Ba vị Chuẩn Thánh của Thiên Sát Thâm Uyên, Nhân Cấm Hoa Hải và Ma Chu Cốc đều tới.
Ngay ở bên dưới sườn núi chính là một kết giới kinh khủng, đủ để diệt Thánh.
Khác với những Thánh Tộc, Hầu Tộc bình thường, một khi đã đạt đến cấp độ Vương Tộc thì số lượng tộc nhân sẽ bị giảm mạnh.
Một cái Vương Tộc có thể có mấy ngàn người cũng không tệ rồi.
Mà Đế Tộc thì càng đáng sợ hơn, thậm chí dòng chính ở bên trong Đế Tộc còn khó có thể vượt quá được mười người.
Cho nên ở bên ngoài rất khó có thể nhìn thấy người của Đế Tộc và Vương Tộc.
Nhưng chỉ cần xuất thế chắc chắn sẽ quân lâm thiên hạ.
“Chúng ta có chuyện lớn cần phải bẩm báo.”
Bọn hắn cao giọng lên tiếng.
Thánh Tộc cần phải định kỳ cống nạp cho Vương Tộc.
Đồng thời, nếu như Thánh Tộc gặp phải chuyện nguy cấp nào thì Vương Tộc sẽ ra mặt.
Sau một lúc lâu.
Kết giới ở bên dưới Ưng Thiên Nhai đột nhiên biến mất.
Ba vị Chuẩn Thánh lập tức đi vào bên trong.
Sau đó không lâu, ba vị Chuẩn Thánh quỳ gối trước một ngón núi cao hình đầu chim ưng.
Ở bên trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một vương tọa tỏa ánh sáng màu vàng kim chói lọi.
Vương tọa kia rộng khoảng vài trăm dặm.
Khí tức Thánh đạo kinh khủng phát ra, trong vòng vạn dặm ở xung quanh, vô số sinh linh đều đang quỳ lạy.
Ở bên trên vương tọa có một nam tử mặc áo bào lông chim màu vàng kim đang ngồi khoanh chân.
Trong nháy mắt khi hắn ta xuất hiện, ba vị Chuẩn Thánh ở phía dưới đều run rẩy.
Bọn hắn đều hiểu thân phận của nam tử ở bên trên Vương tọa, Thánh Chủ của Vương Tộc Thiên Ưng.
Thánh Quân Ánh Vô Địch!
Mà ở xung quanh của Ánh Vô Địch còn có hơn mười vị cường giả của Vương Tộc Thiên Ưng đang đứng hầu ở bên cạnh.
Bên tay trái của hắn ta có một thiếu nữ đang đứng, cả người của thiếu nữ phát ra ánh sáng màu vàng kim lóng lánh, vô cùng thánh khiết.
Thánh nữ của Vương Tộc Thiên Ưng, Ánh Tiêu Tiêu.
Bọn hắn kể hết mọi chuyện xảy ra ở bên trong Bạch Hổ Châu.
Nam tử mặc áo choàng lông vũ màu vàng kim kia lập tức nhíu mày.
“Thất mạch của Nhân tộc đều không ở Bắc Cương.”
“Trong vạn tộc, càng không có người nào sẽ bảo vệ Bạch Hổ Tộc.”
“Chuyện này… Kỳ quái, đợi ta thôi diễn.”
Vẻ mặt của Ánh Vô Địch lạnh lẽo.
Ngay sau đó hắn ta vung tay.
Trong chốc lát, tinh hà run rẩy, hư không rung động.
Dường như thời gian đang đảo ngược, dường như hư không đang tái diễn.
Ba vị Chuẩn Thánh vô cùng kích động, Thánh Quân ra tay, ai có thể chống cự?
Tất cả nhân quả đều sẽ tái diễn.
Vô số hình ảnh được tái hiện ở trong tay của Ánh Vô Địch.
Dường như bóng mờ sắp tụ tập.
“Gào gào…”
Thế nhưng vào thời khắc này, một sợi sương trắng bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong hình ảnh.
“Không!”
Ánh Vô Địch ngồi ở bên trên vương tọa, vừa mới biểu hiện lạnh nhạt, sắc mặt lập tức đại biến, thất thanh kêu lên, không ngờ thiếu chút nữa rơi xuống khỏi Vương tọa.
Trong mắt của hắn ta tràn đầy sự hoảng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, ba vị Chuẩn Thánh ở phía dưới đều chấn kinh.
Tình huống này là như thế nào?
Một vị Thánh Quân tự mình ra tay thôi diễn, không ngờ lại bị dọa thành như thế này?
“Quỷ dị… Vô cùng quỷ dị.”
“Vì sao ở bên trong Bắc Cương lại xuất hiện sự vật quỷ dị bậc này…”
“Chẳng lẽ ở bên trong Bắc Cương có Dương Cấm Chi Địa? Tuyệt đối không thể nào.”
Bên trong Vương Tộc Thiên Ưng, rất nhiều cường giả cấp Thánh Nhân đều dồn dập lên tiếng.
Khi Ánh Vô Địch dừng tay, hình ảnh ở trên không trung cũng biến mất theo, sương trắng cũng biến mất không thấy nữa.
Thế nhưng Vương Tộc Thiên Ưng vẫn còn đang chấn động như cũ:
“Phụ thân, cái này…”
Thánh nữ Ánh Tiêu Tiêu của Vương tộc Thiên Ưng đi đến trước mặt của Ánh Vô Địch, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, nói:
“Có cần ta nói cho bên Kim Sí Đại Bằng Tộc không?”
Kim Sí Đại Bằng Tộc chính là Đế Tộc.
Đế Tộc duy nhất của Cổ Tộc Bắc Tiên Vực.
Mà Ánh Tiêu Tiêu chính là hôn thê của một vị Thánh Tử trong Kim Sí Đại Bằng Tộc.
Lúc này, nàng nhìn thấy một đồ vật quỷ dị như sợi sương trắng này xuất hiện ở đây, cho nên rất sợ bị tiêm nhiễm điềm xấu.
Sương trắng liên quan đến rất nhiều thứ khác, cho dù là Vương Tộc cũng không thể chịu đựng nổi.
Nhưng Ánh Vô Địch lại lắc đầu.
“Không, không thể.”
“Chúng ta đã đếm hết những Dương Cấm Chi Địa trên thế gian, Bắc Tiên Vực Bắc Cương cũng không hề có một cái nào cả.”
“Ta nghi ngờ chỗ đó không phải đang cất giấu một Dương Cấm Chi Địa, ngược lại là… Một cơ duyên lớn.”
Trong mắt của Ánh Vô Địch lóe lên một tia sáng.
Làm Thánh Chủ Vương Tộc, hắn ta càng biết nhiều bí mật.
Đối với tất cả vạn tộc ở trong thiên hạ, cấm địa chân chính chỉ có một loại, Dương Cấm Chi Địa.
Bởi vì ở trong đó… Ẩn náu những sinh linh khủng bố bị tiêm nhiễm dương khí, bản thân cũng phải chịu điềm xấu.
Mà ở bên trong Cổ tộc có lưu truyền, pháp của Âm Phủ không thể nào thôi diễn được những sinh linh bị tiêm nhiễm dương khí.