Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 28
Tôi mang theo tâm trạng thấp tha thấp thỏm đến quán café ngay đầu đường vào chung cư nhà mình. Khi tới nơi đã thấy Mai Anh ngồi chờ sẵn, sắc mặt rất nặng nề, chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng biết tâm trạng cô ấy đang cực kỳ tệ.
Tôi hít sâu một hơi rồi lặng lẽ đi vào, ngồi xuống bàn rồi hỏi Mai Anh:
– Cậu đến lâu chưa? Hơi tắc đường nên giờ mình mới về đến đây được.
– Cậu uống gì thì gọi đi.
– Ừ.
Tôi vẫy tay với người phục vụ, gọi một ly trà táo đỏ. Đợi đến khi phục vụ bưng đồ uống ra rồi mà Mai Anh vẫn không nói gì, chỉ ngoảnh đầu nhìn chằm chằm con đường sau cửa kính phía dưới. Mà thấy cô ấy tỏ ra lạnh lùng xa cách như thế này, tôi cũng lờ mờ đoán ra được tiếp theo sẽ là điều gì rồi.
Không thể chối bỏ, cũng chẳng thể sửa sai, chỉ có thể đối diện và nhận lỗi. Tôi uống một ngụm trà táo đỏ rồi bình thản hỏi:
– Sao thế? Hôm nay cậu lại có chuyện gì không vui à?
– Cậu có nhớ cái Thư lớp trưởng lớp mình ngày trước không?
– Tớ có. Sao thế?
– Hôm nay con nó bị gãy chân, vào nằm viện. Tớ với nó gặp nhau, có nói mấy chuyện.
Thì ra là gặp Thư. Lần trước cô ta đụng mặt tôi ở bữa tiệc xã giao kia, sau đó vì móc mỉa tôi đi xuất khẩu lao động mà bị Phương mắng cho một trận, xấu hổ quá phải tìm cớ lủi mất. Lần này, Thư gặp Mai Anh tại bệnh viện, chắc chắn cô ta sẽ ngứa răng ngứa lợi đi kể lại chuyện của tôi.
Mai Anh cười bảo:
– Cậu biết Thư nói gì không?
– Nói là… có gặp tớ à?
– Ừ. Cậu ấy bảo cậu đi xuất khẩu lao động về, xong mèo mù vớ cá rán thế nào mà dụ dỗ được tổng giám đốc công ty Dệt Trường An. Lúc đó tớ không tin, còn hỏi lại một lần nữa, Thư khẳng định chắc nịch là tổng giám đốc Vũ Nam Phương của Dệt Trường An. Thư nói hôm đi tiệc xã giao, anh Phương bảo cậu là bạn gái của anh ấy, hai người còn ôm nhau đứng nói chuyện. Không biết cậu ấy chọc cậu cái gì mà sau hôm đó về, anh Phương hủy thẳng hợp đồng với chồng của Thư, đến giờ Thư vẫn ấm ức mãi đấy.
Khi Mai Anh nói chuyện, từng lời, từng lời rất nhẹ nhàng, nhưng lại như từng vết kim châm vào lương tâm của tôi. Thà như cô ấy đánh tôi, mắng tôi, hắt nước vào mặt tôi, tôi còn có thể hiểu được, nhưng đằng này cô ấy chỉ nói ra như vậy, để cho tôi tự thừa nhận, cho tôi tự cảm thấy cắn rứt.
Tôi không dám nhìn thẳng vào Mai Anh, chỉ khó khăn nói:
– Tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện được không? Nghe xong thì cậu có thể làm gì tớ cũng được, đánh tớ cũng được, mắng tớ cũng được.
– Cậu với anh ấy ngày trước từng yêu nhau phải không?
Nghe xong câu này, tôi kinh ngạc ngẩng lên nhìn cô ấy, tròn mắt hồi lâu mới có thể nói:
– Sao cậu biết?
– Hôm sinh nhật tớ, lúc hai người bắt tay, tớ thấy rồi, nhưng lúc đó không nghĩ nhiều. Đến giờ Thư nói với tớ, tớ nghĩ kỹ lại thấy hình như có gì đó sai sai.
Mai Anh cười bảo:
– Cậu thuận tay trái, lúc rót rượu cho cậu, anh ấy cố ý đặt cốc bên tay trái. Cậu biết anh ấy thích uống Macallan nên lúc gọi phục vụ lấy chai rượu thứ hai, cậu gọi Macallan. Bình thường anh ấy rất ít khi tiếp xúc với bạn bè của tớ, nếu có vô tình gặp, cũng chỉ ngồi cùng cho vui, ít khi uống rượu với bạn tớ, nhưng hôm ấy anh ấy uống với cậu từ đầu đến cuối. Anh ấy biết cậu thích dùng khăn giấy nên cố ý bảo quản lý mang đến một tập khăn giấy. Còn nữa, nhà cậu ở thuận đường hơn, nếu đưa cả hai về, lẽ ra anh ấy nên đưa cậu về trước, sau đó mới đưa tớ về. Anh ấy cố ý đưa cậu về sau tớ là vì muốn có không gian nói chuyện với cậu, phải không?
– …
– Ở hai người có một sự quen thuộc, người mới vừa gặp mặt một lần không thể có được.
Đúng vậy, những điều mà Mai Anh nói rất đúng, tôi không thể phản bác được, cho nên chỉ có thể gật đầu thừa nhận:
– Ừ. Bọn tớ quen nhau mười mấy năm rồi. Anh ấy là người yêu hồi đại học mà tớ nói với cậu đấy. Mai Anh, tớ xin lỗi…
– Hơi tiếc là ngày đó chưa gặp mặt người yêu cậu. Nếu như gặp rồi, tớ đảm bảo sẽ không ép anh ấy lấy tớ đâu.
– Mai Anh, tớ xin lỗi. Thật sự tớ không biết là chồng sắp cưới của cậu là anh ấy, đến mãi hôm sinh nhật tớ mới biết. Nhưng mà… tớ sợ cậu suy nghĩ nên không dám nhận. Với cả lúc đó… bọn tớ cũng đã chia tay được mười năm rồi.
– Thế còn hôm tớ gọi cậu ra quán Bar uống rượu vì thất tình thì sao? Hôm đó cậu thấy tớ buồn cười lắm đúng không?
– Không. Đợt đó tớ cũng thấy Phương hay đi với người khác, lúc đó bọn tớ cũng không nói chuyện với nhau, nên tớ…
Mai Anh nghe thế thì bật cười:
– Ừ, đúng nhỉ? Đến giờ tớ mới biết là ông ấy lừa tớ. Ông ấy chỉ cố tình cho tớ thấy thế, để tớ phải hủy hôn thôi. Anh Phương không muốn tớ biết chuyện của hai người rồi giận cậu.
– Tớ xin lỗi.
– Việc gì phải xin lỗi?
– Tớ sai rồi, lẽ ra tớ không nên nói dối cậu. Tớ xin lỗi. Mai Anh, cậu đánh tớ đi, mắng tớ đi. Tớ sai rồi.
– Vớ vẩn.
Mai Anh cầm cốc nước lọc lên tu ừng ực một ngụm, sau đó đặt cạch xuống bàn rồi nhìn tôi bảo:
– Tớ với cậu mà lại vì một người đàn ông cãi nhau à? Vớ vẩn. Tớ đã nói ngay từ đầu là anh ấy không yêu tớ rồi, chuẩn bị tinh thần sẵn nên chỉ buồn một tý thôi. Chỉ là tớ không nghĩ người anh ấy yêu là cậu nên lúc đầu hơi bất ngờ thôi.
– Không phải, mà là…
– Không cần phải giải thích với tớ. Tuyền, cậu vui vẻ là được. Tớ cũng thế. Yêu ai lấy ai, quan trọng nhất là bản thân phải vui vẻ. Thế nên tớ không trách cậu, tớ thấy vẫn còn may, vì cậu về trước khi bọn tớ làm đám cưới. Nếu cậu về sau khi bọn tớ lấy nhau thì tớ xong đời rồi, tự nhiên thành gái một đời chồng. Thế nên vẫn còn may.
Tôi không nghĩ Mai Anh có thể nói với mình thoải mái như thế này nên cứ nhìn cô ấy mãi, sợ cô ấy không phải đang nói thật lòng mà chỉ là đang móc mỉa tôi. Nhưng ánh mắt Mai Anh vẫn trong sạch như vậy, hiền lành dễ chịu không hề thay đổi, không có một nét lừa dối. Cuối cùng, tôi run run nói:
– Mai Anh… cậu đừng như thế. Cậu cứ trách tớ đi, mắng tớ đi.
– Cậu nghĩ tớ vì chuyện này mà trách cậu hả? Vớ vẩn, đằng nào anh ấy cũng không yêu tớ, trách cậu có ý nghĩa gì, còn mất đi một người bạn nữa. Cậu đấy, cái tên Phương ấy như con ngựa bất kham, cố mà giữ lấy. Nếu nói miệng không nghe thì cứ dùng roi cho sợ. Hoặc là nói với tớ. Tớ quen mẹ anh ấy, tớ mách cho.
Tôi bật cười, tảng đá trong lòng chưa thể trút bỏ nhưng đã nhẹ nhàng hơn, tôi dè dặt hỏi Mai Anh:
– Mình vẫn làm bạn chứ?
– Tất nhiên, phải làm bạn chứ. Người yêu đã không có, giờ lại không có bạn nữa để mà chết vì cô đơn à? Mà tớ nói cho cậu nghe nhé. Cái con mụ Thư đó vẫn khó ưa như ngày trước, suốt ngày khoe mẽ vênh váo, mồm thì cứ leo lẻo bảo cậu đi xuất khẩu lao động. Nó thì oai lắm chắc, thi rớt đại học, 18 tuổi đã đi lấy chồng, mà chồng nó kiếm ra tiền thật đấy nhưng cũng đâu phải là tiền của nó. Hôm con nó nằm viện, đến tiền trả viện phí nó còn phải gọi điện xin chồng nữa.
– Thật à?
– Ừ. Thế mà suốt ngày cứ vênh váo, coi thường người khác. Ghét cái mặt.
Chiều hôm đó, tôi với Mai Anh đã nói rất nhiều chuyện, cô ấy vẫn hiền lành như thế, làm người khác thấy thương như thế, Mai Anh không hề trách tôi, còn động viên tôi cứ sống vui vẻ với sự lựa chọn của mình, dù sao thì cô ấy cũng không có được trái tim của Phương, có lấy anh ta cũng vô nghĩa, nên nhường cho tôi.
Tâm sự với nhau đến tận tám giờ tối, tôi mới trở về nhà. Hôm nay không thấy Phương nhắn tin bảo đến ăn cơm nên tôi cũng không có ý định nấu nướng, về nhà thấy tối om, đang định ném túi xách lên tủ rồi mới bật điện thì bỗng nhiên có một bàn tay từ đâu vươn đến, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Tôi hoảng, suýt nữa thì hét ầm lên, may sao lời còn chưa ra khỏi miệng đã ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc và lồng ngực quen thuộc. Phương thấy tôi giật mình thì khẽ cười:
– Đi đâu giờ mới về?
– Anh dọa chết tôi.
– Hử.
Anh ta vừa nói vừa hôn vào cổ tôi, cái gã này có bệnh, cứ tóm lấy tôi là hôn suốt, dù quen rồi nhưng tôi vẫn thấy nhột nhột khó chịu:
– Đi gặp Mai Anh. Anh đoán xem cô ấy nói gì với tôi?
– Bảo em yêu anh cho tử tế vào, nếu anh mà bắt nạt em thì cứ nói với cô ấy, để cô ấy mách mẹ anh chứ gì?
Tôi kinh ngạc, tròn mắt quay lại nhìn Phương:
– Anh nghe trộm bọn tôi nói chuyện đấy à?
– Không. Mai Anh vừa nhắn tin đến đe dọa anh.
Thì ra là thế, dặn tôi không đủ, Mai Anh còn cẩn thận nhắn tin đe dọa Phương, sợ anh ta đối xử không tốt với tôi. Tôi phì cười:
– Chuyện tốt anh làm ra thì anh tự đi mà chịu. Cấm được bất mãn.
– Ừ, không bất mãn. Nhưng em bỏ rơi anh ở nhà, làm anh đói bụng, anh phải ăn cái gì cho đỡ đói mới được.
– Đợi một tý, giờ tôi đi nấu cơm.
– Không ăn cơm. Ăn em được rồi.
– Này… á…
Nói rồi, anh ta đột nhiên cúi xuống bế bổng tôi vào phòng tắm, đặt tôi vào bồn rồi xả nước, trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng gì, Phương đã cầm khăn tắm rồi bảo tôi:
– Tắm rửa đi đã, sạch sẽ mới làm thịt được.
– Không cho anh nhìn. Anh đi ra đi, đứng đây thì sao tôi tắm được?
– Lúc ở Đaklak em toàn tắm trước mặt anh còn gì, giờ còn giả bộ xấu hổ.
Tôi không cãi được anh ta, với cả bây giờ cả người cũng ướt hết rồi, không tắm cũng không được, mà đuổi Phương đi cũng không xong nên đành ngồi im đó, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Phương ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, sau đó cầm khăn rửa mặt cho tôi, bàn tay anh ta dời xuống cổ, rồi chậm rãi cởi từng cúc áo của tôi, đổ đầy sữa tắm lên người rồi bắt đầu tắm rửa. Không biết do nước trong bồn nóng hay do hành động của anh ta mà tôi bắt đầu cảm thấy hít thở khó nhọc, toàn thân nóng bừng bừng lên, cả người cồn cào khó chịu.
Tôi cúi xuống dưới, nhìn bầu ngực đã hết sữa tắm từ lâu mà bàn tay Phương vẫn cứ nhiệt tình kỳ cọ ở đó, cả người buồn bực khó chịu, thở hổn hển nói:
– Ở đó… hết sữa tắm rồi.
– À…
Nói rồi, tay anh ta lại lần mò xuống bên dưới, cùng lúc này đôi môi cũng nhanh chóng áp lên môi tôi rồi hôn điên cuồng. Quần áo dính nước ướt nhẹp trên người tôi nhanh chóng được cởi ra, tôi cũng vươn tay vội vã cởi thắt lưng của Phương, sau đó là một màn điên cuồng trong bồn tắm.
Anh ta không biết đủ, bế tôi từ trong bồn ra đến ghế sofa, ở sofa chán lại đến bếp, cuối cùng là đến giường ngủ, quần thảo hỗn loạn đến khi toàn thân tôi không thể cựa được nữa, tôi phải van vỉ xin tha, anh ta mới chịu thôi.
– Đủ rồi, đủ rồi. Anh định làm em ba ngày không xuống được giường thật đấy à?
Phương cười đầy xấu xa, nằm xuống véo mũi tôi:
– Lần sau dám cho anh nhịn nữa không?
– Cái đồ lưu manh.
– Làm lần nữa bây giờ. Anh chỉ lưu manh với mình em thôi.
– Nói dối.
– Thật đấy, không tin thì em cứ vắt kiệt sức anh đi.
Tôi còn lâu mới mắc mưu gã xấu xa này, mệt đến đứt hơi rồi nên kiên quyết lắc đầu:
– Em hết sức trước rồi.
Phương bật cười thành tiếng, ôm chặt lấy tôi thật lâu.
Sau ngày hôm đó, bởi vì ăn thịt miệng đã thành quen nên hầu như đêm nào anh ta cũng ngủ lại với tôi, mà đã ở bên cạnh thì chuyện làm tình xảy ra như cơm bữa.
Anh ta tinh lực quá dồi dào nên bất cứ lúc nào rảnh rỗi cũng sẽ gạ gẫm tôi, tôi mặc dù nhiều khi cũng không thể chống cự lại sức hấp dẫn của Phương, nhưng vì sợ ngày nào anh ta cũng ăn mãi một món sẽ nhanh thấy nhàm chán, cho nên tự quy định tần suất rất rõ ràng, một tuần chỉ cho anh ta đụng vào người hai đến ba lần, còn lại chỉ ôm nhau ngủ chay.
Tôi không muốn uống thuốc tránh thai nên có nói với Phương về chuyện này, anh ta nghe xong thì trầm ngâm hồi lâu, tựa như đang phân vân điều gì đó. Mãi rất lâu sau mới nói:
– Không cần uống thuốc cũng được mà.
– Anh không sợ em ăn vạ anh à?
– Em dám không?
Tôi cười cười, không trực tiếp trả lời mà chỉ nói:
– Mấy năm nay anh toàn đi trần như thế, chưa có cô nào ăn vạ anh à? Hay là anh có con rơi bên ngoài mà em không biết đấy?
– Anh đang định kiếm một cô để ăn vạ anh đây.
Tất nhiên tôi không ngu gì để tin lời anh ta, vả lại đằng nào chúng tôi cũng sẽ chia tay, cho nên tôi rất bình thản đáp:
– Thôi đi, có bây giờ thì phiền lắm. Anh thích đi chân trần nhưng người chịu thiệt là em, uống thuốc thì hại sức khỏe, mà để thì cũng không được. Tốt nhất là anh chịu khó tự phòng tránh đi.
Phương thấy tôi kiên quyết không muốn, cũng không muốn làm khó tôi nữa nên đành chịu thiệt, gật đầu:
– Ừ. Anh biết rồi.
– Ăn cơm đi, món này em nấu, anh xem được không?
– Ừ. Thịt hơi cháy.
– Thơm mà.
– Ừ, thơm.
Ngày hôm sau, anh ta rất biết nghe lời nên buổi tối đến còn xách theo cả một thùng bao cao su vị cam ngọt. Phương bảo:
– Hôm trước em nói thích vị cam nhỉ?
Tôi tròn mắt, nhìn chỗ bao cao su có thể dùng được đến ba, bốn năm kia rồi lại nhìn anh ta:
– Anh cố tình hỏi em từ ngày trước để gom hết bao cao su vị cam ở các siêu thị đấy à?
– Còn phải nói.
– Định bao nuôi em mấy năm mới hết chỗ này?
Phương nhét cả đống bao cao su vào tủ ở đầu giường, thản nhiên nói:
– Cả đời.
Tôi nhìn anh ta, tự nhiên lại muốn nói “cả đời thì chỗ ấy không đủ, anh phải mua thêm đi”. Nhưng cuối cùng tôi lại không thốt ra những lời ấy, bởi vì giữa chúng tôi, muộn lắm là đến tháng 10 năm nay sẽ chia tay, đường ai nấy đi.
Bởi vì sao ư? Bởi vì tháng 10 là hạn mà Dệt Trường An phải trả lô hàng cho BTF và Beatrix.
Tôi nhìn anh ta đáp:
– Nước nóng có rồi đấy, anh đi tắm đi.
– Ừ. Đợi anh tắm rửa xong, anh ra phục vụ em.
– Xùy, đi đi, đi đi.
Anh ta cười cười, tranh thủ hôn lên môi tôi một cái rồi mới huýt sáo quay người vào đi tắm. Đợi đến khi nghe tiếng nước chảy ở bên trong rồi, tôi mới đi lại gần giường ngủ, cầm điện thoại của anh ta lên xem thử.
Iphone của anh ta khóa bằng nhận dạng khuôn mặt, mọi lần Phương toàn dùng mặt để mở khóa, nhưng cách đây hai hôm tôi cố tình nghịch làm hết số lần mở khóa bằng khuôn mặt, Phương đành phải mở bằng mật khẩu nên tôi đã nhìn thấy.
Mật khẩu là 241120. Tôi ấn thử, thấy điện thoại được mở ra, bên trong toàn mấy ứng dụng chứng khoán, kinh doanh. Tìm vào mail thì lại phát hiện ra mail còn mật khẩu nữa. Kế hoạch lại thất bại.
Tôi thở dài một hơi, đặt điện thoại lại vị trí cũ, vừa định quay người ra ngoài phòng khách thì nghe một tiếng “Rầm” rất mạnh từ trong phòng tắm truyền ra. Tôi giật mình, vội vội vàng vàng chạy lại, đứng bên ngoài nói:
– Phương, sao thế?
Mất chừng năm giây sau mới có tiếng lạch cạch từ trong đó vọng ra, giọng Phương vẫn có vẻ bình thường, nhưng tôi lại có thể nghe ra được một chút run run khó chịu trong đó. Anh ta bảo:
– À… không sao. Anh bị trượt chân, suýt ngã.
– Có đau chỗ nào không?
– Không. Anh khỏe như voi, tý nữa còn làm thêm được hai lần nữa, không phải lo.
Thấy anh ta còn cợt nhả được như vậy, tôi mới có thể yên tâm quay người đi ra ngoài nấu nướng. Ăn cơm xong, tôi mệt nên vào phòng ngủ trước còn Phương thì ngồi ở ngoài xem đá bóng, chẳng biết hôm ấy có trận gì mà anh ta xem rất lâu, đến tận gần ba giờ sáng mới vào đi ngủ.
Nhưng anh ta nằm mãi không ngủ được, cứ loay hoay trở mình mãi, cuối cùng lại đánh thức tôi tỉnh dậy. Bị anh ta ôm chặt cứng, tôi khó chịu lẩm bẩm bảo:
– Nóng, buông em ra nào.
– Nóng hả? Anh cởi áo ra cho mát nhé?
– Ừm… ừm…
Đang trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, tôi cũng chẳng để ý anh ta nói gì mà chỉ ậm ừ cho xong chuyện. Cái gã ấy được tôi đồng ý thì nhanh như chớp giơ tay cởi áo tôi, sau đó nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng gì đã tranh thủ sờ soạng, mãi tới khi tôi thấy buồn buồn mới giật mình tỉnh dậy.
Mỗi tội chưa kịp đẩy anh ta ra thì Phương lại nhào tới hôn tôi, sau đó thì… tôi cũng quên béng luôn mình phải làm gì, cũng quên nhắc anh ta khai trương hộp bao cao su cam ngọt vừa mới mua, cứ thế bị tên xấu xa ấy dụ dỗ vận động cho đến tận bốn giờ sáng, xong xuôi mệt quá nên lăn ra ngủ thiếp đi.
Sau hôm ấy một tuần thì Phương nói với tôi phải đi công tác ở Nga một chuyến, dặn tôi ở nhà đợi anh ta về. Tôi bảo:
– Anh đi lâu không?
– Anh cũng chưa biết, xong việc anh về ngay. Đừng có nhớ anh quá đấy.
– Thèm vào mà nhớ anh.
Phương cúi xuống ôm lấy tôi, anh ta rất cao nên khi ôm tôi vào lòng, tôi có cảm giác như người đàn ông ấy bao bọc được toàn bộ cơ thể tôi:
– Ở nhà ngoan, đợi anh về.
– Em biết rồi.
Sau khi anh ta đi công tác rồi, một mình tôi ở nhà buồn chán không có việc gì làm, cũng lười biếng không nấu cơm nên đi ăn ngoài suốt. Bình thường mọi lần anh ta đi công tác, có thời gian rất hay nhắn tin cho tôi, nhưng lần này chẳng hiểu sao cứ cách mấy ngày mới gửi tin nhắn một lần.
Tôi thấy lạ, nhưng cũng không dám hỏi han nhiều, sợ Phương đã bắt đầu chán mình mà mình lại cứ quan tâm như thế thì anh ta càng cảm thấy phiền, cho nên dù thắc mắc cũng chỉ nửa đùa nửa thật bảo:
– Công việc ở đó bận lắm hả? Thư ký của đối tác năm nay bao nhiêu tuổi thế? Số đo ba vòng bao nhiêu?
– Hai mươi tư, ba vòng 90, 60, 90. Mỗi tội cười hở lợi.
– Tắt điện đi thì nhà tranh cũng giống nhà ngói mà, với cả lúc đó không cười đâu, chỉ nhắm mắt thôi, anh không phải lo.
– Để anh thử xem.
Thấy anh ta nói vậy, tôi lại tiếp tục trêu:
– Em chuẩn bị thay giường đuổi khách. Đồ của anh cũng dọn luôn. Anh cần giữ lại cái gì thì nói với em, không em vứt hết ra thùng rác lại tiếc nhé?
Bình thường mỗi khi tôi giả vờ giận như vậy, Phương sẽ cười cười rồi dỗ dành tôi, bảo: “Thôi anh nghĩ lại rồi, ngủ trên giường em êm hơn, đừng có vứt đồ của anh đi đấy”. Thế nhưng lần này anh ta chỉ nói:
– Anh bận rồi, lúc khác nói chuyện với em sau nhé.
Đọc được tin nhắn này, trong lòng tôi ngay lập tức cảm thấy có chút gì đó sợ hãi, một niềm thất vọng và hụt hẫng mơ hồ, dâng đầy lên mắt tôi. Tôi biết, người đàn ông ấy đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu dời sự chú ý khỏi tôi rồi.
Tôi không nhắn lại nữa, nhưng chừng nửa phút sau lại thấy Phương gửi thêm một tin:
– Đừng vội dọn giường. Anh còn về ngủ.
Tôi đọc tin nhắn này, tâm trạng nặng nề của tôi mới có thể khá hơn một chút, nhưng cũng không hẳn là đã vui vẻ lại và thôi thất vọng. Tôi đã là phụ nữ ba mươi, sự nhạy bén đối với thái độ của đàn ông có thừa, cho nên chuyến đi công tác này, tôi cảm thấy Phương đột nhiên rất khác lạ, như kiểu kém nhiệt tình hơn trước, vẫn dỗ dành nhưng lại có gì đó rất miễn cưỡng, không hề toàn tâm toàn ý cưng chiều tôi như trước đây.
Tôi biết, tính anh ta cả thèm chóng chán, bình thường chỉ khoảng dăm bữa nửa tháng sẽ đá một cô, còn tôi, tính từ khi cả hai bắt đầu quan hệ với nhau tới giờ đã hai tháng rồi, cũng đến lúc anh ta nên chán tôi. Nhưng cái người này bụng dạ thâm sâu khó đoán, cũng ít khi thẳng thừng nói chia tay mà cứ dần dần lạnh nhạt với người ta, để họ tự rút lui.
Có lẽ với tôi, cũng đã bắt đầu đến giai đoạn đó rồi, chỉ là Phương chưa hẳn đã chán ngấy, mà chỉ mới có biểu hiện chán mà thôi.
Nếu đã thế, tôi phải gấp rút tìm cách mò ra bản thiết kế kia mới được.
Bốn ngày sau thì Phương về nước, lần này đi công tác lâu nên anh ta có vẻ rất mệt mỏi, hai quầng mắt trũng xuống, thậm chí hình như còn gầy đi.
Thấy anh ta mới đi công tác có một tuần mà xanh xao đến mức này, tôi xót ruột, vội vàng kéo valy của anh ta vào nhà rồi nói:
– Sao thế? Mệt lắm à?
– Ừ. Mệt. Chẳng muốn làm gì nữa.
– Vào giường nghỉ đi, em nấu cháo cho dễ nuốt nhé?
– Ừ, cũng được.
Nói rồi, anh ta đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ra ngoài ăn cháo với tôi, nhưng hình như Phương không có tâm trạng nên chỉ ăn qua loa vài thìa rồi bảo:
– Em ăn đi, anh đi ngủ luôn đây.
– Anh có cần uống thuốc bổ không?
– Không cần.
Thấy thái độ của anh ta lạnh nhạt, tôi cũng không dám chắc do Phương mệt hay là do đã ngấm việc chán tôi. Nhưng lồng lộn lên tỏ thái độ là chuyện ngu ngốc, cho nên tôi vẫn im lặng xem anh ta như thế nào.
Sau hôm đó, mặc dù tối nào anh ta cũng đến ngủ với tôi nhưng tần suất quan hệ rất ít, trước đây một tuần ít nhất anh ta cũng phải đòi đủ 3 lần, nhưng giờ thậm chí một lần cũng lười làm. Thời gian này, dường như ngoài việc bắt đầu chán tôi, anh ta còn khá bận nên tối nào cũng ôm laptop ngồi ở phòng khách làm việc đến tận khuya, khi vào giường thì tôi ngủ rồi nên anh ta cũng không đụng vào người tôi nữa.
Cứ như thế cho đến một hôm Phương đi làm sớm, để laptop ở nhà, mà trùng hợp hôm ấy tôi không phải đến công trình nên rảnh rang. Đợi anh ta đi rồi, tôi lập tức thử laptop của anh ta lên xem thử, laptop có mật khẩu, ấn dãy số 241120 thì mở được, và điều làm tôi cảm thấy may mắn nhất là mail của anh ta vẫn đang để trên màn hình, có lẽ vì không nghĩ tôi sẽ mở được mật khẩu máy nên Phương mới không đóng mail.
Lúc ấy, tôi hồi hộp đến mức mồ hôi trên trán bắt đầu vã ra, những ngón tay cầm chuột cũng run rẩy. Tôi vừa định click vào hòm thư để tìm kiếm mail của bên BTF và Beatrix thì bỗng nhiên điện thoại rung lên một cái làm tôi giật bắn mình.
Liếc qua màn hình, thấy ứng dụng theo dõi kỳ kinh nguyệt của mình báo: Vui lòng nhập kỳ kinh của bạn.
Nhìn thời gian trên đó đã là ngày 23 tháng 8, mà hình như tháng trước kỳ kinh của tôi rơi vào ngày 18 tháng 7, tức là đã quá mấy ngày rồi. Toàn thân tôi bỗng chốc cứng ngắc, mấy ngón tay run rẩy kia rời chuột rồi ấn vào ứng dụng trên điện thoại, đập vào mắt tôi là mấy chữ: Kỳ kinh của bạn đã muộn 5 ngày.
Muộn 5 ngày, điều này có nghĩa là gì… một người phụ nữ đã gần 30 tuổi như tôi, có lẽ sẽ phải hiểu rõ hơn ai hết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!