• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phàm mỉm cười nói:

“Sư phụ cũng sẽ không rời khỏi các ngươi.”

Sau một lúc, rốt cuộc Lý Phàm cũng sắp xếp ổn thỏa cho nhóm người Nam Phong, Cung Nhã, Tâm Ninh, một thân một mình ngồi trong tiểu viện một lúc lâu.

Khóe miệng của hắn mang theo một nụ cười, thực ra cuộc sống của người phàm rất vui vẻ.

Cảm giác tốt đẹp này khiến cho hắn càng ngày càng yêu thích cuộc sống ở trong sơn thôn nhỏ.

Sau khi ngồi một mình một lúc lâu, Lý Phàm mới đi nghỉ ngơi.

Đêm tối.

Đột nhiên gà mái ngẩng đầu, miệng nói tiếng người:

“Có phải chủ nhân đã quá mê luyến hồng trần rồi?”

Trong tiểu viện hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau, giọng nữ ở trong cây đào mới thản nhiên lên tiếng:

“Một đời chủ nhân đau khổ… Đây chính là khoảnh khắc vui sướng ngắn ngủi duy nhất của hắn, chúng ta không nên xen vào.”

Gà mái cũng im lặng, cúi đầu, tiếp tục mổ hạt ngô ở trên nền đất.

Trên bầu trời, vô số ngôi sao sáng lấp lánh, nhưng chỉ có duy nhất một vầng trăng tròn cô đơn ở trong đêm tối.

Ngày tiếp theo.

Sáng sớm, trong tiểu viện, Lý Phàm ngồi ở dưới gốc cây đào xem sách tiêu khiển, cuối cùng các đồ đệ của hắn cũng dần dần tỉnh lại.

“Ngủ ngon quá…”

Tử Lăng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vươn vai một cái, rời khỏi vườn, ra tiển viện, ngọt ngào nói với Lý Phàm:

“Sư phụ, buổi sáng tốt lành.”

Lý Phàm cũng mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.”

Mấy người Nam Phong cũng đều đi tới.

“A, ta đột phá đến cảnh giới Tịch Hải rồi.”

Nam Phong có hơi giật mình, hôm qua nàng uống rượu say, cho nên không hề có cảm giác gì.

Bây giờ xem xét ở trong cơ thể lại có một mảnh đại dương âm phù màu vàng kim.

Vô cùng thần bí… Thậm chí khiến cho lĩnh ngộ của nàng đối với Đế Tôn Phá Trận Khúc cũng tăng lên không ít.

“Thật… Ta cũng đột phá.”

Long Tử Hiên cũng ngạc nhiên, hắn cảm nhận được đại dương màu vàng óng ở trong cơ thể.

Ở bên trên đại dương màu vàng óng có Long Ảnh đang bay lượn, Long Hồn xoay quanh.

Hắn cảm giác đấm ra một quyền có thể điều động lực lượng của đại dương vô hạn, có thể phá trời.

Thanh Trần càng ngày càng không linh, đại dương ở trong cơ thể của hắn có xen lẫn tạo hóa cùng những tiếng tụng kinh nổ vang.

“Không đúng, tại sao ta lại không có Tịch Hải thành công?”

Ngô Đại Đức cảm giác cả người nhẹ nhàng lại cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hắn không phát hiện được đại dương ở trong đan điền.

“Nhân sủng ngu ngốc.”

“Người khác đều Tịch Hải là được tích ở đan điền, còn ngươi thì cả người đều là biển.”

Chó đen ghét bỏ lên tiếng.

Nghe vậy Ngô Đại Đức hơi sửng sốt, lập tức mừng như điên.

Thật đúng là như vậy.

Hắn cảm giác cả người của hắn càng ngày càng mạnh mẽ.

“Một bàn cờ?”

Giang Ly cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, hải dương của hắn lại giống như một bàn cờ, bao phủ khắp nơi.

“Một tấm bùa chú… Không ngờ trong lúc ta uống say lại khắc họa ra bùa chú Tạo Hóa?”

Lâm Cửu Chính cũng mừng rỡ không thôi, bên trong đan điền của hắn quanh co khúc khuỷu như sông lớn, tạo thành hình ảnh của một bùa chú tạo hóa.

“... Ta… Tại sao ở trong đại dương của ta lại có một bóng cỏ màu vàng kim?”

Lục Nhượng cũng run lên, nhưng lập tức vui mừng, bởi vì hắn cảm giác hắn và gốc cỏ kia càng ngày càng hòa hợp vào làm một.

Bên trong đại dương màu vàng óng của Tâm Ninh càng hiện lên vô số những chữ viết màu vàng kim, tất cả đều là những bài thơ mà nàng đã từng học qua.

Ngay cả đại dương do Cung Nhã xây dựng nên cũng đều rất phi phàm, không ngờ lại có thể là một cái ấm trà màu vàng kim khoáng cổ tuyệt luân, rót ra vô số nước màu vàng kim.

Tất cả đều có tiến bộ rất lớn.

“Tiểu Lý.”

Lúc này, giọng nói của Trương đại bá vang lên ở bên ngoài:

“Mời đại bá vào.”

Lý Phàm lên tiếng.

Trương đại bá đi vào, vẻ mặt xúc động nói:

“Mau, ngoài thôn có chuyện lớn, có rất nhiều trâu.”

Có rất nhiều trâu?

Lý Phàm nghi ngờ:

“Đi, đi ra xem một chút.”

Lúc này Lý Phàm đứng dậy, một đám đệ tử cũng theo sát ở phía sau.

Sau khi đi ra khỏi tiểu viện, mấy người Hỏa Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Nguyên Dương Thánh chủ, Bạch Thiếu Dương ngủ lại ở trong thôn ngày hôm qua cũng đi ra.

Bọn họ đều có tiến bộ vô cùng lớn.

“Bái kiến Lý tiền bối.”

“Bái kiến Lý tiền bối.”

Thấy thế Lý Phàm cũng chỉ phất tay một cái nói:

“Không cần đa lễ.”

Lúc này mọi người đi thẳng đến cổng thôn.

Đi đến cổng thôn, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Bởi vì không ngờ ở cổng thôn lại rất gọn gàng, có hơn vạn con trâu đang quỳ ở trên mặt đất.

Nhưng con trâu này vô cùng quy củ, cúi đầu, cũng không dám thở mạnh một cái.

Mà đứng ở trước cổng thôn là Hoàng Ngưu già, Đại Hắc Ngưu và Tiểu Kim Ngưu, đều phối hợp đứng ăn cỏ khô.

“Cái này… Toàn bộ Ma Ngưu Tộc đều đến đây?”

Vẻ mặt Lục Nhượng rất ngoài ý muốn.

“WOW, vừa mới ăn tiệc trâu xong, lại tới thêm?”

Ngô Đại Đức thì cảm thấy có hơi ngán rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK