• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắng Sớm Soi Đường Về​





Phần 21


Tự nhiên anh ta nói như vậy, tôi nghe xong hơi ngạc nhiên, tròn mắt hỏi:
– Tôi phải ở đây đến khi xong trụ cầu thứ hai mà. Chắc hơn một tuần nữa mới về được, anh cứ về trước đi.
– Ngày mai có thêm một tổ giám sát của công ty xây dựng kia đến, cô không có việc ở đây nữa, về Sài Gòn giám sát xây dựng nhà xưởng đi.
– Sao tự nhiên lại thông báo đột ngột thế?
– Cũng không có gì, mọi người về hết, để mình cô ở lại đây tôi không yên tâm.
Anh ta trả lời rất thẳng thắn, không rõ là vì quan tâm tôi trên phương diện tình cảm hay đơn thuần chỉ coi là một người đi cùng đoàn, nhưng dẫu sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không phải buồn vì người đó sắp rời đi nữa, trái tim giống như được an ủi, cứ nôn nao xốn xang.
Nhưng trong lòng ấm áp là thế, ngoài mặt tôi vẫn giả vờ hắng giọng, lạnh nhạt đáp:
– Có gì đâu mà không yên tâm, tôi không dám bén mảng ra chỗ bờ suối lở nữa đâu.
– Tôi sợ tôi không ở đây canh cô tắm, mấy anh trai bản lại có dịp được bổ mắt.
– Anh tưởng ai cũng xấu xa như anh đấy.
– Làm gì có, trên đời này làm gì có ai xấu xa bằng tôi.
Tôi bật cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao ở vùng núi rừng yên tĩnh, không có khói bụi, không có nhà cao tầng, ánh trăng vàng rực rỡ từ trên cao hắt xuống, chiếu đầy lên vùng nước mát vây quanh thân thể tôi:
– Anh cũng biết mình xấu xa nhất trên đời cơ à?
– Ừ.
– Biết sao không thay đổi?
– Thay đổi thì còn gì là tôi nữa.
– Đúng là bản chất xấu xa. Không hiểu sao mấy cô người mẫu với hoa hậu biết thế mà vẫn thích anh cho được.
– Mấy năm trước cô cũng…
Nói đến đây, Phương đột nhiên dừng lại, không tiếp tục nữa mà chỉ bỏ lửng câu nói ở đó. Tôi biết anh ta định nói “mấy năm trước cô cũng yêu tôi đấy thôi”, nhưng có lẽ vì mọi chuyện đã trôi qua rất lâu rồi, hiện tại cả hai đã không còn mối quan hệ đó nữa nên Phương mới lưỡng lự không nói hết lời đó.
Tôi thở hắt ra một tiếng, bơi vào trong gần bờ rồi đứng dậy, thấy Phương không nhìn về phía này mới yên tâm đi lại phiến đá lấy quần áo mặc vào người. Tôi nói một câu chẳng hề liên quan đến câu chuyện đang dang dở:
– Ngày mai mấy giờ anh về Sài Gòn?
– Khoảng 8, 9 giờ sáng.
– Tôi biết rồi. Sáng mai tôi soạn đồ sớm.
Vừa dứt lời thì đột nhiên ở bụi cây bên bờ kia vang lên mấy tiếng sột soạt, dù khẽ thôi nhưng trong đêm thanh vắng có thể nhìn thấy và nghe thấy rất rõ. Phương đang ngồi ngắm mây ngắm trời, nghe xong thì nhanh như chớp nhảy xuống chỗ tôi, sau đó mặc kệ tôi đang còn nửa thân trên không mặc gì, anh ta lập tức ôm tôi vào lòng rồi ấn cả người tôi vào sau phiến đá.
Tim tôi đập thình thịch như trống dồn, không phải xấu hổ mà là vì sợ. Dù sao nơi đây cũng là rừng núi hoang vu, lỡ có người xấu nhìn lén tôi tắm hoặc động vật hoang dã ăn thịt gì xuất hiện thì bọn tôi bỏ chạy không kịp.
Tôi run rẩy nói:
– Cái… cái gì thế?
– Không biết, đứng yên xem thế nào đã.
Giọng của anh ta rất nhẹ, ánh mắt thì sắc như dao dán chặt về phía bụi cây vừa động đậy bên kia. Qua chừng nửa phút căng thẳng gần như nín thở thì bỗng dưng thấy một vật đen xù xì lừ lừ từ bụi cây đi ra, ở đó bị lấp ánh trăng nên chỉ có thể thấy nó to gần bằng một con chó nhỡ, mình vừa dài vừa nhiều lông, nhưng động tác di chuyển thì nhẹ nhàng và mang hơi hướm rình rập con mồi, khác hẳn những bước chạy của chó.
Tôi cứ tưởng đó là mèo bình thường nên khẽ nói:
– Hình như là mèo… không sao đâu.
– Không phải mèo thường. Mèo rừng.
– Hả? Sao anh biết?
– Lông của nó kìa. Giống lông báo.
Lúc này con mèo rừng đã lững thững ra chỗ suối uống nước, ánh trăng bạc rọi xuống mới thấy nó là mèo nhưng kích thước to kinh khủng, mắt vừa lạnh vừa sắc, bộ lông loang lổ giống hệt như một con báo. Nhìn nó hung dữ như thế, tôi sợ làm động thì nó sẽ lao đến cào cho rách mặt, cho nên vẫn cẩn trọng hỏi:
– Con này chắc không ăn thịt mình chứ?
– Không, nhưng nó là động vật quý hiếm nằm trong sách đỏ. Đừng dọa nó sợ. Cứ đứng đây chờ nó uống nước xong, nó sẽ tự đi.
– À…
Nói đến đây, bỗng nhiên tôi lại có cảm giác hình như có cái gì đó sai sai, ngoảnh đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Phương đang dính như keo lên bầu ngực trần của mình, lúc ấy tôi mới biết cái sai sai ở đây là cái gì.
Cái gã này sao lúc nào cũng lợi dụng hoàn cảnh để thả dê vậy hả? Đã vậy còn nhìn không buồn chớp mắt, mặt mày cũng chẳng lộ ra tý xấu hổ gì.
Tôi điên tiết xoay mặt anh ta ra chỗ khác:
– Anh có tin tôi móc mắt anh ra ngay ở đây không?
– Nhìn một tý thì có mất gì của cô đâu. Với cả có phải tôi chưa bao giờ được nhìn đâu.
– Im miệng ngay.
Anh ta biết tôi đang nổi cơn nên không nói nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng quay đầu đi, nhưng chỉ một lát sau cái tên này lại ngứa ngáy, lên tiếng bảo:
– Không nhìn thì sờ được không?
Tôi bất lực, sợ đánh anh ta thì con mèo đang uống nước ở bờ bên kia sẽ bị dọa bỏ chạy, cho nên nghĩ ngợi thế nào lại há miệng, nhắm đúng vào vai anh ta cắn một miếng. Đang sẵn cơn tức nên tôi cắn rất mạnh, vậy mà cái gã kia không hề kêu la lấy một tiếng, cũng chẳng đẩy tôi ra mà cứ lặng im để tôi cắn như thế.
Qua một hồi thấy anh ta không si nhê gì, tôi lại buồn bực nhả ra, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì Phương lại bỗng nhiên vòng tay qua, ôm lấy tôi vào lòng. Anh ta nửa đùa nửa thật nói:
– Sao không cắn nữa?
– Buông ra.
– Đừng có cựa, tôi không làm gì cô đâu, không nhìn cũng không sờ, chỉ ôm một tý thôi.
Trái tim tôi vì những lời nói này mà đột nhiên co rút dữ dội, sự chua xót không biết từ đâu kéo đến, dâng đầy lên mắt tôi.
Rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi, đã mười năm trôi qua tôi vẫn nhớ cái ôm này, nhớ hơi ấm này, thậm chí từng nhịp thở của người đàn ông đó. Đã có nhiều lần tôi mơ được quay lại những ngày tháng cũ, nhưng khi tỉnh dậy lại thấy chỉ có mỗi một mình ở đất nước Nhật xa xôi, một mình tôi chịu đựng khổ cực đau đớn ở đất khách quê người… có trời mới biết rằng lúc ấy tôi đã nhớ anh ta đến thế nào, mong ngóng được quay về vòng tay này như thế nào.
Sau mười năm cay đắng, Phương lại ôm tôi như những ngày xưa. Nhưng không còn là hai người yêu nhau ôm nhau, cũng chẳng phải là một cái ôm sau bao nhiêu ngày nhớ nhung. Ý nghĩa của việc này vào thời điểm hiện tại, tôi cũng không rõ là vì cái gì nữa.
Nhưng cùng lúc ấy, lý trí lại nhắc nhở cho tôi nhớ một điều, cơ hội của tôi đến rồi. Nếu như anh ta thực sự có hứng thú với tôi, thế thì bây giờ tôi cũng không cần phải đẩy anh ta ra làm gì nữa, cứ cho Phương ôm hy vọng, để tôi có thể từng bước lợi dụng anh ta tìm cách lật đổ Dệt Trường An.
Phương ôm tôi một lúc rồi nhẹ nhàng buông ra, sau đó tự giác cúi người nhặt chiếc áo đang để trên phiến đá, không quay đầu lại mà chỉ giơ tay đưa cho tôi:
– Mặc vào đi.
Tôi nhận lấy, cẩn thận mặc vào người rồi men theo con đường nhỏ đi về bản, Phương cũng lặng lẽ đi theo sau tôi.
Lúc về tới con đường nhỏ dẫn đến nhà văn hóa thì tình cờ gặp trưởng bản, ông ấy thấy hai người chúng tôi một trước một sau đi về từ hướng con suối thì dường như hiểu ra điều ra đó, nghe bọn tôi chào xong, ông ấy vẫn ngẩn ra mất vài giây rồi mới tươi cười bảo:
– Hóa ra… hai người… Trời ạ, thế mà tôi không biết, mấy hôm nay cứ định làm mai con bé cháu tôi cho Phương.
Tôi sợ trưởng bản hiểu nhầm nên vội vã xua tay, lắc đầu lia lịa:
– Không ạ, bọn cháu không phải như chú nghĩ đâu ạ.
– Tuyền không phải xấu hổ, đến tuổi này hai người lập gia đình là hợp lý rồi mà. Nếu ở chỗ tôi có khi con của hai người còn đi học lớp hai, lớp ba rồi ấy chứ. Trông hai người đẹp đôi lắm, sau này cưới nhau thì nhớ mời tôi nhé. Không xuống được thì tôi sẽ gửi thịt lợn rừng sấy khô xuống làm quà cưới.
Phương cười cười, chẳng những không phủ nhận mà còn nói:
– Quà cưới đó cháu thích nhất đấy. Đến lúc đó chú nhớ để dành mấy miếng thịt ngon nhất cho cháu nhé.
– Yên tâm, không vác được cả con xuống thôi chứ, làm thịt khô thì chú phải dành phần ngon nhất cho Phương làm quà cưới.
– Cháu cảm ơn chú.
– Muộn rồi, hai đứa về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn về sớm.
– Vâng, chú cũng nghỉ sớm đi ạ.
– Ừ, ừ. Đi đi.
Về đến nhà sàn, mọi người hôm nay ai cũng uống rượu say khướt nên đã ngủ từ lâu rồi, chỉ còn mỗi Phương và tôi về sau cùng. Tôi chui vào một góc gần Hà rồi nằm xuống, ở bên kia, Phương ngủ một mình một góc gần cửa sổ. Tính anh ta ưa sạch sẽ, tôi để ý mấy hôm đầu nằm nhà sàn anh ta cứ cựa mình mãi, đến tận gần sáng mới ngủ được, bên cạnh lại còn có mấy ông trong công ty Trường An nằm ngủ gãi sột soạt, ngáy như sấm, anh ta không chịu được nên mới phải ra nằm riêng.
Bỗng nhiên, tôi nghe mấy tiếng rì rì vang lên từ dưới sàn, chắc là điện thoại của ai đó. Mở mắt nhìn ra chỗ phát ra ánh sáng nhàn nhạt của màn hình điện thoại, thấy đó là nơi Phương đang nằm. Anh ta cầm lên nhìn màn hình, nghĩ ngợi thế nào lại úp màn hình xuống, sau đó tiếng rì rì kết thúc, chừng nửa phút sau lại tiếp tục vang lên.
Tầm này đã gần mười một giờ đêm, ở thành phố có lẽ vẫn còn sớm nhưng ở vùng núi thế này người dân đã ngủ được một giấc rồi. Gọi đến vào giờ này cho Phương, tôi đoán chắc chắn người đó phải ở Sài Gòn, và nếu không phải bồ bịch cũng là người yêu của anh ta. Nhưng… tại sao anh ta lại không nghe điện thoại?
Bị tiếng rì rì đó làm ồn, cuối cùng Phương bực bội tắt luôn nguồn điện thoại rồi vứt sang một góc, tôi nằm đó nhìn anh ta chốc chốc lại trở mình, không hiểu sao lại thấy có chút tự giễu. Cảm giác như đêm nay anh ta có thể ở nơi này cùng với tôi, vui vẻ nói chuyện, vui vẻ đứng canh cho tôi tắm bên suối… nhưng ngày mai quay trở về Sài Gòn rồi, người đàn ông ấy lại bận rộn với quá nhiều những cô gái khác, muốn giữ được trái tim anh ta thì còn lắm gian nan…
Đang nằm nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng bước chân người nhẹ nhàng dẫm lên sàn, he hé mắt ra nhìn thì thấy Phương đang chậm chạp đi lại phía tôi. Tôi nghĩ còn rất nhiều người đang nằm gần đây nên chắc chắn không phải anh ta định lợi dụng đêm khuya để giở trò, nhưng lại vì không biết Phương muốn lại chỗ tôi làm gì nên đành giả vờ như mình đang ngủ.
Không ngờ một lát sau, tự nhiên tôi có cảm giác chăn dưới chân mình bị kéo, sau đó một vật mềm mềm âm ấm phủ lên vai tôi. Anh ta đắp chăn cho tôi xong thì không đi mà vẫn ngồi ở đó, trong đêm tối, tôi cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Phương đang nhìn mình, nhìn rất lâu, rất lâu, sau đó thì lưng ngón tay âm ấm của anh ta cọ nhẹ lên má tôi, động tác rất dịu dàng, lại rất chậm rãi và cẩn trọng, tựa như sợ mình động mạnh một chút thôi sẽ làm tôi tỉnh giấc vậy.
Trái tim tôi phút chốc vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy ấm áp mà cũng vừa đau đớn. Những cảm xúc phức tạp lúc này giống như một ly coktail hỗn hợp, tất cả các hương vị trộn lẫn với nhau, không thể nếm ra được mùi vị nào.
Lần đầu tiên, tôi ước giá như kiếp này chúng tôi đừng gặp nhau, đừng quen nhau. Như thế tôi sẽ không bị dằn vặt bởi những chuyện vui buồn quá khứ, lại càng không vì yêu một người mà đau đớn như thế này…
Mẹ nó, yêu anh ta và trả thù anh ta mới giày vò làm sao…
Cảm giác trong lòng giằng xé giữa yêu và hận dữ dội khiến tôi không sao chịu nổi, vừa định bật dậy đẩy anh ta ra thì bỗng dưng Phương lại ngừng tay, sau đó khẽ thở dài một tiếng, kéo chăn cho tôi lên cao một chút rồi mới quay về chỗ mình ngủ.
Tôi cắn chặt môi không lên tiếng, một đêm đó đã nhìn về phía anh ta rồi nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, cuối cùng tận ba giờ sáng mới có thể ngủ thiếp đi.
Sớm ngày hôm sau, mọi người lục đục tỉnh dậy làm tôi cũng bị đánh thức. Tôi uể oải dậy soạn đồ để đi về, Hà thấy tôi gấp quần áo mới ngạc nhiên hỏi:
– Chị Tuyền hôm nay cũng về hả?
– Ừ. Hôm nay về luôn với mọi người.
– Đấy, em biết mà, làm sao sếp nỡ để chị ở lại đây một mình được. Hôm qua sếp bảo em liên hệ với bên công ty xây dựng kia, bảo bên đó cử thêm giám sát xuống, với cả cử thêm người công ty mình đến đây, em đã thấy nghi nghi rồi.
– Chị về còn việc bên nhà xưởng nữa, lên đây cả tuần rồi, cũng nên về làm việc chính của mình thôi.
– Vâng, chị còn cần gấp gì không? Em gấp cho.
– Chị sắp xong rồi. Em cứ xuống chuẩn bị đồ ăn sáng với mọi người đi. Chị xuống ngay đấy.
– Vâng ạ. Xong chị xuống luôn nhé, ăn no rồi về không tý lên xe lại đói.
– Ừ.
Cả đoàn chúng tôi ăn uống xong thì chia tay người dân ở bản để lên xe trở về Sài Gòn. Mặc dù mới chỉ ở đây có mấy ngày nhưng hầu như ai cũng quý mấy người bọn tôi, lúc chuẩn bị lên xe ra về, có vài người còn mang cả ngô, thịt nai gác bếp và cả măng khô làm quà cho chúng tôi mang về.
Phương không hề chê mấy món đồ núi rừng này, vui vẻ nhận hết rồi cười tươi nói:
– Cảm ơn mọi người, mấy đồ này ở dưới chỗ cháu không có đâu, nên cháu mặt dày nhận hết, không từ chối.
– Về nhớ ăn hết nhé, măng này nấu canh ngon lắm đấy.
– Vâng, cháu biết rồi. Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé, đợi xây cầu xong, cháu sẽ lên đây lần nữa.
– Ừ, mấy đứa đi về cẩn thận, đi đường mạnh giỏi.
Lên xe rồi mà tôi vẫn lưu luyến người dân ở đây, cứ vẫy tay mãi không thôi, đến khi đi khuất hẳn ngôi bản đó rồi mà vẫn quay đầu nhìn mãi. Phương thấy tôi thế mới nói:
– Ngủ một giấc đi, không nhìn thấy nữa đâu.
– À… ừ.
Đoạn đường từ Đaklak về Sài Gòn vẫn 350km, tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy còn 220km, sau đó dừng xe ăn uống rồi ngủ thêm hai giấc nữa là về tới Sài Gòn. Mấy ngày ở rừng núi, cách xa với nền văn minh đô thị, giờ về đến thấy xe cộ chạy dày đặc như mắc cửi, không khí ồn ào xô bồ, nhìn thấy đã mệt đến đứt hơi.
Lúc xuống xe, Phương bảo Hà mang quà Đaklak chia cho tất cả mọi người, tôi được chia một phần thịt nai và măng rừng, ban đầu định không nhận vì bình thường rất ít khi tôi nấu nướng ở nhà, sợ không ăn đến hỏng thì tiếc, nhưng Phương lại nhắn tin cho tôi nói:
– Tôi thích ăn cái này.
Đọc xong tin nhắn, tôi ngẩng đầu lên thấy anh ta đang đứng tựa vào thân xe cách mình một quãng, tay cầm điện thoại, nham nhở nhìn tôi cười. Biết cái gã này tự nhiên nhắn tin lúc đang ở gần nhau và có thể nói chuyện bằng miệng thế này, chắc chắn không có mục đích gì tốt đẹp, cho nên tôi đành phải trả lời:
– Liên quan gì đến tôi?
– Cô mang về nấu cho tôi ăn.
Tôi kiên quyết lắc đầu, đến cơm tôi còn chẳng nấu cho bản thân ăn được, nói gì đến việc hầu hạ anh ta:
– Tôi không nấu, anh thích thì tự mang về nhà mà nấu.
– Không nấu thì tôi nấu cũng được. Đi thôi.
– Đi đâu?
– Tôi đưa cô về nhà.
– Tôi tự bắt taxi về, anh không cần đưa tôi về đâu.
– Muốn tôi ra đây đón cô trước mặt mọi người hay tự xuống hầm gửi xe rồi để tôi đưa về?
Tất nhiên là tôi sẽ chọn tự xuống hầm gửi xe, cái tên mặt dày này việc gì cũng dám làm, anh ta không sợ mọi người xì xào bàn tán nhưng tôi thì xấu hổ, không muốn gánh thêm phiền phức vào người nên đành nhận lấy túi thịt nai rừng và bịch măng khô, sau đó chào mọi người rồi lững thững đi vào hầm gửi xe.
Hôm ấy, Phương chở tôi về xong còn tự tay vào bếp nấu cơm, đi đường xa mệt, tôi không còn sức đôi co với anh ta nữa nên đành mặc kệ cái gã này muốn làm gì thì làm.
Ban đầu cứ nghĩ Phương sẽ nấu xằng bậy vài món, không phá bếp của tôi là tôi cảm ơn lắm rồi. Thế nhưng khi tắm xong đi ra thấy anh ta đã nấu xong một bát canh măng thơm phức, trên bếp còn có một nồi thịt kho mặn, ngửi thôi cũng đã biết ngon.
Phương thấy tôi đi ra thì cau mày bảo:
– Làm gì mà chậm như rùa bò thế? Sấy tóc đi rồi ra ăn cơm.
– Anh biết nấu đồ ăn thật đấy à?
– Không thì sao? Cô nghĩ tôi gọi ship đến đây đấy à?
Tôi bĩu môi, dù sao cũng đói, có người nấu cho ăn là tốt rồi, cho nên không chấp anh ta mà chỉ đi vào trong sấy tóc, xong xuôi mới lững thững ra ăn cơm.
Phải công nhận đồ ăn anh ta nấu rất ngon, trước đây tôi chưa bao giờ thấy Phương nấu nướng, cũng không nghĩ anh ta biết làm cả những việc như thế này. Hôm nay mới thấy công tử như anh ta trổ tài như vậy, đúng là ngạc nhiên thật đấy.
Phương gắp cho tôi một miếng thịt kho, nhẹ nhàng bảo:
– Ngon không?
– Cũng được.
– Cô đúng là chẳng biết thưởng thức ẩm thực gì cả. Nhìn đây, măng vừa mềm vừa ngọt, thịt vừa thơm vừa đậm vị nhé. Mấy đầu bếp nổi tiếng chưa chắc làm được đâu.
– Vì họ không có nguyên liệu là măng rừng tự nhiên đúng không?
– Cả hạt … hạt gì nhỉ? Mắc gì nhỉ?
Tôi bật cười:
– Mắc khén.
– À… mắc khén.
Mắc khén là loại hạt rất nổi tiếng ở vùng Tây Nguyên, dùng để kho cá, kho thịt, nấu canh, công dụng gần giống với hạt tiêu nhưng hương vị lạ và ngon hơn nhiều. Mấy bữa tôi lên Đaklak, được ăn thích quá nên nhớ mãi. Giờ về Sài Gòn lại được Phương nấu cho ăn, mỗi tội anh ta chẳng nhớ nổi tên hạt đó thôi.
Tự nhiên có cảm giác rất ngọt ngào, không rõ vì măng ngọt hay vì người nấu món măng đó. Lần đầu tiên sau nhiều năm chia xa, tôi chủ động gắp cho Phương một miếng măng rồi cười bảo:
– Ngon thì anh ăn đi.
Phương hơi ngẩn ra vài giây, nhìn miếng măng tôi gắp trong bát rồi lại nhìn tôi, cuối cùng khẽ cười:
– Ừ, ăn thôi.
Sau khi chúng tôi về Sài Gòn thì công việc lại bắt đầu trở về guồng như lúc trước, ban ngày chạy đôn chạy đáo ở công trình xây dựng nhà xưởng, buổi chiều về công ty Dệt Trường An làm việc, thỉnh thoảng cái tên lưu manh kia lại vác mặt đến nhà tôi ăn cơm.
Tuy ngoài mặt tôi luôn từ chối nhưng mỗi lần Phương đến, tôi đều chủ động nấu những món ăn anh ta thích, thỉnh thoảng rảnh hơn nữa, ăn cơm xong anh ta sẽ nán lại thêm một chút để cùng tôi xem phim. Mối quan hệ không lạnh không nhạt của bọn tôi cứ thế duy trì ngày qua ngày, cứ thế cho đến một hôm tôi vừa từ công trường về trụ sở Dệt Trường An thì nghe được gian phòng bên cạnh có tiếng người nói chuyện:
– Sếp, dạo này người của các công ty may mặc khác hay sang đàm phán với BTF lắm, sau dịch thị trường tiêu thụ thiếu ổn định, nếu như mấy công ty dệt khác giảm giá xuống thấp hơn so với công ty mình, em nghĩ đối tác lâu đời với mình như BTF cũng sẽ chuyển sang hợp tác với mấy công ty kia thôi.
– Hợp đồng với BFT đến tháng 12 năm nay là kết thúc phải không?
– Vâng, đến tháng 12 năm nay là kết thúc. Giờ còn một lô hàng nữa phải xuất khẩu sang đó trong tháng 10.
– Các sản phẩm của mấy công ty kia thế nào? Có tính cạnh tranh cao với sản phẩm của công ty mình không?
– Nói chung là công nghệ và dây chuyền không bằng, nhưng em cũng lo lắm. Vì giờ dịch bệnh ở các nước Châu Âu thế, lượng tiêu thụ ít đi rất nhiều, bên BTF mà cứ giữ giá cũ thì khó mà trụ vững được. Cho nên nếu rơi vào đường cùng, em nghĩ BTF sẽ chọn sản phẩm có giá thành thấp hơn.
– Xem xét giảm giá tiền, chuẩn bị có vacxin rồi, chịu lỗ một thời gian cho đến khi thị trường duy trì ổn định lại. Cậu làm cho tôi một bản báo cáo số tiền lỗ nếu như giảm giá, và giảm bao nhiêu phần trăm là thích hợp.
– Vâng ạ.
Nghe đến đây, tôi ngẫm nghĩ một chút thì thấy sau tình hình dịch bệnh Covid như thế này, tất cả các ngành nghề trong nước đều ảnh hưởng, nhất là những ngành có sản phẩm xuất khẩu như may mặc, Dệt Trường An dù hùng mạnh đến đâu cũng không thể thể tránh khỏi bị ảnh hưởng to lớn sau dịch bệnh này.
Hơn nữa, bây giờ Phương lại đang bỏ tiền ra để xây dựng nhà xưởng mới, số tiền đầu tư vào đây cũng không nhỏ. Nếu như lần này tôi phá được hợp đồng với đối tác lớn BTF kia của Dệt Trường An, chắc chắn công ty Phương sẽ bị tổn thất cực lớn, danh tiếng về sản phẩm tốt không còn, chắc hẳn Dệt Trường An sẽ phải lao đao.
Nhưng làm sao để phá được hợp đồng đây? Cái này cần phải tính toán thật kỹ.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK