết ngươi vô cùng mạnh mẽ… Ta, ta nhận mệnh.”

Lý Phàm vừa nghe đã cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn vô cùng mạnh mẽ?

Này…

Chẳng lẽ là…

Đối phương đã nhìn ra hắn là một tu giả luyện khí tầng một?

Lý Phàm lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Đối phương có nhãn lực thật là đáng sợ.

Không hổ danh là người có thể nhìn thấu thân phận người xuyên không của hắn.

Hắn hít sâu một hơi, trong não suy nghĩ thật là nhanh.

Nữ hài tử này có thể bị tu vi luyện khí tầng một của hắn hù dọa cho phát khóc, có nghĩa là nàng cũng chỉ là một người bình thường?

Dù sao đối với người bình thường thì người tu hành chính là trời.

Cho dù chỉ là luyện khí tầng một, thế nhưng người bình thường cũng cảm thấy rất sợ hãi.

Lý Phàm đã đoán được chín phần mười rồi, dù sao đối phương bị hoảng sợ đến mức phát khóc, nhìn cũng không giống giả bộ.

Lúc này hắn gật đầu nói:

“Ngươi đã sợ ta, vậy còn đến tìm ta làm gì?”

Vân Khê nghe vậy hơi ngơ ngác một chút, quả nhiên đại ma vương tức giận rồi.

Rõ ràng hắn biết mà còn cố hỏi.

Nàng lập tức yếu ớt nói: “Ngươi, ngươi còn nói một tháng sau để cho ta đến bắt hồ điệp… Ta, không phải ta cố ý đến muộn…”

Lý Phàm nghe vậy cũng hơi sửng sốt, lập tức kịp phản ứng.

Hắn thật sự quá lo lắng rồi, suýt chút nữa đã quên chuyện này.

Cô nương này đến vì hồ điệp.

Lúc này Lý Phàm mỉm cười lên tiếng nói:

“Hai con lần trước đâu? Nuôi được không?”

Vân Khê vội vàng vẫy tay, hai con Thất Thải Hồ Điệp lập tức bay ra từ trong ống tay áo của nàng, dường như cảm nhận được sự tồn tại của Lý Phàm, một con ở trong đó bay lượn rơi ở trên tay của Lý Phàm.

“Ừm, cũng không tệ lắm.”

Lý Phàm gật đầu, đối phương thật sự có thể nuôi được hồ điệp.

Xem ra thật sự là một nữ hài yêu thích nuôi hồ điệp.

Trách không được phải tự mình đi tìm hồ điệp.

Mà nhìn thấy Lý Phàm gật đầu, Vân Khê khẽ thở dài một hơi.

May mắn nàng ngoan ngoãn nuôi dưỡng hồ điệp, nếu không e rằng Đại Ma Vương sẽ giết chết nàng mất.

Mà lúc này, tâm niệm Lý Phàm vừa động.

Đột nhiên một đám hồ điệp bay ra từ trong ống tay áo của hắn.

Ánh sáng rực rỡ.

Có con hai cánh tỏa ra ánh sáng lung linh, có con giống như được đúc từ thánh kim, có con cả người giống như bạc…

Mỗi một con đều đẹp không gì sánh được!

Một đám hồ điệp vây xung quanh Lý Phàm.

Đẹp đến mức tận cùng!

“Oa.”

Lúc này Vân Khê cũng giật mình, đây… Quá đẹp rồi!

Một đám nữ đệ tử Tử Lăng, Nam Phong cũng vây xung quanh, trong mắt cũng phát sáng.

Lý Phàm không khỏi gật đầu, cũng không trách con gái người ta thích được, mấy con hồ điệp do hệ thống cho có vẻ bề ngoài thực sự không tồi.

Có lẽ rất khó tìm ở bên ngoài.

Lý Phàm vẫy tay một cái, một đám hồ điệp đều rơi ở trong tay của hắn.

Sau đó hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên tay của Vân Khê.

Ngay lập tức đám hồ điệp này đều đậu ở trong lòng bàn tay của Vân Khê.

“Này…”

Vân Khê nhìn một đám hồ điệp ở trong tay, hoàn toàn giật mình.

“Xích Kim Hoàng Điệp, Cửu Thiên Thần Điệp, Nguyên Sơ Ngân Điệp…”

Nàng hoảng hốt, những con hồ điệp này… Tất cả đều là sinh linh trong truyền thuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK