• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở một nơi nào đó trong Bắc Cương, một thiếu nữ mặc váy lông chim màu vàng kim lẩm bẩm.

Chính là Ánh Tiêu Tiêu của Vương Tộc Thiên Ưng.

Phía sau của nàng ta vẫn còn có mấy lão già cường đại đang đi theo phía sau.

“Đi đến Tổ địa Kỳ Lân trước.”

Nàng ta đổi phương hướng.

Thiên Nhân Tộc, ở bên trong một cung điện thần bí nào đó.

“Quả nhiên, quả nhiên, trời trợ giúp tộc chúng ta.”

Một đám Thánh Giả già nua kích động không thôi.

“Lập tức phái người đi đến tổ địa Kỳ Lân.”

“Lấy được Kỳ Lân Mộc.”

Bọn hắn đều lên tiếng.

Sóng to gió lớn!

Mà giờ phút này.

Bên trong Đại Hoang, sơn thôn nhỏ.

Trong tiểu viện, Lý Phàm thức dậy rất sớm, thế nhưng khi hắn vừa mới ra khỏi cửa, một đám đệ tử cũng đang chờ hắn.

Trong mắt vô cùng chờ mong.

“Sư phụ, bây giờ có thể bắt đầu tập thể dục được chưa?”

Tô Bạch Thiển yếu ớt hỏi.

Lý Phàm ngẩn người…

Những đệ tử này dậy sớm như thế chờ đợi hắn vì chuyện này sao?

“Sư phụ, bây giờ có thể bắt đầu tập thể dục sao?”

Tô Bạch Thiểu yếu ớt hỏi.

Vẻ mặt của những đệ tử khác cũng tràn đầy sự khát khao.

Lý Phàm ngạc nhiên… Đám đệ tử này đang chờ đợi hắn để tập thể dục sao?

Quá tích cực rồi.

Cho đến bây giờ hắn cũng không ngờ được tập thể dục theo nhịp lại có sức hấp dẫn lớn như thế?

Hắn đột nhiên cảm giác được, thực ra nếu như hắn mở một lớp dạy học tập thể dục theo nhịp ở bên ngoài, nói không chừng còn kiếm được kha khá ở Tiên Vực.

Sao trước kia bản thân lại không phát hiện ra chuyện này nhỉ.

“Sư phụ còn chưa có rửa mặt đâu…”

Lý Phàm lên tiếng.

“Sư phụ, mời rửa mặt, đệ tử đã chuẩn bị nước rửa mặt cho ngài rồi…”

Tử Lăng bưng lên một chậu nước.

Lý Phàm mỉm cười, những đệ tử này thật là tình cảm.

Lúc này hắn rửa mặt xong rồi lại xúc miệng.

“Sư phụ, ta giúp ngài đổ nước.”

Lục Nhượng vội vàng chạy tới, đoạt mấy nước rửa mặt của Lý Phàm.

Lý Phàm có hơi ngơ ngác, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Lục Nhượng lấy nước rửa mặt của Lý Phàm tưới vào bên trong cái chậu cỏ kia, đồng thời còn lấy cho trâu uống nước.

Đệ tử này… Quá lười rồi?

Hắn tự múc nước tưới cỏ, múc nước cho trâu uống không được hay sao? Tại sao lại lười như vậy chứ.

“Không nên tưới quá nhiều nước cho cỏ, lượng nước còn lại tưới cho vườn rau, còn có cây nhỏ kia.”

Lý Phàm nhịn không được lên tiếng, chỉ vào Cây Thế Giới ở bên trong một góc.

Lúc này, không ngờ phiến lá của cây nhỏ ở bên trong góc kia lại hơi rung động, dường như đang hết sức kích động.

“Khụ khụ, các ngươi đã yêu thích chuyện tập thể dục như thế, vậy sư phụ sẽ tiếp tục dạy các ngươi.”

Lúc này Lý Phàm nhìn về phía các đệ tử.

Mặc dù tố chất cơ thể của đám đệ tử này thật sự quá kém, ngay cả vận động làm nóng người cũng không làm xong, nhưng tốt xấu gì vẫn hết sức cố gắng.

Lý Phàm cũng cảm thấy nên rèn luyện cơ thể của bọn họ thật tốt.

Lúc này, một đám đệ tử đều xếp thành hàng, vô cùng mong chờ.

“Vận động làm nóng người, bắt đầu.”

Lý Phàm tiếp tục dạy học!

“Tử Lăng, nhấc cao chân một chút.”

“Nam Phong, động tác của ngươi sai rồi…”

Lý Phàm đứng ở bên cạnh hướng dẫn.

Thế nhưng một đám đệ tử nhanh chóng thở hồng hộc.

Có chút tiến bộ hơn so với ngày hôm qua, thế nhưng vẫn rất cùi bắp.

May mắn hắn là một người kiên nhẫn… Lý Phàm không khỏi cảm thán, còn có giáo viên thể dục nào kiên nhẫn hơn hắn hay không?

“Tốt, nhìn xem sư phụ làm mẫu một lần nữa.”

Lý Phàm lên tiếng, lúc này hắn bắt đầu tập thể dục.

Ngay lập tức, một đám đệ tử đều mong chờ nhìn.

“Một hai ba bốn, một hai ba bốn…”

Lý Phàm vừa nhỏ giọng đếm nhịp điệu, động tác cũng bắt kịp theo.

“Sư phụ ngâm nga một loại đạo âm vô thượng sao? Nghe mà khiến cho người ta thấy mê say… Có một loại dẫn dắt kỳ diệu với Đế Tôn Phá Trận Khúc của ta…”

Nam Phong tò mò lên tiếng.

“Sư phụ nói nhỏ, không ngờ lại để cho ta tìm được một loại tiết tấu Kiếm Đạo, thật là đáng sợ…”

Vẻ mặt của Độc Cô Ngọc Thanh xúc động, trước đó hắn đã uống chén rượu được ủ hai năm tuổi, trong đan điền đã mở ra một mảnh kiếm hải, trong đó có ngàn vạn kiếm chìm nổi, lúc này, mỗi một chuôi kiếm ở bên trong kiếm hải đều đang chuyển động theo một tiết tấu kỳ lạ.

“Mỗi một chữ đều là một loại phật âm, có thể khiến cho người khai ngộ… Đây là Chân Phật đang diễn hóa Phật pháp, đang giảng đạo.”

Thanh Trần chắp tay ở trước ngực, không ngờ lại đang ngộ đạo.

“Sư phụ nói nhỏ, thế nhưng dường như đó lại là một loại quyền đạo kinh khủng, nếu như sử dụng loại nhịp điệu này để thi triển Chân Long Thuật, e rằng uy lực sẽ được tăng gấp bội.”

Long Tử Hiên vô ý thức giơ tay lên.

“Giống như âm thanh của đại đạo, có thể khiến cho người ta phá vỡ sương mù… Quả nhiên mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động của sư phụ đều là đạo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK