• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc trâu ngày hôm qua còn chưa ăn xong đâu, rất nhiều thịt được chế biến thành thịt khô.

Ngày nào cũng ăn thịt trâu không chịu nổi, không chịu nổi đâu.

“Tiểu Lý, ngươi nói xem đang có chuyện gì xảy ra vậy? Ta nuôi trâu nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua loại bệnh này?”

Vẻ mặt của Trương đại bá khó hiểu hỏi.

Lý Phàm cũng hơi choáng váng, chưa từng thấy qua tình huống này bao giờ.

Thế nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi nói ngay:

“Hình như những con trâu này cũng không có vấn đề gì cả.”

Nói xong, lúc này hắn quay đầu nhìn về phía Hỏa Linh Nhi ở bên cạnh nói:

“Không bằng các ngươi mang đám trâu này đi đi.”

Hắn nghĩ thầm để nhiều trâu ở ngoài cổng thôn như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.

Hơn nữa cũng không nên phí phạm, mang ra bên ngoài có thể bán được với giá tốt.

Nhưng những người ở trong thôn cũng không có kinh nghiệm và tư duy buôn bán.

Còn không bằng để cho mấy người Hỏa Linh Nhi mang ra ngoài bán.

Mặc dù mấy người Hỏa Linh Nhi, Bạch Thiếu Dương là hội buôn bán thư họa, thế nhưng cũng có tư duy buôn bán.

Nghe vậy Hỏa Linh Nhi khẽ giật mình.

Để cho nàng mang đám trâu này đi?

Nàng có thể cảm nhận được những con trâu này đều vô cùng mạnh mẽ.

Trong đó có không ít cường giả cấp Thánh Chủng, nếu như thả ở bên ngoài e rằng cũng sẽ tạo thành sóng to gió lớn, là lực lượng không thể nào bỏ qua được.

“Có những con trâu này, thực lực của các ngươi cũng có khả năng được củng cố hùng hậu hơn một chút, về sau cũng có sức để cạnh tranh.”

Lý Phàm tiếp tục lên tiếng.

Tốt xấu gì mấy con trâu này cũng đáng giá không ít tiền, nếu như các nàng bán được hết, có lẽ sẽ mở rộng quy mô buôn bán thư họa được một chút.

Nghe vậy hai mắt Hỏa Linh Nhi lập tức sáng lên.

Nàng hiểu rồi, Lý tiền bối đang muốn những cường giả Ma Ngưu Tộc này gia nhập vào Liên Minh Hoang Thiên?

“Xem ra Lý tiền bối đang muốn chúng ta thu nạp những cường giả này, sau đó chủ động xuất kích.”

Nguyên Dương Thánh Chủ lẩm bẩm.

“Đúng, chắc chắn là do thực lực của chúng ta quá yếu, không có cách nào hoàn thành được nhiệm vụ của Lý tiền bối, cho nên lão nhân gia ông ấy mới cố ý chuẩn bị nhiều cường giả như vậy cho chúng ta.”

Linh Siêu Thánh Chủ cũng thì thào.

“Ma Ngưu Tộc, cả tộc này đã bị Lý tiền bối thu…”

Vẻ mặt của Bạch Thiếu Dương càng phức tạp.

Hỏa Linh Nhi hít sâu vào một hơi nói:

“Tốt.”

“Đa tạ tiền bối. Chúng ta nhất định sẽ phát triển thật tốt, càng làm tốt hơn những mệnh lệnh của Lý tiền bối.”

“Tiền bối, đối với sự phát triển của chúng ta trong tương lai, ngài có dặn dò gì không?”

Nàng nghiêm túc nhìn Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười nói:

“Đương đầu với khó khăn thử thách, không sợ tất cả, thẳng tiến không lùi.”

Ngay lập tức, đám người Hỏa Linh Nhi đều cảm xúc sục sôi.

Không sợ tất cả, thẳng tiến không lùi.

“Ý của tiền bối là muốn chúng ta tiến quân với ngoại giới?”

Đám người Nguyên Dương Thánh Chủ đều nắm chặt nắm đấm.

“Tuân mệnh.”

Hỏa Linh Nhi lên tiếng: “Tiếp theo chúng ta sẽ lấy Bạch Hổ Châu, để những cự đầu kia… Cút ra ngoài.”

Trong lòng của nàng hừng hực ý chí chiến đấu.

Từ sau khi Thánh Hàng, mặc dù toàn bộ Bạch Hổ Châu vẫn duy trì hòa bình, thế nhưng những thế lực Thánh Tộc vẫn thẩm thấu vào vô cùng nghiêm trọng.

Lý Phàm nghe vậy cũng gật đầu nói:

“Nếu như các ngươi muốn tiến quân Bạch Hổ Châu, ta sẽ đưa cho các ngươi một bức tranh.”

Hắn liền nói ngay:

“Tử Lăng, bút mực.”

Tử Lăng lập tức lấy bút mực ra.

Lý Phàm nhấc bút, trong chốc lát hắn múa bút, dường như có thiên địa đang diễn hóa, dường như có đại đạo đang nổ vang.

Tất cả mọi người đều giật mình không thôi.

Hoàng Ngưu già ở bên cạnh gần như run lên.

Một lúc lâu sau Lý Phàm hạ bút.

Ở trên tờ giấy lớn kia đã xuất hiện một bức tranh.

Đó là một dãy núi mênh mông, bên trong dãy núi có những đỉnh núi xanh cao chọc trời, Bạch Hổ uy phong lẫm liệt chiếm giữ ở bên trên đó, giống như đang ngửa mặt lên trời thét gào.

Con Bạch Hổ kia tựa như một con Thần thú bước ra từ bên trong tuế nguyệt, mặc dù chỉ đứng ở bên trong bức tranh thôi nhưng cũng đã truyền ra một loại uy thế vô thượng.

Ở một góc của bức tranh có viết bốn chữ lớn: Bạch Hổ Tiếu Thiên.

“Cái này… Cái này…”

Bạch Thiếu Dương chấn kinh, đối mặt với bức tranh này, hắn ta cảm giác linh hồn của bản thân cũng đang run rẩy.

Chẳng lẽ ở bên trong đó chính là một Bạch Hổ Thái Cổ còn sống hay sao?

Hắn ta đã từng nghe tổ phụ nói rằng ở trong thời kỳ Thái Cổ, Bạch Hổ nhất tộc vô cùng rực rỡ. Chẳng qua sau này hạ xuống, thậm chí không có cách nào đứng vững ở trong Thánh đạo, rơi xuống Tiên đạo.

Đầu Bạch Hổ này khiến cho hắn ta cảm giác được dường như ở bên trong đó ẩn chứa một loại truyền thừa vô thượng.

Một loại uy thế vô thượng.

Cái này… Đây là cơ duyên mà Lý tiền bối ban thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK