• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại đạo nổ vang, thiên địa phai mờ, lúc này dường như sư phụ đang biến thành một tồn tại duy nhất ở trong cửu thiên thập địa.

“Sư phụ thật là lợi hại…”

Tử Lăng nhìn có hơi say mê rồi.

“Mỗi một động tác cũng thể hiện ra đại đạo, hỗn độn cũng phải sống lại.”

Nam Phong lẩm bẩm.

Tô Bạch Thiển càng chấn động vô cùng, trước kia lần đầu tiên, bởi vì tu vi của nàng không tốt cho nên không cảm giác được nhiều lắm, thế nhưng hôm nay nàng đã đạt đến cảnh giới Thánh Dẫn viên mãn cho nên lập tức cảm giác hoảng hốt.

Thật là đáng sợ quá!

Ở trong mắt của các đệ tử, lúc này Lý Phàm giống như thần nhân.

Mà ở trong tiểu viện, lúc này tất cả các sinh linh đều lại run rẩy một lần nữa.

Đàn gà túm tụm lại vào một chỗ, nằm yên không dám động đậy.

Trong hồ nước cá chép cũng tụ lại làm một đoàn, run rẩy tạo thành những gợn sóng lăn tăn.

Ba con nhện lại dán vào với nhau.

Con chó đen sợ hãi cắn chặt vào mông của Ngô Đại Đức, không chết thì không nhả ra.

Rốt cuộc Lý Phàm nhanh chóng làm xong trọn bộ bài tập thể dục theo nhịp Thất Thải Dương Quang.

Dừng lại, Lý Phàm cũng cảm giác có hơi mệt mỏi.

Hắn tự tay lau mồ hôi, vẩy trên mặt đất.

“Ngaoooo…”

Ngay lập tức, con chó đen buông lỏng cái mông của Ngô Đại Đức, bỗng nhiên tiến lên, vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm mặt đất.

“Chó chết, ngươi không có võ đức.”

Ngô Đại Đức tức giận mắng.

“Hoàn hảo hoàn hảo, bùn đất này cũng dính một chút.”

Lục Nhượng vội vàng tiến lên, cẩn thận nâng lớp đất kia lên, đặt vào trong chậu cỏ.

Nhất thời, cây cỏ cũng khẽ run lên, dường như đang nghênh đón một loại đại đạo tẩy lễ kinh khủng nào đó.

“Sư phụ, lau mồ hôi đi.”

Tử Lăng vội vàng tiến lên đưa cho Lý Phàm một cái khăn mặt.

Lý Phàm mỉm cười nhận lấy lau lau rồi trả lại cho Tử Lăng.

Tử Lăng lập tức hài lòng, nàng nắm chặt cái khăn mặt ở trong tay, cả người đều run rẩy.

Nam Phong hơi do dự một chút nhưng vẫn lấy hết can đảm tiến lên nói:

“Sư phụ, ngài nên thay quần áo đi giặt rồi đúng không?”

“Đúng đúng, ta có thể giúp cô nương Nam Phong.” Cung Nhã cũng vội vàng lên tiếng.

Tô Bạch Thiển thấy thế vội vàng nói:

“Sư phụ… Ta cũng có thể.”

Lý Phàm thấy thế cũng sửng sốt.

Đám đệ tử này làm sao vậy?

Sao lại quan tâm hắn như thế?

Trong nháy mắt, trong lòng của hắn cảm động.

Không phí công nuôi dạy những đệ tử này.

Thế nhưng hắn cũng lắc đầu nói:

“Không cần chỉ là vận động một chút mà thôi, không cần phải như thế.”

Nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của đám người Tử Lăng và Nam Phong đều tràn đầy sự thất vọng.

“Xin hỏi Lý tiền bối ở nơi này sao?”

Lúc này một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên từ bên ngoài.

Lý Phàm cảm giác giọng nói này có hơi quen thuộc.

“Có, mời vào.”

Lúc này Lý Phàm lên tiếng.

Lão tổ Bạch Hổ và Vân Khê đã đến bên ngoài Vô Nhị Nhàn Đình.

Lão tổ Bạch Hổ cung kính nói với bên trong tiểu viện.

Mà Vân Khê thì nhìn tấm biển bên ngoài tiểu viện, lẩm bẩm nói:

“Vô Nhị Nhàn Đình…”

“Đại Ma Vương có khí phách thật lớn… Dường như đang ẩn giấu một loại đại đạo vô thượng nào đó ở bên trong bốn chữ này…”

Thư pháp bậc này dường như tiêu dao thế ngoại, một loại đại đạo khí thế bao quát thương sinh…

Cho dù ở Dương Giang… Từ trước đến nay nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua.

Nghĩ đến đây, trong lòng của nàng càng tuyệt vọng hơn.

Rốt cuộc là Đại Ma Đầu có đẳng cấp nào ở trong Dương Gian?

Vận may của nàng cũng quá đen rồi.

“Mời vào!”

Lúc này ở trong tiểu viện của Lý Phàm truyền ra một giọng nói.

Lão tổ Bạch Hổ nhìn về phía Vân Khê nói:

“Chủ nhân?”

Trong mắt Vân Khê lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ, thế nhưng chỉ có thể khẽ cắn môi, mặc kệ:

“Ngươi ở nơi này chờ ta.”

Liều mạng.

Lúc này nàng tiến lên, đẩy cửa vào.

Trong nháy mắt khi nàng đi vào tiểu viện.

Cả người của Vân Khê đều hơi cứng đờ, trên mặt chấn động, dường như không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy Vân Khê thì lập tức ngạc nhiên.

Lại có thể… Là nàng…

Xong xong!

Cô gái biết thân thế của hắn đã tìm đến cửa?

Trước kia Lý Phàm đã từng đồng ý với nàng trong một tháng sẽ tìm được hồ điệp cho nàng… Thế nhưng sau này đã tìm đủ hồ điệp thế nhưng đối phương vẫn không có tìm đến cửa.

Bây giờ dường như sắc mặt của đối phương rất khó coi!

Sẽ không phải là bởi vì bản thân vẫn còn chưa đưa hồ điệp cho nàng cho nên nàng tức giận rồi?

Lý Phàm lập tức cảm thấy lo lắng.

Mà lúc này.

Vân Khê đang vô cùng rung động.

Lúc này, nàng cảm giác được rõ ràng… Giống như là một địa phương vô thượng kinh khủng ở trong Dương Gian.

Thật là đáng sợ!

Các loại ý vị Dương Gian đang lưu chuyển, đại đạo bí ẩn tiềm tàng…

Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm nhận được một ít khí tức khủng bố của những sinh linh không gì sánh được…

“Đều là cái gì vậy…”

Vân Khê có hơi run rẩy, nàng vô ý thức liếc mắt đánh giá tiểu viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK