Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 11
Lúc ấy, có lẽ vì bụng đói mụ mị đầu óc cho nên tôi chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã gật đầu:
– Đi ăn thì được.
Phương nghe xong thì hơi cong môi cười, thái độ nhàn nhã hưởng thụ như thể vừa mới đánh bẫy được một con mồi ngon. Anh ta đút hai tay vào túi quần, ung dung xoay người đi ra cửa rồi bảo tôi:
– Thế thì đi thôi.
Thấy anh ta như vậy, tôi mới ngây người, hình như có cái gì sai sai ở đây rồi thì phải.
Cái tên xấu xa này đúng là rất biết cách lừa người, đầu tiên anh ta đưa ra một yêu cầu khó có thể chấp nhận được, sau đó khi tôi không đồng ý, anh ta lại hạ xuống một lựa chọn dễ dàng hơn, theo phản xạ tâm lý bình thường thì tất nhiên ai cũng sẽ chọn phương thức “cảm ơn theo cách dễ”, đồng ý đi ăn cơm còn hơn phải lấy thân báo đáp, cuối cùng thành mắc bẫy cái gã bụng dạ thâm sâu kia.
Tôi biết rõ ràng mình đã rơi vào bẫy nhưng không làm gì được, rút cuộc chỉ đành lắc đầu cười khổ, sau đó cầm túi xách đi theo anh ta ra ngoài.
Lúc đứng dưới sảnh chờ, tôi thấy một chiếc Bungatti phóng vút từ dưới tầng hầm đi ra, sau đó giảm tốc độ rồi đỗ ngay trước mặt tôi. Phương bước xuống xe, nghiêng người mở cửa ghế phụ cho tôi rồi nói:
– Lên xe đi.
Tôi liếc chiếc xe sang ngay trước mặt mình, nhận ra đó là bản Bungatti Veyron rất nổi tiếng, thiết kế từ ngoại thất đến nội thất đều độc lạ, lại tinh tế và đẳng cấp, khác hẳn với tất cả những chiếc xe đại trà khác đang lưu thông trên thị trường. Một siêu xe đắt tiền như vậy, lại có một người đàn ông giàu có lịch thiệp, ngoại hình đẹp trai đứng mở cửa chờ sẵn, chắc chắn gặp được người thế này, mười cô thì sẽ có tận chín cô đổ xiêu đổ vẹo, vui vẻ bước lên xe.
Mỗi tội, tôi không thuộc tuýp phụ nữ dễ bị loá mắt bởi những ánh hào quang rực rỡ đó, cho nên chẳng có cảm giác mình đang được đại gia chinh phục gì cả, chỉ nặng nề bước lên xe rồi ngồi xuống.
Phương đóng cửa xe xong cũng vòng qua ghế lái, chẳng buồn cài dây an toàn mà chỉ liếc tôi một cái rồi dẫm chân ga lái đi. Bungatti Veyron gầm gừ mấy tiếng rồi lướt như bay trên mặt đường, những người ở xung quanh thấy xe đắt tiền như thế này xuất hiện trên phố, ai cũng phải ngoái lại nhìn đến mấy lần.
Cảm giác ngồi trên siêu xe ba mươi sáu tỉ đúng là khác hẳn với cảm giác ngồi trên taxi, thậm chí là khác xa cả ngàn cây số với việc ngồi trên xe máy. Lẽ ra trước những ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ của người đi đường, được ngồi trên một “biệt thự di động” thế này, người ta sẽ cảm thấy rất hưởng thụ. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy không thoải mái, trong lòng mỗi lúc một nặng nề một cách khó tả, tâm trạng bức bối nặng nề mà không có cách nào giải tỏa được ra.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, tôi đành mặc kệ đây là xe xịn, vẫn đưa tay hạ kính xe xuống, để chút gió trời bên ngoài thốc vào cho lòng mình dễ chịu hơn. Cùng lúc này, tôi cũng nghe thấy tiếng Phương nói chuyện:
– Không khí Sài Gòn giờ nhiều bụi lắm, không giống ngày xưa đâu.
– Anh có phiền không? Tôi mở cửa thế này làm bụi vào xe anh ấy?
– Ý tôi là hít thở không khí bụi bẩn.
– À…Thỉnh thoảng hít tý bụi bẩn cũng không sao, đằng nào không thở thì chết ngay, còn thở thì bốn mươi năm nữa cũng chết.
– À… cô định sống kiểu “trước khi lá phổi này giết tôi, thì tôi sẽ giết nó trước” đấy hả?
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, không nghĩ anh ta có cả sở thích xem Vlog một cách bình dị như thế nên hơi khó hiểu đáp:
– Anh cũng có thời gian xem 1977 Vlog à?
– Thỉnh thoảng có thời gian thì xem cho vui. Nhưng mà cô giết lá phổi của cô thì cứ tự nhiên đi, đừng giết thêm lá phổi của tôi, tôi còn muốn sống thêm năm mươi năm nữa.
– Già rồi còn tham sống, anh không sợ con cháu ghét à?
– Không. Tôi hưởng thụ chưa hết, sợ bốn mươi năm nữa vẫn không đủ. Chết sớm phí lắm.
– Anh Phương đúng là có đời sống chất lượng thật đấy. Bảy mươi tuổi vẫn sợ hưởng thụ chưa hết.
– Cô có muốn hưởng thụ thử đời sống chất lượng thế không? Với tôi ấy.
Tôi cười nhạt, trước mấy lời gạ gẫm này chẳng còn thấy xấu hổ đỏ mặt giống như xưa, chỉ bình thản đáp:
– Bình thường anh hay dùng mấy câu này để gạ gẫm con gái nhà người ta à? Tặng nhà tặng xe để nâng cao đời sống, sau đó để anh hưởng thụ đến khi chán chê, anh lại đổi đối tượng khác để hưởng thụ tiếp, vài ngày đổi một em, đúng không?
– Làm gì đến nỗi thế?
Phương tỏ vẻ vô tội, trả lời tôi một cách đầy thành thật:
– Ít nhất cũng phải nửa tháng tôi mới chán.
Tôi thật sự muốn chửi bậy một tiếng.
Mặc dù biết rõ con người anh ta vừa xấu xa vừa tồi tệ, nhưng sau khi nghe xong mấy câu này tôi vẫn ấm ức đến ngứa răng ngứa lợi. Cái tên khốn kiếp này ỷ mình có tiền nên chỉ coi đàn bà chỉ là công cụ mua vui, không biết trong mười năm nay đã hại đời bao nhiêu cô rồi. Mà kể cũng lạ, nhiều người biết rõ không thể trông đợi tình cảm gì ở một người như thế, dù biết bị anh ta chơi chán sẽ đá đi không thương tiếc, vậy mà vẫn tình nguyện lao vào lòng anh ta như thiêu thân. Kể cả tôi,mười hai năm trước cũng vậy, cũng từng có một thời vì anh ta mà ngốc nghếch như thế.
Tôi mỉa mai nói:
– Còn trẻ mà phong lưu quá, sợ không trụ nổi 50 năm nữa để hưởng thụ đâu. Anh Phương, thỉnh thoảng cũng nên kiềm chế lại nhé. Giữ sức khỏe cho tốt vào, không thì tôi sợ chỉ một, hai năm nữa thôi anh lại phải dùng thuốc mới cứng được đấy.
– Hay là cô cứ thử theo tôi một hoặc hai năm nữa đi, tận mắt chứng kiến xem tôi có phải dùng thuốc không cho dễ đánh giá.
– Thôi, anh cứ để mấy cô người mẫu với cả hoa hậu của anh hưởng thụ đi. Tôi không có hứng xem.
Phương thấy tôi nói thế thì bật cười, không hiểu trong lòng nghĩ gì nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái quay sang nhìn tôi. Anh ta không chọc điên tôi nữa, chỉ hỏi:
– Giờ muốn ăn gì?
– Hôm nay anh là người được mời mà, anh tự quyết đi.
– Bánh canh tôm nhé?
– Ừ, cũng được.
Xe tăng tốc, chạy qua một ngã tư đèn đỏ rồi quẹo vào một con phố nhỏ, đi thêm một đoạn khá xa nữa mới dừng lại ở một tiệm hàng nho nhỏ ở bên lề đường.
Ban đầu tôi cứ nghĩ Phương sẽ đưa mình đến một nhà hàng sang trọng, nhưng lúc nhìn thấy mấy mấy chiếc bàn đơn sơ đặt trên vỉa hè, nhìn thấy cả những ống đũa tre đổ bóng hiu hắt xuống bàn nhựa, còn có một chiếc tủ kính bày đủ loại thực phẩm rực rỡ sắc màu tất bật trong một góc, tôi mới nhận ra đây chính là quán quen ngày xưa của tôi.
Phương nhảy xuống xe, rất tự nhiên đi ngang qua chỗ quầy bán hàng rồi vẫy tay với bà chủ:
– Dì Tư, con đến rồi nè.
– Ủa Phương tới đó hả con? Tới ăn bánh canh đó hả?
– Dạ. Con tới ăn bánh canh của dì Tư nè.
– Ăn bánh canh tôm càng trứng cút nha, dì làm giống mọi khi nhé.
– Dạ, mà dì Tư cho con hai tô nhé.
Nghe anh ta nói đến đây, dì Tư ngẩn ra vài giây, sau đó giống như hiểu ra điều gì nên liền ngẩng đầu nhìn về phía chiếc Bungatti đỗ bên đường. Tôi lúc này cũng đã xuống xe nhưng vì bất ngờ nên cứ đứng chôn chân mãi ở chỗ cũ, thật lâu sau vẫn thấy trong lòng xúc động không nói được nên lời.
Mười năm rồi, tiệm bánh canh tôm vẫn còn đó, Dì Tư vẫn còn đó, dù không gian xung quanh đã thay đổi rất nhiều nhưng tiệm hàng của dì Tư vẫn vậy, vẫn đơn sơ mộc mạc không thay đổi, vẫn bình dị yên tĩnh ở một góc phố quen, tựa như dòng chảy thời gian đã hoàn toàn lãng quên mất nơi này…
Còn tôi… quá lâu, quá lâu rồi không quay về đây, bây giờ nhìn thấy mọi thứ vẫn giống hệt như những ngày cũ, trái tim không nhịn được, lại cảm thấy quen thuộc và thân thương đến nao lòng.
Mãi sau, tôi mới chậm rì rì đi lại, bẽn lẽn cúi đầu chào một câu:
– Dì Tư.
– Tuyền đó hả? Phải Tuyền đó không?
– Dạ. Con nè dì Tư.
Có lẽ, dì Tư cũng không tin có ngày tôi còn trở về cho nên ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, mất gần nửa phút sau mới vội vàng tháo găng tay nilon rồi rảo bước về phía tôi. Dì ấy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, giống như muốn khẳng định chắc chắn tôi đã trở về, sau khi xác nhận đích thực là tôi mới mừng rỡ nói:
– Cái con bé này, sao biệt tăm biệt tích mười năm trời. Dì tưởng mày không về nữa, hỏi thằng Phương, nó cũng bảo mày đi nước ngoài không về nữa, dì tưởng mày đi thật rồi.
Sống mũi tôi bỗng dưng cảm thấy cay xè, lúc ấy cảm giác giống hệt như đi xa về được gặp một người thân, xúc động, vui mừng, tủi thân, cảm giác gì cũng đều có cả.
Tôi hít thật sâu vài hơi dài mới có thể khiến mình không lạc giọng, run run nhìn dì Tư đáp:
– Đâu có, con vẫn về đây mà. Về ăn bánh canh tôm của dì Tư đó.
– Ừ, dì làm bánh canh tôm càng trứng cút cho con nhé, vẫn nhiều nước nhé.
– Dì Tư vẫn nhớ con thích ăn nhiều nước hả?
– Nhớ chứ, giờ còn thích ăn thật nóng nữa không đó?
– Dạ có, thật nóng nha dì Tư.
– Ừ, vào bàn ngồi với Phương đi, dì làm xíu rồi bưng ra ngay cho hai đứa nè.
– Dạ.
Trước đây khi còn học Đại học, tôi thích nhất là ăn bánh canh tôm ở tiệm của dì Tư, đến khi quen Phương thì tôi lại lôi theo cả anh ta đến nơi này. Ngày ấy ô tô chưa phổ biến như bây giờ, mỗi lần chúng tôi đến tiệm của dì Tư cũng chỉ đèo nhau bằng xe máy, sau đó sẽ dựng xe dưới gốc cây Long Não bên kia đường, vào tiệm gọi hai bát bánh canh nóng hổi rồi vừa ăn vừa xuýt xoa.
Phương không ăn được cay nhưng mỗi lần đến đây, tôi sẽ lén lút bỏ vào bát anh ta một muỗng ớt đầy. Anh ta ăn thử một miếng, cay đến đỏ cả mắt nên nhăn nhó bảo tôi:
– Anh đã bảo không ăn được ớt mà, cay quá, lột cả lưỡi anh rồi. Tý sao mà hôn em được nữa.
– Đàn ông là phải nếm đủ đắng cay ngọt bùi. Anh tập ăn ớt đi. Nếm dần vị cay cho quen.
– Ăn cũng được, nhưng mà phải có điều kiện cơ.
Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt xuống ngực tôi, không cần đoán cũng biết điều kiện là phải cho cái gã xấu xa kia sờ thử một cái. Tôi lập tức sầm mặt, múc thêm một muỗng ớt nữa đổ vào bát anh ta, trừng mắt nói:
– Ăn cay cho lột lưỡi chết luôn đi, đồ biến thái.
– Không có phản ứng mới là biến thái. Haha.
Mới đó mà đã rất nhiều năm trôi qua, bây giờ tôi với Phương vẫn trở về đây, vẫn cùng ăn bánh canh tôm nhưng không còn yêu nhau, cũng chẳng còn đèo nhau bằng xe máy tới nữa.
Tôi theo phản xạ nghiêng đầu nhìn sang bên kia đường, vốn dĩ muốn tìm kiếm cây Long Não ngày xưa nhưng nhìn mãi, nhìn mãi mà chẳng thấy vết tích của nó nữa. Phương thấy tôi thế, có lẽ cũng đoán được tôi đang muốn tìm gì nên thờ ơ lên tiếng bảo:
– Chặt lâu rồi.
Anh ta đặt hai chiếc đũa tre đã lau sạch lên một tờ giấy rồi chậm chạp nói:
– Năm kia bên đó xây nhà cao tầng nên phải chặt đi. Chỗ cây Long Não giờ đang để cái biển nhấp nháy kia kìa.
Tôi nhìn theo hướng mà anh ta vừa nói, thấy ở bên đường bây giờ cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi, tốc độ phát triển đô thị rất nhanh, một năm đã khác, nói gì đến mười năm. Mọi thứ khác đến nỗi tôi chẳng còn nhớ được những cảnh vật của ngày xưa nữa, ngay cả anh ta chỉ vị trí cây Long Não đã bị chặt ở chỗ biển nhấp nháy, tôi cũng không thể hình dung ra.
Đúng lúc này thì dì Tư bê ra hai tô bánh canh cua nóng hổi đặt lên bàn, cười cười bảo với tôi:
– Hồi chặt cây Long Não đi, dân ở đây ai cũng tiếc. Dì bảo con Tuyền mà về, kiểu gì nó cũng bảo chặt cây Long Não rồi xe con biết đỗ đâu cho mà xem.
Trong lòng tôi cũng có một chút chút nuối tiếc không tên, nhưng vì ở đây còn có cả Phương, sợ anh ta cười vì tôi vẫn cố chấp lưu luyến chuyện cũ nên không dám hỏi nhiều. Tôi nói với dì Tư:
– Bây giờ cũng không có xe máy để đi nữa đâu dì Tư ơi. Con toàn đi Grab à.
Dì Tư kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, năm tháng trôi qua, tóc dì ấy đã có rất nhiều sợi bạc, khuôn mặt cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt hiền hòa mãi vẫn y như vậy:
– Mà Tuyền càng lớn càng xinh đấy nhé. Lúc nãy đứng bên kia, suýt nữa thì dì không nhận ra.
– Xinh thật hả dì? Giống hoa hậu về làng không ạ?
– Xinh hơn hoa hậu. Đẹp gái thế này chẳng trách có đứa mười năm cũng không quên được.
Phương tảng lờ như không nghe thấy, cúi đầu cầm đũa nghịch mấy cọng hành trong bát bánh canh tôm dưới bàn. Dì Tư thấy thế thì bật cười thành tiếng, không chịu buông tha mà còn huých vai anh ta một cái:
– Đừng có giả vờ. Nhanh nhanh hốt nó về đi, để nó giận dỗi bỏ đi như mười năm trước, dì hỏi tội mày đó.
Ai đó không thể trốn được nên đành nhăn nhó bảo:
– Dì ơi, bây giờ giữa bọn con là tình bạn trong sáng.
– Trong sáng thiệt đó hả? Có bạn đẹp gái thế này mà chỉ trong sáng thôi thì tiếc quá. Bỏ lỡ kiểu gì cũng hối hận cho mà xem.
Nói đến đây, dì Tư lại quay sang nhìn tôi hỏi:
– Tuyền nhỉ?
– Dì ơi bây giờ người ta là giám đốc công ty to rồi đó. Bên cạnh toàn siêu mẫu với hoa hậu thôi. Còn là hoa dại chứ không phải hoa hậu đâu, bỏ qua thì không cần phải tiếc đâu ạ.
– Hoa hậu cũng chẳng xinh bằng Tuyền của dì.
Tôi biết dì Tư muốn an ủi mình nên không phản bác, chỉ cười hì hì. Cùng lúc này mùi bánh canh thơm cũng làm bụng tôi kêu réo ầm ỹ, dì Tư nghe xong thì vỗ vỗ vai tôi, sau đó đứng dậy:
– Chết, chút nữa thì quên mất, cứ ngồi buôn chuyện không để hai đứa ăn. Hai đứa ăn lẹ đi cho nóng, bánh canh tôm phải nóng mới ngon.
– Dạ.
– Tuyền ăn nhiều vào nhé, xinh thì xinh nhưng gầy lắm đấy, phải béo lên tý nữa mới đẹp.
– Con biết rồi, con ăn bánh canh của dì nhiều là béo ngay.
– Cái con này, chỉ được cái nịnh dì thôi. Thôi ăn đi, dì ra làm đồ cho khách.
– Dạ.
Sau khi dì Tư đi rồi, chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn nhỏ, tự nhiên tôi lại cảm thấy không khí hơi ngượng ngập. Nhưng thôi, dù sao thì vỗ về cái dạ dày đang đau khổ của mình mới là quan trọng hơn, cho nên tôi không khách sáo nữa, cầm một đôi đũa đặt lên bát của Phương, đôi còn lại cầm trên tay mình, nói một tiếng:
– Tôi đói rồi, anh ăn nhé.
– Ừ, ăn đi.
Ở Nhật không có loại đồ ăn như thế này, mấy năm nay ở đó mặc dù rất thèm, cũng đặt đồ về nấu thử mấy lần nhưng không thể ra nổi mùi vị tuyệt vời như dì Tư nấu. Giờ được ăn lại món cũ, tôi sung sướng tận hưởng từng miếng, từng miếng, đến khi ngẩng lên thì bỗng nhiên lại thấy Phương vẫn đang loay hoay cho ớt vào bát. Không phải một muỗng mà là ba bốn muỗng, nhiều đến mức nước dùng chuyển thành màu đỏ chói cả mắt.
Anh ta ăn cay như thế này từ bao giờ vậy? Trước đây rõ ràng một miếng ớt cũng không thể ăn được cơ mà?
Lòng tôi đột nhiên trở nên rất chua xót, miếng bánh canh tôm trong miệng không nuốt xuống được, bỗng nghẹn lại ở họng. Lúc này, có lẽ Phương cũng cảm nhận được ánh nhìn của tôi nên ngẩng lên, chìa hũ ớt ra nói:
– Muốn ăn một thìa không?
Tôi lén lút thảng thốt ở trong lòng, vội vàng thu lại tầm mắt rồi lắc đầu:
– À… không cần đâu.
– Đổi khẩu vị rồi à?
– Ừ. Không ăn cay nữa.
Anh ta không nói nữa, chỉ cong môi cười một cái rồi cất hộp ớt, sau đó cúi xuống ăn bánh canh tôm trong bát. Tôi để ý, từng cử chỉ của Phương đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước, không còn nhăn nhó giống như khi bị tôi ép buộc ăn cay nữa mà rất bình thản, lông mày không buồn nhíu lấy một cái, tựa như đang hưởng thụ một món ăn ngon vậy.
Tôi không dám nhìn tiếp, cũng cúi xuống ăn đồ của mình, suốt cả quá trình sau đó thì chẳng có ai trong chúng tôi mở miệng nói chuyện, dường như ai cũng đều theo đuổi suy nghĩ riêng. Đến khi ăn xong, tôi chủ động đứng dậy thanh toán tiền hai tô bánh canh, dì Tư không những nhất quyết không lấy mà còn mắng tôi:
– Đi về, đi về. Bữa nay dì mời. Mười năm rồi mày mới quay lại đây ăn bánh canh mà còn đòi trả tiền cho dì hả?
– Mười năm thì mười năm chứ. Ăn xong vẫn phải trả tiền, dì lấy tiền của con đi, dì làm vậy con ngại đó.
– Dì ghim nợ để lần sau mày còn đến. Mày trả xong rồi lần sau không đến nữa thì sao. Bữa này dì ghi sổ đó.
Tôi không nói được dì ấy cho nên đành bật cười, gật đầu:
– Vậy dì ghi sổ nợ cho con, lần sau con tới ăn nợ nữa.
– Ừ, nhớ đó. Lần sau hai đứa đến ăn nữa nghen con.
Tôi không dám chắc lần sau còn có đến cùng với Phương không, nhưng dù sao cũng còn ở Việt Nam lâu nữa, không có anh ta thì chắc chắn tôi vẫn sẽ quay lại đây thêm nhiều lần. Tôi đáp:
– Dạ được, con nhớ rồi.
– Hai đứa về đi.
– Dạ, con chào dì con về.
Phương cũng vui vẻ chào dì Tư rồi lững thững cùng tôi ra về. Lúc xe anh ta vừa ra khỏi con ngõ nhỏ có quầy hàng của dì Tư, sau rất lâu im lặng, Phương mới mở miệng hỏi:
– Nhà cô đi đường nào?
– Anh không cần mất công đưa tôi về đâu, để tôi tự bắt taxi về cũng được. Anh cứ dừng xe ở chỗ nào dễ bắt taxi là được rồi.
– Có phải tôi chưa đụng vào cô lần nào đâu, sao phải đề phòng như sợ tôi ăn thịt cô thế?
– Không đề phòng thì anh có ăn không?
Anh ta đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã thẳng thắn gật đầu:
– Có.
Trước vẻ mặt vô tội của cái tên nham nhở này, tôi muốn tức cũng không được, muốn cười cũng chẳng xong, cuối cùng đành quay ra ngoài cửa kính lén lút tủm tỉm cười một mình.
Đúng lúc này thì bỗng nhiên phía trước vang lên một tiếng két rất mạnh, tiếp theo là liên tiếp những tiếng phanh xe rít trên mặt đường hối hả. Tôi theo phản xạ quay đầu lại, lúc này Phương cũng phải đạp phanh đột ngột nên cả người tôi bắn về phía trước, lại không thắt dây an toàn nữa nên cứ nghĩ kiểu gì hôm nay cũng đập mặt vào Tablo phía trước.
Thế nhưng, lúc va chạm xong tôi không hề thấy đau như mình tưởng mà chỉ thấy trước trán có một thứ mềm mềm âm ấm, khi đó xe cũng dừng lại hẳn, tôi ngẩng đầu lên mới thấy tay Phương đang đặt giữa tablo xe và trán tôi.
Với thời gian ngắn như thế mà anh ta phản xạ cực nhanh, vừa dẫm chân phanh lại vừa đỡ được trán tôi. Tôi ngây người nhìn anh ta, hồi lâu cũng vẫn cảm thấy kinh ngạc không thể thốt nên lời, còn Phương thì lo lắng hỏi:
– Có sao không? Đau ở đâu không?
***
Lời tác giả: Mai là 1/5 rồi cả nhà nhỉ? Bạn Hổ không nghỉ 1/5 mà nghỉ thứ 7 thôi nhé. Hahaa. Chúc cả nhà một kỳ nghỉ lễ an toàn, vui vẻ và mạnh khoẻ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!