Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 29
Khỏi phải nói, cảm giác của tôi khi ấy đã hoang mang và sợ hãi như thế nào. Bây giờ, đang trong lúc tôi sắp tìm kiếm ra được thứ có thể làm tổn hại đến thanh danh của Dệt Trường An thì cũng là lúc tôi biết kỳ kinh nguyệt của mình đã bị muộn mất một thời gian. Mà bình thường kỳ sinh lý của tôi chưa bao giờ trễ một ngày, giờ chậm tận 5 ngày thì khả năng tôi có thai là cực lớn.
Lần thứ ba tôi rất muốn hỏi ông trời rằng, tại sao ông lại thích trêu đùa với số phận tôi như thế? Tại sao vậy?
Rất nhiều cảm xúc ồ ạt đến cùng một lúc khiến tôi cảm thấy quay cuồng chóng mặt, nhất thời cảm thấy không thể hô hấp nổi, cuối cùng đành phải đứng dậy mở cửa sổ trong phòng ra, đứng ở đó ra sức hít thở cho tâm trạng bình tĩnh lại.
Trước mắt, việc quan trọng nhất mà tôi cần phải làm gấp rút bây giờ chính là tìm được bản vẽ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một cho tôi. Có thể đụng vào máy tính của Phương dễ dàng nhưng để anh ta quên tắt mail như thế này, chắc chỉ có duy nhất một lần, cho nên tạm thời cứ gác lại chuyện có thai hay không, tìm bản vẽ trước rồi tính.
Nghĩ thế cho nên tôi ngay lập tức quay lại bàn làm việc, bắt đầu tìm kiếm trong mail của Phương, không dám gõ tìm kiếm mail từ BTF hay Beatrix vì sợ lưu lại lịch sử tìm kiếm, cho nên tôi đành dò bằng tay, dò gần ba trăm cái mail trong hòm thư quan trọng, cuối cùng cũng tìm thấy.
Hình ảnh thiết kế mẫu thời trang cao cấp gửi tới cho Dệt Trường An là gần một trăm mẫu váy mới của BTF và khoảng hai trăm năm mươi mẫu của Beatrix. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại, chụp lại toàn bộ những bản vẽ thiết kế thời trang này một cách cẩn thận, sau đó để lại mail về nguyên vị trí ban đầu, gập laptop lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Để cẩn thận hơn, tôi còn xoay máy tính đúng vị trí cũ, một chút cũng không lệch so với nơi mà Phương đặt ban đầu, thấy ổn rồi mới yên tâm đứng dậy bò về giường.
Tôi không dám để ảnh trong điện thoại mình một cách lộ liễu nên đành chuyển những tấm hình mới chụp được vào mail cá nhân. Xong xuôi, xóa hết sạch bằng chứng trên máy rồi mới gọi cho Huy một cuộc.
Hiếm khi tôi chủ động gọi điện, anh ấy vừa nghe máy đã nói:
– Làm gì mà hôm nay lại nhớ đến anh giữa buổi thế?
– Có việc cần nhờ anh đây.
– Ừ, sao thế? Có gì mà giọng em nghiêm trọng thế? Cần anh giúp gì à?
– Anh có quen công ty thời trang Đông Phương không?
– Đông Phương của Trung Quốc ấy hả?
– Vâng.
– Anh có thằng bạn làm thiết kế ở đó, hồi trước có kể với em rồi còn gì. Sao thế? Có gì liên quan đến Đông Phương à?
Thực ra tôi đã dò trên mạng rồi, công ty Đông Phương này cũng là một hãng thời trang lớn, khi xuất khẩu thời trang sang Châu Âu thì cạnh tranh rất lớn với BTF và Beatrix, trùng hợp là Huy từng kể cho tôi, anh ấy có một người bạn làm thiết kế ở Đông Phương, cho nên tôi mới muốn bán bản thiết kế cho bên ấy may nhái lại, thêm bớt vài điểm rồi bán ra thị trường trước BTF và Beatrix. Như vậy, hai tập đoàn này kiểu gì cũng sẽ nghi ngờ Dệt Trường An làm lộ thiết kế của họ cho đối thủ, dù mẫu mã không giống 100% nhưng chỉ cần giống đến 90% thì vẫn đủ để BTF và Beatrix hủy hợp đồng và bắt Dệt Trường An bồi thường thiệt hại rồi.
Tôi hít sâu một hơi rồi nói:
– Vâng, cho em số của bạn anh đi. Em cần hỏi anh ấy một ít việc.
– Việc gì thế, anh biết được không?
– Liên quan đến công việc bên này ấy mà. Anh cho em số đi.
– Rồi rồi, nhưng phải có gì hối lộ anh mới cho.
– Khi nào em về Nhật, dẫn anh đi ăn một chầu Sashimi nhé.
– Thế thôi à? Không thơm anh một cái à?
– Ăn Sashimi nữa không hay thôi?
– Ăn.
Huy nham nhở cười:
– Để anh gửi số cho. Đợi chút nhé.
– Vâng.
Cúp máy xong, chỉ một lát sau là Huy gửi danh thiếp của người bạn bên công ty Đông Phương cho tôi. Nhưng tôi lại chần chừ mãi không liên lạc với người đó.
Tôi biết, bây giờ là khoảng thời gian mình nên gấp rút gửi mẫu thiết kế để bên kia kịp may lại rồi xuất ra thị trường trước BTF và Beatrix, nhanh chóng làm Dệt Trường An lao đao để trả thù cho bố mẹ tôi. Nhưng nghĩ đến Phương, nghĩ đến tình cảm suốt nhiều năm này của tôi, thậm chí là nghĩ đến trong bụng mình có thể đã có đứa con của anh ta, tôi lại lưỡng lự…
Trên đời này có rất nhiều kiểu hạnh phúc, có kiểu hạnh phúc vì gia đình đủ đầy êm ấm, có kiểu hạnh phúc vì được một người đàn ông xuất sắc yêu thương, lại có một kiểu hạnh phúc vì có được thiên chức làm mẹ. Nhưng thật kỳ lạ, dù tôi đã từng nếm trải qua hoặc có thể sắp được thử những kiểu hạnh phúc ấy, nhưng ngay sau khi được cảm nhận, lại có một sự đau khổ lấp đầy.
Giống như ông trời không muốn cho tôi có được hoàn toàn hạnh phúc, chỉ treo hạnh phúc trước mặt tôi rồi cứ bắt tôi chạy cùng với khổ đau mãi, chạy mãi, chạy mãi, dù đã cố hết sức mình để chạy rồi nhưng vẫn không thể bắt được cái đuôi của hạnh phúc.
Tại sao vậy? Vì tôi kiếp trước tội ác chồng chất, nên kiếp này mới phải chịu báo ứng, hay là vì kiếp này tôi đã phạm sai lầm, nên ông trời mới không cho tôi ngày nào được yên?
Tôi thở dài một hơi, hốc mắt cay xè nhưng lý trí lại tự nhủ bản thân rằng: không được khóc, không được khóc, giây phút này tôi không được yếu đuối, tôi buộc phải mạnh mẽ để trả thù, hoặc ít nhất là mạnh mẽ để mầm sống trong bụng không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của tôi…
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng tôi đành hạ quyết tâm đối diện với sự thật, dù có thế nào cũng sẽ phải khẳng định trước, sau đó tìm cách giải quyết chứ nhất định không hèn mọn chạy trốn. Tôi chạy xuống quầy thuốc dưới tầng một chung cư, cuống quít mua ba chiếc que thử thai rồi lại chạy về, chui vào nhà vệ sinh, bắt đầu thử.
Que đầu tiên, hai vạch, đỏ chót.
Que thứ hai, cũng hai vạch, đỏ chót.
Tôi buông thõng cánh tay, không còn sức lực để thử đến que thứ ba nữa. Hai que là đã đủ khẳng định được rồi. Đúng là tôi có thai, bố của con tôi là kẻ thù của tôi, lúc tôi tìm được cách để hại anh ta, cũng phát hiện ra giữa chúng tôi có mầm sống bé bỏng chưa thành hình này… Rút cuộc, vẫn là ông trời đang trêu đùa tôi rồi…
Nhớ lại lần đó, mặc dù đã bảo Phương dùng bao rồi nhưng tối ấy sau khi xem bóng đá xong, đúng vào hôm anh ta mua cả thùng bao cao su cam ngọt đến cho tôi, anh ta đã không dùng nó. Và tôi sau khi làm xong cũng mệt nên ngủ thiếp đi, ngày hôm sau cũng quên béng luôn chuyện này. Chỉ một lần đó thôi mà tôi đã trúng ngay một vé độc đắc, mỗi tội con đến không báo trước, cũng không cho tôi có thời gian chuẩn bị, tôi biết phải làm sao đây.
Tôi ngẩn ngơ suốt cả một ngày trời để suy nghĩ về chuyện bản thiết kế và em bé trong bụng, đến tận khi Phương chuẩn bị về mới lục đục đứng dậy đi nấu cơm.
Nấu xong một đống đồ, còn không chú ý nên bị bỏng tay, thế nhưng chờ mãi, chờ đến tám giờ tối mà anh ta vẫn chưa về. Tâm trạng tôi không tốt nên đành lấy điện thoại ra, nhắn cho anh ta một tin:
– Anh có về ăn cơm không?
Rất lâu, rất lâu sau cũng không thấy anh ta nhắn lại. Tôi ngồi gục bên mâm cơm rồi ngủ quên lúc nào không biết, đến tận gần mười một rưỡi đêm mới nghe tiếng lạch cạch mở cửa, Phương bước vào, thấy tôi vẫn còn chờ nên nhíu mày:
– Sao không vào giường ngủ?
– Ngồi đây đợi nên ngủ quên.
– À…
Anh ta không chút áy náy, chỉ thờ ơ giải thích một câu:
– Điện thoại anh hết pin. Anh cứ tưởng em không chờ.
– Ừ. Từ sau em không chờ nữa.
Nói rồi, tôi đứng dậy, đem tất cả đồ ăn đổ vào thùng rác, Phương biết tôi giận nhưng cũng không nói gì, cũng không dỗ dành tôi mà đi thẳng vào phòng ngủ tắm rửa. Nhà có một phòng, tôi cũng chẳng muốn vì giận hờn mà ngủ riêng, cho nên một lát sau cũng vào đi ngủ.
Anh ta thấy tôi vào lại ôm laptop ra ngoài, uể oải nói:
– Anh còn làm việc, em cứ ngủ trước đi.
– Cần em pha cho anh một cốc café không?
– Không cần đâu, dạo này lười uống café.
Chúng tôi chưa từng hứa hẹn, cũng chưa bao giờ nói đến chuyện kết hôn, lâu nay ở bên nhau đơn giản chỉ như sống thử. Tôi biết, giữ được trái tim Phương không dễ, có thể thời gian đầu anh ta sẽ thấy tôi thú vị, không có hoàn toàn được tôi nên muốn chơi lâu dài, nhưng đến khi cả hai đã bắt đầu ở chung rồi, anh ta sẽ nhận ra tôi cũng chẳng khác những người đẹp ở bên đời anh ta. Cho nên đối với mấy cô em xinh tươi kia, anh ta chỉ nửa tháng là chán, còn tôi thì có thể lâu hơn một chút, tính đến nay đã hơn hai tháng, nhưng rồi Phương cũng sẽ nhanh chóng đá tôi để tìm niềm vui mới thôi.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được, cảm thấy lòng đầy ngột ngạt và chua xót, bàn tay lặng lẽ đưa lên xoa vùng bụng còn phẳng phiu của tôi.
Con ơi… mẹ biết làm sao đây? Trả thù bố của con, bố và mẹ sẽ chia tay. Mà lựa chọn không trả thù vì con, bố cũng sẽ không ở bên mẹ mãi mãi. Bé con, mẹ phải làm sao đây…
Một giọt nước mắt nóng hổi rút cuộc cũng trượt xuống từ khóe mi tôi, sau đó tiếp nối là những giọt khác, cứ thế, cứ thế rơi mãi làm ướt đẫm cả một mảng gối tôi nằm. Tôi khóc rấm rứt một lúc, cũng không ngủ được, nằm loay hoay mãi đến gần ba giờ sáng thì Phương vào.
Anh ta không bật điện, chỉ dò dẫm đi theo trí nhớ đến giường ngủ, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh tôi. Phương quay sang định ôm tôi vào lòng như một thói quen, nhưng tay anh ta bỗng nhiên chạm đến chỗ nước ở bên gối tôi. Phương giật mình, thử chạm đến một lần nữa rồi lại sờ lên gương mặt tôi, biết tôi khóc, anh ta khẽ thởi dài một tiếng.
Nhưng thật kỳ lạ, anh ta không hỏi, càng không dỗ dành như trước đây mà chỉ ôm tôi, đến gần bốn giờ sáng lại tỉnh dậy, sau đó ra ngoài hành lang đứng hút thuốc.
Phải, tôi nghe thấy tiếng bật lửa, cả mùi thuốc chậm rãi phiêu tán trong không khí. Đây là lần đầu tiên sau mười năm gặp lại, tôi thấy anh ta hút thuốc.
Rút cuộc anh ta đang nghĩ cái gì, đang toan tính cái gì? Người đàn ông này tuy bề ngoài luôn phong lưu phóng đãng, lại hay cợt nhả, nhưng nội tâm thâm thúy, anh ta nghĩ gì thì ngay cả một người đã từng ở bên cạnh anh ta hai năm, cũng không thể nào hiểu được.
Cuối cùng, đêm đó cả hai chúng tôi thức trắng. Mỗi người một suy nghĩ riêng, không cùng chí hướng!
Ngày hôm sau, tôi vẫn chưa có đủ quyết tâm để lựa chọn giữa việc trả thù hay là vì đứa con này để buông bỏ tất cả. Tôi không nói chuyện mang thai với ai, vẫn đến công trình làm việc bình thường, tuy vẫn bận rộn suốt ngày nhưng tôi không dám chạy hoặc vận động mạnh nữa, thậm chí ngay cả ăn cũng bắt đầu không có mùi vị gì, nhưng vì đứa bé trong bụng nên dù không nuốt nổi tôi vẫn cố ăn.
Buổi chiều, Mai Anh bỗng dưng gọi điện thoại cho tôi, rủ tôi đi ăn súp cua trứng bác thảo. Tâm trạng tôi không tốt, cũng muốn gặp bạn bè cho đỡ buồn bực cho nên đồng ý ngay. Có điều, lúc hai đứa tôi đang ngồi trên vỉa hè nói chuyện thì tình cờ lại nhìn thấy Phương chở một cô bé nào đó đi trên đường, xe anh ta mui trần, lại là siêu xe nên rất tạo sự chú ý, liếc qua một cái là nhận ra ngay.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi, nhưng vào một ngày đẹp trời khi tôi vừa phát hiện ra mình có thai, lại gặp anh ta tay trong tay đi với người khác thế này, tim tôi vẫn đau đớn không chịu nổi.
Mai Anh cũng nhìn thấy nên đột nhiên nổi xung lên, ném bát súp cua rầm một cái xuống bàn:
– Mẹ, cái tên khốn này.
Tôi giật mình, quay lại thấy rất nhiều ánh mắt tò mò đang nhìn bọn tôi thì hơi xấu hổ, kéo tay cô ấy bảo:
– Bình tĩnh.
– Cậu còn bình tĩnh được à? Anh ta lại kiếm gái rồi kia kìa.
– Cậu cũng biết Phương mà. Có bao giờ anh ấy dừng chân ở chỗ nào đâu. Chỉ chơi vài ngày là chán thôi.
– Nhưng cậu với anh ấy trước từng yêu nhau, chia tay mười năm rồi vẫn quay lại. Nếu đã không có tình cảm thì dây dưa quay lại làm gì? Chia tay một lần vẫn chưa đủ à mà lần này còn kiểu đấy?
– Tớ chịu thôi, không giữ được anh ấy. Bó tay. Cậu cũng nói rồi còn gì, con ngựa bất kham. Biết rõ mà vẫn quay lại, người ngu là tớ mà.
– Nhưng mà anh ta đùa cậu những hai lần. Với tớ thì không sao. Ít ra thì anh ta cũng chưa bao giờ thể hiện ra là yêu tớ. Còn cậu thì khác. Mấy hôm trước còn yêu sống yêu chết, giờ đã ôm gái được rồi. Cậu giết đi, làm thịt anh ta đi.
Tôi cười buồn, thực ra tôi cũng đã nhận ra điều này từ khi Phương đi công tác rồi, nhưng chính tôi là người không nỡ từ bỏ. Tôi bắt đầu cuộc chơi, tôi là người dụ dỗ Phương, nhưng cuối cùng, chính tôi cũng là người không thể dứt khoát chấm dứt được trò chơi đó.
Nếu như tìm xong được tài liệu, biết phòng tránh, thì bây giờ tôi đã phải đá Phương rồi. Nhưng tôi cứ yếu mềm mãi, giờ lại mang thai, cho nên mới thành ra hèn mọn thế này…
Tôi lặng lẽ múc một miếng súp cua cho vào miệng, cổ họng bắt đầu lợm lên, nhưng tôi lại sống chết cố nuốt xuống. Tôi bảo Mai Anh:
– Không sao đâu. Người ta không còn tình cảm, mình chia tay là xong. Tớ cũng học cậu, uống rượu một bữa, say xong rồi thôi, còn lại chẳng việc gì phải buồn.
– Nhưng mà…
– Không sao thật mà. Tối nay về tớ sẽ hỏi rõ ràng. Nếu anh ấy nói anh ấy chán tớ rồi thì tớ sẽ chia tay.
– Tuyền, cậu không sao thật chứ?
– Yên tâm, tớ từng đi bộ đội đấy. Hơi bị mạnh mẽ luôn.
Ánh mắt Mai Anh nhìn tôi đầy thương cảm, nhưng thấy tôi cứ quyết tâm nói mình không sao, cho nên cô ấy cũng không muốn khuyên nhủ thêm nữa, sợ tôi buồn nên chỉ bảo:
– Có gì thì cứ nói với tớ. Tớ với cậu cùng xử.
– Ừ, tớ biết rồi. Ăn đi, nhanh không nguội mất.
Tối hôm đó về nhà, tôi định chờ Phương về rồi hỏi chuyện nhưng anh ta về rất muộn, hôm qua thì mười một rưỡi, hôm nay hơn hai giờ sáng mới về. Khi anh ta vào giường, người ngợm nồng nặc mùi rượu và mùi nước hoa phụ nữ, tôi ngửi thấy hết, cũng đoán được hết, biết anh ta vừa đi đâu về nhưng thực sự hôm ấy đã muộn rồi, không còn sức nữa, cho nên tôi không tranh cãi mà chỉ lẳng lặng nhắm mắt. Tôi sẽ đợi đến sáng mai.
Có điều, sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì Phương lại đã dậy rồi, anh ta đứng trong bếp nấu đồ ăn sáng cho tôi. Khi tôi bước ra, vừa định mở miệng thì Phương đã lên tiếng trước:
– Ăn bánh mì trứng ốp la có sao không?
– Em có chuyện muốn nói với anh.
Anh ta không thèm để ý, chỉ lạnh nhạt hỏi:
– Que thử thai trong tủ là sao?
Tôi không nghĩ anh ta sẽ nói đến vấn đề này nên hơi ngạc nhiên, vả lại que thử thai thứ 3 tôi đã cất kỹ, cứ nghĩ anh ta không tìm thấy được. Thế nhưng cuối cùng vẫn bị Phương phát hiện ra.
Tôi không muốn thừa nhận quá nhanh nên trả lời:
– Không có gì. Mua về để đó thôi.
– Lâu rồi anh chưa thấy kinh nguyệt của em đến.
Điều này, đã ở bên nhau thường xuyên thì không thể giấu được, vả lại, trước một người như Phương thì càng không thể chối. Cuối cùng, tôi đành nói:
– Nếu có bầu thì sao? Anh định thế nào?
– Anh muốn hỏi em trước. Em định thế nào?
Tôi cười nhạt, bỗng dưng cổ họng lại thấy đầy cay đắng, lẽ ra một người khi biết tin mình sắp được làm bố sẽ phải thấy vui mừng, hoặc ít nhất sẽ bất ngờ mới đúng. Nhưng anh ta thì không, thái độ cực kỳ lạnh nhạt, thờ ơ.
Cũng phải thôi, anh ta đâu cần tôi nữa…
Tôi hít sâu một hơi, cố làm cho mình không bị lạc giọng rồi đáp:
– Em chưa biết, chưa đi kiểm tra. Để siêu âm xong rồi tính.
– Ừ. Đi siêu âm đi. Xem được bao nhiêu tuần rồi. Xong nói với anh.
Phương đặt đĩa đồ ăn xuống bàn rồi nhìn tôi, gương mặt anh ta trông rất uể oải mệt mỏi, giống như mối quan hệ này đã làm anh ta ngán đến tận cổ:
– Ăn đi. Anh có việc ở công ty. Đi làm trước đây.
– Vâng.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn từng miếng, từng miếng, đợi đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, mấy giọt nước mắt mới lặng lẽ thi nhau rơi xuống.
Mẹ nó, cái cảm giác bị bỏ lại này tệ thật. Tệ không sao chấp nhận nổi. Cảm giác như dây thần kinh khắp người đều đã chạy hết công suất, cố căng lên để chống đỡ, nhưng thực sự đã kéo căng lắm rồi, không biết còn trụ được bao lâu nữa.
Ăn xong, tôi nhắn tin xin tổng giám sát cho nghỉ nửa buổi, sau đó một mình lếch thếch đến bệnh viện đi khám. Khi siêu âm, bác sĩ nói bé con của tôi đã được hơn năm tuần rồi, hiện tại chưa thấy gì bất thường, hẹn tuần tiếp theo quay lại để nghe tim thai.
Nhìn con hiện tại chỉ là một chấm nhỏ trên màn hình siêu âm, thực sự tôi cảm thấy rất không nỡ. Không nỡ để con biết rằng tôi đang làm gì, lập mưu gì, bố của nó đang có cảm giác thế nào với tôi, và dù kết quả có ra sao thì sớm muộn gì tôi và Phương cũng sẽ chia tay.
Nhưng chia tay rồi, con thì biết làm sao đây? Con phải làm sao đây?
Tôi thẫn thờ mang tờ giấy siêu âm quay về công ty, cả người giống như bị rút cạn sức lực, gặp ai cũng máy móc chào như một cái máy, chật vật mãi mới lên được đến tầng làm việc của tôi.
Khi tôi đứng bên ngoài hành lang thì nghe bên trong phòng làm việc của Phương có tiếng đổ vỡ, sau đó yên ắng chừng ba mươi giây, lại tiếp tục có những tiếng thủy tinh thanh thuý rơi xuống sàn nhà.
Tưởng trong đó có chuyện gì cho nên tôi không đi sang phòng anh ta thông qua cánh cửa nối nữa mà giơ tay gõ cửa chính, nói vọng vào:
– Em vào được không?
Ít lâu sau mới nghe anh ta nặng nề đáp:
– Vào đi.
Khi tôi mở cửa vào bên trong mới thấy cốc chén trên bàn rơi vỡ rất nhiều dưới đất, bình hoa để bên chiếc đôn cạnh bàn cũng vỡ tan tành. Phương ngồi nhắm mắt, mệt mỏi tựa đầu vào ghế, không hề nhìn tôi một cái mà chỉ nói:
– Xong rồi à?
– Ừ. Có chuyện gì mà làm vỡ hết đồ đạc thế kia?
– Không có gì. Kết quả sao rồi?
Tôi lấy ra một tờ giấy siêu âm đưa cho anh ta, giây phút này, tôi muốn cá cược với số phận chính mình một lần. Nếu như Phương nói tôi giữ con, tôi sẽ vì đứa con này mà buông bỏ thù hận, ít nhiều gì thì anh ta vẫn còn lương tâm, và đứa bé cũng không có lỗi, tôi có thể vì con mà gạt hết hận thù, sau đó cùng con đi thật xa, thật xa.
Còn nếu anh ta bảo tôi bỏ thai thì hay rồi. Tôi sẽ hạ quyết tâm đưa toàn bộ thiết kế cho công ty Đông Phương, biến danh tiếng của Dệt Trường An thành một trò cười của thiên hạ.
Cho nên, tương lai sau này của chúng tôi và cả Dệt Trường An, tôi đặt vào tay anh ta, cho anh ta chọn lựa.
Thế nhưng, tôi đưa phiếu siêu âm một lúc mà Phương cũng vẫn không buồn mở mắt, cũng không cầm đọc mà chỉ bảo:
– Tự nói đi, thế nào?
Tôi nhìn thái độ dửng dưng của anh ta, cố chấp cho chính mình một hy vọng cuối cùng. Tôi rút tay về, cầm chặt tờ giấy siêu âm rồi chậm rãi nói:
– 5 tuần. Chưa có tim thai.
Sau khi nghe xong câu này, bàn tay đang đặt trên thành ghế của Phương siết rất chặt, chặt đến mức các khớp xương hằn lên nhìn rõ mồn một. Anh ta im lặng một hồi, tôi cũng nín thở chờ đợi một hồi. Mãi một lúc sau, anh ta mới từ từ thả lỏng bàn tay rồi bảo với tôi:
– Bỏ thai đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!