Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 25
Anh ta kéo tay lôi tôi ra ngoài, mặc tôi có vùng vẫy hay người khác nhìn thế nào cũng nhất quyết không chịu buông ra. Tôi ấm ức gào lên:
– Bỏ ra, anh làm gì thế, bỏ tôi ra.
Phương không thèm đáp, lúc kéo tôi đi ra gần đến cửa thì gặp quản lý mặt mày tỏ vẻ vô tội đang đứng im một góc, thấy bọn tôi đi qua, gã đó còn giả vờ chào hỏi:
– Hai anh chị về ạ? Anh chị về cẩn thận nhé.
– Anh bán đứng tôi à?
– Không ạ. Em có biết gì đâu?
Anh ta kiên quyết lắc đầu, mặc dù miệng thì nói không nhưng thấy ánh mắt láo liên của anh ta không dám nhìn thẳng vào tôi, tôi thừa đoán được cái tên này đã lén lút thông báo với Phương, để anh ta đến lôi tôi về.
Khi ra khỏi cửa, tôi vẫn cứng đầu không chịu đi cùng anh ta mà cứ cố tìm cách rút tay ra, cuối cùng Phương điên tiết vác thẳng tôi lên vai rồi đi ra chỗ để xe. Giờ đó xung quanh quán Bar vẫn còn đông đúc người qua lại, thấy tôi bị vác như vậy thì ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn rồi tủm tỉm cười.
Tôi xấu hổ, càng vùng vẫy loạn lên:
– Anh bỏ tôi ra, anh làm gì thế? Bỏ tôi ra.
– Im miệng.
Giây tiếp theo đã bị anh ta ném thẳng vào xe, chưa kịp bò dậy thì Phương đã ngồi vào ghế lái, khóa tất cả cửa rồi dẫm chân ga lái đi. Siêu xe của anh ta lướt rất nhanh trên đường, không, phải nói là chạy như điên, nhanh đến mức nhìn ra ngoài cửa kính chỉ thấy cảnh vật vùn vụt lướt qua cửa sổ. Với tốc độ thế này, tôi có mười lá gan cũng không dám chồm lại cướp vô lăng nên chỉ có thể mím môi ngồi im lặng.
Đợi đến khi có thể bình tĩnh rồi, tôi mới mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế, nói với anh ta:
– Anh có bệnh à? Anh đang giữ người trái pháp luật đấy.
– Bớt nói nhảm mấy lời đó với tôi đi.
– Thế muốn tôi nói gì mới là không nhảm? Nói anh có vợ chưa cưới rồi mà vẫn cặp kè với người khác, bị Mai Anh bắt gặp còn không biết hối lỗi mà vẫn đòi hủy hôn. Nói anh làm thế chẳng khác gì đồ cặn bã. Thế mới là không nói nhảm đúng không?
– Tôi cặn bã? Đúng đấy. Tôi cặn bã thế thì làm sao?
Tôi nhìn anh ta, phẫn nộ gào ầm lên:
– Kiểu gì trời cũng phạt anh. Sống như thế rồi kiểu gì trời cũng phạt anh.
– Ừ, phạt tôi, đâu có phạt cô, sao cô phải giận dữ như người bị hại thế? Có ghét tôi cũng phải là Mai Anh, không phải cô. Sao cô phải ngồi đó uống rượu?
– Anh quản cả việc tôi uống rượu nữa à? Liên quan gì đến anh?
– Tôi ngứa mắt, được không?
– Anh đúng là cái đồ điên. Đồ thần kinh. Đồ có bệnh.
Phương không trả lời nữa mà chỉ nhìn chằm chằm về con đường phía trước, tốc độ xe chạy trong nội thị lên tới 50, 60, rồi 70km/h. Tôi lúc này cũng bắt đầu ngấm rượu nên bỗng nhiên thấy cảnh vật trước mắt cứ lướt qua rồi dần dần nhòe đi, nhòe đi, cứ thế nhìn cái gì không rõ nữa.
Nhận ra tại sao mình lại không nhìn rõ, tôi lặng lẽ nhắm mắt, bỗng dưng lại ước chiếc xe này đâm vào một cái cây nào đó, vỡ tan tành, cả hai chúng tôi cũng sẽ cùng nhau chết ở đây. Chấm dứt toàn bộ những đau khổ suốt mười năm dài đằng đẵng này. Như vậy thì thật tốt.
Thành phố này mênh mông rộng lớn, rực rỡ muôn màu, có vô số khả năng, có muôn vàn hy vọng cũng như nguy cơ. Nhưng rồi, xe cứ chạy mãi, chạy mãi, không có cái cây nào đột nhiên nhảy ra, chỉ có hai người chúng tôi im lặng ngồi bên nhau, giống hệt như trước đây đã lén lút trốn cha mẹ đi chơi đến tận khuya. Khi ấy, tuổi trẻ ngông cuồng, tôi và người đàn ông này đã tưởng như mình có được toàn bộ thế giới. Nhưng giờ đây tôi đã hiểu, hai người chúng tôi chỉ là những hạt bụi li ti giữa trần đời, không thể chống cự lại số phận nghiệt ngã, chỉ có thể trơ mắt nhìn sóng đời thăng trầm hỗn loạn, vận mệnh đổi thay…
Vài phút sau, cuối cùng những âm thanh xuyên gió cũng chậm lại, sau đó dừng hẳn. Tôi mở mắt ra thấy chiếc Porsche đã an toàn về đến sảnh chung cư nhà mình, tự nhiên trong lòng lại có chút thất vọng.
Không buồn nhìn anh ta, tôi loạng choạng mở cửa xuống xe, nhưng đi được vài bước, Phương lại lao đến ôm lấy tôi, vừa lôi vừa kéo vào thang máy. Đêm khuya, chung cư còn có rất nhiều người đang ngủ, tôi không thể làm loạn nên chỉ gằn giọng quát:
– Tôi tự lên nhà được.
– Đi không vững còn lắm lời.
– Anh đúng là con người thừa thời gian, thừa tiền, không có việc gì làm.
Tôi định nói “giỏi thì đi làm từ thiện đi”, nhưng lời chưa ra đến miệng đã bị nuốt lại. Bốn cây cầu anh ta xây ở Đaklak vẫn đang còn thi công, anh ta đã ôm cả đống tiền đi làm từ thiện rồi, chẳng có lý do gì để tôi thốt ra những lời ấy cả.
Đúng lúc này thang máy vang lên “Ting” một tiếng, cửa mở ra, Phương lại lôi xềnh xệch tôi về đến trước cửa nhà. Thấy tôi lì lợm không muốn mở cửa cho anh ta vào, Phương lại trừng mắt nhìn tôi:
– Có tin không? Cô không mở thì tôi dỡ cả cái chỗ này. Có tin không?
– Anh dám?
– Cô nói xem tôi có dám không?
– Nửa đêm khuya khoắt anh muốn vào nhà tôi làm gì, anh vào làm gì hả?
– Tống cô lên giường rồi tôi về.
Hai chúng tôi đứng ở cửa cãi nhau ầm ỏm, bên hàng xóm bắt đầu vang lên những tiếng lạch cạch như có người vừa thức dậy. Tôi bực mình nhưng không làm gì được, đành lần mò tìm chìa khóa trong túi xách nhưng hoa mắt, tìm mãi mà không thấy, cuối cùng Phương đành giật lấy túi rồi móc ra chìa khóa hộ tôi.
Anh ta hừ lạnh một tiếng:
– Còn dám đòi tự mình về nhà.
Thực ra tôi chỉ cứng miệng thế thôi nhưng bản thân đã say lắm rồi, ngay cả đứng cũng không vững nữa, hai chân mềm nhũn sắp đổ sụp xuống đến nơi. Phương mở cửa lôi tôi vào nhà, vứt tôi xuống ghế sofa rồi vào bếp, lát sau cầm một cốc trà gừng nóng đi ra.
Anh ta giơ tay về phía tôi, lạnh nhạt ra lệnh:
– Uống.
– Không uống.
– Cô còn cứng đầu tôi đổ vào miệng cô bây giờ. Uống không?
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, anh ta cũng nhìn chằm chằm tôi, cuối cùng tôi hết chịu nổi, tiếp tục gào lên:
– Tôi thấy anh nên làm những việc này cho Mai Anh thì tốt hơn đấy. Vợ anh cũng uống rượu với tôi, vợ anh còn say hơn tôi. Vì cái đồ tệ bạc như anh mà cô ấy khóc sưng cả mắt kia kìa. Sao anh lại đến đây hả?
– Không uống phải không?
– Tôi không uống đấy, anh làm gì tôi?
Anh ta không trả lời, chỉ cầm cốc trà gừng lên uống một ngụm. Khi ấy tôi tưởng Phương bực quá không làm gì được nên mới uống thế, không ngờ sau đó đột nhiên anh ta quay lại, tóm lấy gáy tôi rồi mạnh mẽ phủ môi xuống, vừa hôn vừa truyền hết nước trà gừng vừa uống vào trong miệng tôi.
Tôi bất ngờ nên không phản ứng kịp, tay chân luống cuống nhất thời cũng chẳng biết phải làm thế nào, chỉ mở to mắt nhìn người đàn ông ở đối diện đang nổi giận lôi đình, thô bạo hôn tôi.
Đầu lưỡi mang theo hương vị nóng ấm của trà gừng của anh ta xộc thẳng vào miệng tôi, nhân lúc tôi còn chưa kịp kiểu chuyện gì đã cạy mở hàm răng tôi, ngang ngược cuốn lấy đầu lưỡi tôi rồi điên cuồng gặm cắn, cứ thế hết lần này đến lần khác điên cuồng hôn tôi.
Phương hôn đến khi lưỡi tôi nếm được cả mùi máu tanh, tôi mới giật mình, thảng thốt đẩy ra rồi vung tay cho anh ta một tát.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, một tiếng “Chát” lạnh lùng vang lên, tôi gần như đã dồn toàn bộ sức lực của một đời người đánh Phương cái tát này, mạnh đến mức toàn bộ lòng bàn tay tôi đều đau nhói.
Anh ta bị đánh bất ngờ nên toàn bộ động tác lập tức dừng lại, nghiêng đầu về một bên hồi lâu mới chậm chạp đưa tay sờ lên má, sau đó quay lại nhìn tôi:
– Nhẹ quá, đã mất công đánh thì đánh thêm đi, đánh mạnh vào.
Tôi mím môi giơ tay lên lần nữa, nhưng đối diện với ánh mắt kiên định không suy chuyển, không né tránh của anh ta, thực sự tôi không thể nào xuống tay tiếp được. Cuối cùng tôi đành nghiến răng nói:
– Anh đi ngay, đi khỏi nhà tôi.
– Tôi không đi.
– Anh không đi thì tôi báo bảo vệ, tôi báo công an anh quấy rối tôi. Anh là cái đồ điên, đồ có bệnh, tôi ghét anh, tôi ghét anh.
Trong lúc hoảng loạn, tôi không thể kiểm soát được lời nói của chính mình, cứ thế gào lên mắng anh ta mà không biết nước mắt trên mặt mình đã rơi lã chã từ bao giờ.
Cuối cùng, Phương đành phải lao lại ôm chặt lấy tôi, vây tôi lại giữa lồng ngực rộng lớn vững chãi của anh ta, mặc tôi vùng vẫy thế nào, anh ta vẫn kiên quyết nói:
– Được rồi, được rồi. Đừng khóc.
– Anh cưới ai thì liên quan gì đến tôi? Anh thích sống thế nào thì liên quan gì đến tôi? Mai Anh không làm gì sai với anh, sao anh phải đem chuyện hôn nhân ra đùa cợt cô ấy?
– Tôi không yêu Mai Anh.
– Nếu không yêu sao còn đồng ý cưới người ta? Anh hết trò rồi à mà đi kiếm gái cho cô ấy nhìn thấy, ép cô ấy phải tự huỷ hôn? Không yêu sao không nói ngay từ đầu mà để đến bây giờ mới hủy hôn hả?
– Tôi tưởng em không quay lại nữa…
Tim tôi chợt đau nhói, cảm giác như bị một mũi tên lạnh lùng xuyên qua, đau đến ứa máu.
Mười năm… có rất nhiều thứ đã thay đổi, một người đàn ông trưởng thành, sự nghiệp ổn định, vốn cũng nên yên bề gia thất từ lâu rồi, sẽ chẳng ai có thể kiên trì đợi một người tận mười năm, ngoại trừ tôi…
Tôi lắc đầu, cười nhạt:
– Anh đùa đúng là buồn cười.
– Ừ, tôi cũng thấy tôi rất buồn cười. Vì cái quái gì mà phải sống như thế.
Vì bị anh ta ôm rất chặt nên tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng lồng ngực của Phương cứng lại, dường như tâm trạng của anh ta hiện tại cũng nặng nề không kém tôi.
Giây phút ấy, trong lòng tôi cuối cùng cũng chịu thừa nhận giữa chúng tôi còn một đoạn tình cảm vẫn kéo dài suốt mười năm nay, dù cả hai đã chối bỏ rất nhiều lần nhưng bây giờ, nó vẫn âm ỉ cháy, chưa từng lụi tàn, chưa từng tàn úa.
Nhưng ngoài tình yêu ra, chúng tôi còn một nỗi hận thù không thể nào xóa bỏ. Chỉ có lợi dụng và tổn thương, chỉ có đau đớn và giằng xé… Nếu yêu anh ta mà đau thế này, thực sự tôi không muốn tiếp tục yêu nữa…
Có điều, không thể cứ nói không yêu là sẽ không yêu nữa, nếu tình cảm bị lý trí điều khiển dễ dàng như thế thì tôi đã không phải chịu đau khổ suốt tận mười năm nay.
Cuối cùng, tôi đành lựa chọn tiếp tục yêu và lừa dối. Tôi lựa chọn yêu Phương theo cách đáng buồn nhất, lợi dụng tình cảm của cả hai để đạt được mục đích của tôi.
Tôi nặng nề nói:
– Buông tôi ra được chưa?
– Không muốn.
– Anh định thế này đến bao giờ? Anh chịu được nhưng tôi không chịu được, nếu cứ thế này thì tôi…
Nói đến đây, tôi mím chặt môi ngừng lại. Phương thấy tôi mãi không chịu nói ra câu tiếp theo thì thiếu kiên nhẫn hỏi:
– Cô làm sao?
– Chẳng… làm sao cả.
Anh ta chậm chạp buông tôi ra, sau đó giơ tay giữ chặt lấy hai vai tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt mình.
Khi đó, trên mặt tôi chỉ toàn là nước mắt, tôi không muốn giấu giếm nữa, không muốn tỏ ra như mình không quan tâm nữa, toàn bộ sự đau lòng đều bày ra hết trên gương mặt tôi.
Có lẽ Phương cũng đọc được rất nhiều điều từ ánh mắt của tôi, anh ta nhìn thấy được tình cảm mà tôi không dám thừa nhận ra ngoài miệng, cho nên đành bất lực thở hắt ra một tiếng:
– Thừa nhận tình cảm của mình khó thế à?
– Tôi…
– Sao lại uống rượu? Sao lại khóc?
Tôi mím môi, cúi mặt không đáp. Người ở bên kia dường như không thể tiếp tục chờ đợi thêm nên chỉ chưa đầy mười giây sau bỗng nhiên vươn tay nâng mặt tôi lên, sau đó không đợi tôi trả lời đã mạnh mẽ hôn xuống.
Lần này, tôi không còn sức vùng vẫy nữa, giằng co tranh cãi nãy giờ đã rút kiệt toàn bộ sức lực của tôi, thậm chí gai góc khắp người cũng đã bị anh ta bẻ sạch rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi cảm xúc yêu thương và đau đớn không thể nào chống đỡ.
Kỳ thực, có rất nhiều lúc, có một số điều đã được định trước, có thể tốn rất nhiều sức lực, nhưng kết quả cuối cùng lại vẫn giống như cũ. Đây chính là vận mệnh. Dù tôi có chạy trốn tận mười năm, cuối cùng vẫn quay trở về vòng tay của người ấy, giống như một vòng luẩn quẩn của duyên kiếp vậy.
Tôi buông thõng cánh tay, để mặc người đàn ông đó nhiệt tình hôn mình. Ban đầu, nụ hôn của Phương rất nhẹ nhàng, môi lưỡi anh ta thuần thục cọ sát vào môi lưỡi tôi, từng lần dịu dàng mơn trớn, tỉ mỉ nuốt xuống từng tiếng thổn thức nức nở của tôi, sau đó khi thấy tôi không có ý định chống cự, nụ hôn của anh ta càng lúc càng làm càn hơn, cuồng dã và mang đầy tính xâm lược hơn, mạnh mẽ hệt như những lần trước đây đã từng hôn tôi.
Có lẽ mười năm nay từ trong thâm tâm tôi luôn lén lút khát khao nụ hôn này, cho nên bây giờ rượu say, người cũ ở trước mắt, lại được nếm lại hương vị quen thuộc, động tác quen thuộc, …cuối cùng, trước sự mị hoặc không thể kháng cự của người đàn ông đó, tôi đành bất lực đầu hàng, không thể kiên trì thêm, không thể tự dối lừa thêm, đành run rẩy ôm lấy tấm lưng của người ấy.
Phương cảm nhận được sự phối hợp của tôi nên càng siết tôi chặt hơn, hôn như mưa giông bão giật lên khắp khuôn mặt tôi, khẽ gặm cắn vành tai đầy mẫn cảm của tôi rồi dời xuống cổ, cứ thế hôn mãi, hôn đến điên cuồng, hôn đến cháy bỏng.
Chúng tôi hôn nhau ở khắp nơi, từ ghế sofa đến bàn, từ bàn đến cửa, anh ta lại áp tôi vào tường rồi cứ thế kéo vào sâu hơn nữa. Sau đó tôi có cảm giác cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng như được ai đó bế lên, vài giây tiếp theo tấm lưng đã chạm xuống ga giường mềm mại mát lạnh, Phương không cho tôi kịp thở đã lại đè lên người tôi rồi hôn xuống, bàn tay nhanh chóng lột bỏ quần áo trên người tôi, thậm chí anh ta còn thiếu kiên nhẫn đến nỗi chưa được nửa chừng đã xé tung áo sơ mi của tôi.
Cảm giác lạnh buốt xộc vào ngực, tiếng cúc áo rơi lả tả xuống đất cuối cùng đã làm tôi thức tỉnh. Ngay lúc ấy, tôi cảm nhận thấy một vật nóng bỏng cứng rắn đặt giữa hai chân mình, biết giây tiếp theo sẽ là gì nên tôi đã cố gắng tìm cách thoát ra, nhưng vì eo bị Phương giữ chặt nên tôi không thể chạy trốn, chỉ có thể run rẩy nói với anh ta:
– Đừng… Anh…điên rồi…
– Ừ, tôi điên rồi.
Giọng anh ta trầm đục, toàn bộ dây thần kinh trên người gần như căng lên đến cực điểm, ánh mắt chứa đựng dục vọng không thể che giấu:
– Nhưng không dừng lại được.
Dứt lời, anh ta cấp tốc đi vào, động tác gấp gáp giống như không thể chờ đợi thêm được dù chỉ một giây, không, dù nửa giây anh ta cũng không muốn đợi, cứ thế mạnh mẽ đâm xuyên qua cơ thể tôi.
Sau mười năm, chúng tôi lại quay về điểm xuất phát, nhưng lần này không có màn dạo đầu, không có những lời ngọt ngào nỉ non trước lúc ân ái, chỉ có sự xâm nhập thô bạo cùng với những lần ra vào điên cuồng khiến tôi đau đến mức không thể hô hấp nổi, cuối cùng, chỉ có thể vùng vẫy gào lên:
– Phương… đau, tôi đau.
Nghe tôi nói vậy, hành động của anh ta bất chợt sững lại. Phương kinh ngạc cúi xuống nhìn tôi, trong đêm tối, ánh mắt của anh ta hiện rõ vẻ thảng thốt và kinh sợ, giống như không thể tin được mình vừa mất kiểm soát đến mức làm ra những hành động ấy với tôi.
Anh ta im lặng thật lâu, không luật động nữa mà chỉ giữ nguyên tư thế chôn vật kia trong người tôi. Qua một lát sau, anh ta lặng lẽ đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, thì thầm nói:
– Tôi xin lỗi. Tôi làm em đau à?
– Anh đi ra ngay…
– Đừng khóc.
Anh ta vừa nói, vừa tỉ mỉ hôn lên từng giọt nước mắt của tôi, sau đó lại hôn tôi, cứ như vậy thì thầm vào tai tôi những lời gì đó mà tôi nghe không rõ ràng. Tôi không thể nhớ được rằng anh ta nói câu gì, chỉ biết sau đó eo anh ta lại chậm chạp chuyển động, không thô bạo với tôi nên tôi không có cảm giác đau nữa, dần dần còn cảm nhận thấy khoái cảm đã bị chôn vùi rất lâu rồi, bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện và dần dần nở rộ ra như một bông pháo hoa.
Hơi thở đó, dáng người đó, từng lần chuyển động mạnh mẽ đó, anh ta vẫn giống hệt như ngày xưa, không thể thay đổi. Sau nhiều năm người đàn ông ấy vẫn xấu xa như thế, vẫn nhớ rõ từng vị trí và từng điểm mẫn cảm trên người tôi, dễ dàng kích thích tôi tiếp nhận và hòa nhập cùng với anh ta, cứ như thế cùng anh ta leo lên hết đỉnh cao này tới đỉnh cao khác.
Nhìn Phương quần thảo hỗn loạn trên người tôi một cách say mê, nhìn từng lần ra vào mạnh mẽ quyết liệt của anh ta, đột nhiên trong lòng tôi lại nảy sinh ảo giác: nếu đường đời cứ bình yên như vậy thì thật tốt. Anh ta như hiện tại, thực sự chẳng khác gì chàng trai hơn hai mươi tuổi năm đó đã cùng tôi trải qua vô số lần ăn vụng trái cấm, thậm chí tôi còn cảm nhận được có một loại hơi thở của tuổi trẻ như những lần đầu cùng nhau…
Tôi bị say đắm bởi một gã lưu manh như vậy, thậm chí ngay giờ phút này vẫn có cảm giác như mình đang mơ. Mà trong giấc mơ, người ta thường dễ dàng quay về làm chính mình.
Trong lúc khoái cảm như thủy triều thổi quét, tôi vô thức nâng cánh tay lên chạm vào khuôn mặt đầy mồ hôi nhễ nhại của người đàn ông bên trên. Anh ta cầm tay tôi, cẩn thận hôn từng ngón tay rồi hôn cả bàn tay, trân trọng hệt như đang nắm giữ một báu vật:
– Hình như anh say rồi…
Còn tôi, lúc ấy trong lòng tôi lại mỉm cười đầy đau đớn, tự nói với chính mình một câu: Tôi tóm được anh rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!