• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ hắn ta, ánh mắt của đám người Hỏa Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng ở xung quanh cũng trở nên phức tạp.

“Rốt cuộc Lý tiền bối là cao nhân bậc nào…”

Mộ Thiên Ngưng lẩm bẩm.

Thật đáng sợ, một bức tranh có thể thành tựu nên một tộc vô thượng.

“Nhân vật như Lý tiền bối, chỉ tiện tay nhấc lên cũng là hưng suy của cả vạn tộc…”

Hỏa Linh Nhi lẩm bẩm.

Còn ở bên cạnh, những cường giả vô thượng của Ma Ngưu Tộc cũng rung động đến tột đỉnh.

Trước đây, có lẽ vẫn còn có một số cường giả còn không cam lòng.

Không cam lòng vì phải phụ thuộc vào một thế lực nhân tộc.

Nhưng bây giờ tất cả đều im lặng.

Có thể có thủ bút bậc này, chủ nhân của Hoang Thiên sẽ là nhân vật bậc nào?

Căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Một bên khác, Cổ Thánh Ngưu Chấn Thiên của Ngưu tộc cũng vô cùng mừng rỡ.

May mắn lúc trước lão ta tiên phong xung lên, chưa từng lùi bước.

Ngưu Chấn Thiên có hơi xúc động.

“Độc Thiên và Ngưu Nguyên, vì tộc ta… Tranh thủ được một cơ hội vô thượng rực rỡ rồi.”

Quyết tâm của lão ta càng kiên định hơn.

Mà lúc này.

Ở bên trên mặt đất của Bắc Cương.

Xuất hiện một cơn mưa ánh sáng đang rơi xuống.

Vô số đạo vận đạo tắc hóa thành mưa to quay trở về thiên địa.

Đây là… Dấu hiệu Thánh Giả ngã xuống.

Bắc Cương rung động.

Lời tác giả: Toàn bộ thế giới chỉ có một mình Lý Phàm là người xuyên không, không có những người khác! Dương Gian không phải là Trái Đất! Không cần lo lắng!

Cơn mưa ánh sáng rơi chầm chậm.

Trong toàn bộ Bắc Cương, tất cả tu giả đều cảm giác được.

“Cái gì? Dị tượng mưa ánh sáng bậc này… Có nghĩa là Thánh Giả đã chết?”

“Thánh Giả hóa đạo, đạo quay trở về thiên địa… Trời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người đều rung động.

Mặc dù ở bên trong Kỷ Nguyên Thánh Đạo, Thánh Nhân chính là cường giả chân chính.

Nếu như xuất hiện một người có tu vi thông thiên cái địa là có thể đưa được cả một tộc vào bên trong danh sách Thánh Giả.

Thế nhưng bây giờ lại có bốn vị Thánh Giả bị chết.

“Trận đại quyết chiến ở Bạch Hổ Châu, ba tộc Ma Chu Cốc, Thiên Sát Thâm Uyên, Nhân Cấm Hoa Hải ra tay, toàn bộ bị diệt, Cổ Thánh ra tay, không ngờ cũng bị giết chết…”

Ngay sau đó, tin tức từ bên trong Bạch Hổ Châu truyền ra ngoài.

Bắc Cương đều quan sát.

“Đã sớm nghe nói rằng ở sau lưng của Bạch Hổ Tộc có một chủng tộc khác mạnh mẽ hơn, bây giờ xem ra quả nhiên không phải là giả.”

“Ha ha ha, Liên Minh Hoang Thiên, ta nghi ngờ có lẽ chính là một thế lực Thánh Đạo mạnh mẽ nào đó.”

“Nhất định là như thế.”

Suy đoán xôn xao.

Mà giờ phút này.

“Cái gì… Làm sao có thể, Thánh Giả của tộc ta chết rồi…”

Bên trong Thiên Sát Thâm Uyên, một sát linh vô cùng già nua run rẩy nói.

Lão ta chính là một vị Chuẩn Thánh, thực lực rất mạnh.

Lúc này nghe thấy tin tức được truyền ra từ bên trong Bạch Hổ Châu, hoàn toàn rung động.

“Mau, mau mang tin tức này, mang tin tức này… Bẩm báo cho Vương Tộc Thiên Ưng.”

Lão ta vội vàng lên tiếng.

Ở bên trong Bắc Cương, chỉ huy vô số Thánh Tộc chính là Vương Tộc Thiên Ưng.

Bây giờ gần như toàn bộ Thiên Sát Thâm Uyên đều sắp phải họa lớn diệt tộc, chỉ có Vương Tộc mới có tư cách hỏi đến.

“Bạch Hổ Châu… Rốt cuộc có cái gì?”

Nhân Cấm Hoa Hải, một giọng nữ tức giận mà hoảng sợ.

Lúc này tất cả hoa ăn thịt người đều đang run rẩy.

Sợ.

Triệt để sợ hãi.

“Ta muốn đích thân đi đến Vương Tộc Thiên Ưng, yết kiến cường giả của Vương Tộc Thiên Ưng.’

Một gốc hoa ăn thịt người phóng thẳng lên trời cao.

“Thánh Nhân của tộc ta đã chết rồi, ít nhất cũng phải có Thánh Quân ra tay.”

Một con nhện già, giọng nói âm u đến mức đáng sợ gằn từng câu từng chữ nói:

“Có thể là do thế lực mạnh mẽ ở bên trong Nhân tộc nhúng tay vào, lập tức đi bẩm báo Vương tộc.”

“Nếu như Nhân tộc mong muốn phát động chiến tranh, chỉ có Vương giả mới có thể chỉ huy các tộc.”

Bắc Cương, sau khi bốn Thánh Giả ngã xuống, ngược lại rơi vào trong một sự yên tĩnh quỷ dị.

Dường như tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Bắc Tiên Vực, giao giới giữa Bắc Cương và Trung Vực có một vách núi cheo leo dựng đứng.

Vách núi cheo leo này có thể xưng là một cấm địa.

Cho dù cường giả ở bên trong Thánh tộc cũng không dám tùy tiện đi đến nơi này.

Bởi vì vách núi cheo leo kinh khủng này có tên là Ưng Thiên Nhai.

Ưng Thiên Nhai chính là lãnh địa của một trong số các Vương tộc Thái Cổ, Vương Tộc Thiên Ưng.

Vương Tộc áp đảo phía trên Thánh Tộc, Hầu Tộc.

Có thể nói, mỗi một cái Vương Tộc thống lĩnh vô số các Vương Tộc và Hầu Tộc.

Ở bên trong Bắc Tiên Vực, bên trong Cổ Thánh Tộc cũng cùng lắm chỉ có một Đế Tộc lớn nhất và ba Vương Tộc lớn.

Số lượng rất là hiếm hoi, chỉ thấy được một ít.

Hôm nay, ba hơi thở lạnh mẽ đang dừng lại ở ngay bên dưới sườn núi của vách núi cheo leo này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK