Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 9
Sau khi nghe xong câu này, động tác cầm cốc trà lên uống của tôi lập tức cứng đờ, trong lòng sửng sốt giống như bị một hồi chuông đột ngột gõ mạnh, kinh ngạc đến mức vài giây sau cũng không thể thốt nổi ra lời.
Lật đổ Dệt Trường An, trả thù cho gia đình tôi, trả thù cho quãng thời gian đằng đẵng mười năm đau khổ này của tôi… tại sao trước đây tôi không hề nghĩ đến vấn đề này mà chỉ biết trốn chạy?
Sasuke thấy sắc mặt tôi hơi tái thì tiếp tục nói:
– Cô thấy sao? Tôi nghĩ lần này cô sang Việt Nam thì có thể dùng một mũi tên bắn trúng hai đích đấy. Tội gì phải khổ sở ở Nhật Bản này như thế, đàng hoàng về quê hương, đòi lại những gì đã mất của mình mới là việc nên làm chứ, phải không?
Tôi mím chặt môi, không vội đáp mà chỉ nâng cốc trà lên uống một ngụm để tâm trạng có thể bình tĩnh lại.
Trước đây, tôi cứ nghĩ điều kiện của Phương không bằng mình, cho nên yêu nhau suốt hai năm, sợ anh ta tự ti nên chưa bao giờ tôi nói cho anh ta biết về gia đình tôi, cũng chưa bao giờ dám dẫn Phương về nhà. Mỗi lần cái gã xấu xa ấy nằng nặc đòi đưa tôi về, tôi chỉ cho anh ta đứng ở đầu ngõ rồi giả vờ nhăn mặt nói:
“Bố em khó tính lắm, thấy có con trai đưa em về là bố đánh em chết. Anh đừng có bén mảng đến trước cửa nhà em đấy”
Phương cau mày: “Em mười tám tuổi rồi đấy, có phải con nít đâu. Với cả anh đàng hoàng thế này, có khi bố em nhìn thấy một cái là yên tâm giao ngay em cho anh ấy chứ”
“Anh mà đàng hoàng thì trên đời này chẳng còn ai là lưu manh cả”
“Bề ngoài lưu manh nhưng nội tâm đàng hoàng nhé. Anh hơi bị có trách nhiệm đấy, em cứ tin anh đi”
“Trách nhiệm kiểu gì?”
“Trên mạng giờ có cái câu thế này này: Là đàn ông, nếu đã cởi áo của một cô gái thì phải mặc lại váy cưới cho họ. Nếu như em cho anh cởi áo, anh thề, anh sẽ mặc lại váy cưới cho em”
Tôi vừa tức vừa buồn cười, biết rõ cái tên này lúc nào cũng nham nhở nhưng không thể giận được, chỉ giả vờ bảo: “Còn lâu em mới tin anh, anh biến đi”
“Ừ, anh biến đây, ngày mai đón em ở đầu ngõ nhé”
“Em biết rồi”.
Cứ thế, tình yêu của chúng tôi cứ nhẹ nhàng trôi đi suốt hai năm, đến tận khi tôi ra đi, và có lẽ đến tận cả bây giờ, chuyện gia đình tôi vẫn luôn là bí mật với anh ta. Nhưng với Sasuke thì lại khác, vì tôi nộp hồ sơ gốc và giấy tờ tùy thân của mình cho công ty của ông ta, cho nên Sasuke mới điều tra được hoàn cảnh gia đình tôi.
Tôi nuốt xuống ngụm trà đắng chát, nhìn ông ta đáp:
– Ông Sasuke, tôi đã nói rồi, chuyện cá nhân tôi không muốn nhắc đến.
– Ừ, rồi, rồi. Tôi chỉ khuyên cô thế thôi. Còn quyết định thế nào vẫn là quyền của cô mà. Đằng nào cũng sang Việt Nam, ở bên đó giám sát cho tốt.
– Bao giờ thì bắt đầu khởi công xây dựng ạ?
– Bên đó yêu cầu gấp nên hai mươi tư tháng này là bắt đầu khởi công. Cô với tổ giám sát sang trước mấy ngày.
Sasuke ngồi tựa lưng vào ghế, dùng ánh mắt bẩn thỉu của ông ta dò xét từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt tôi:
– Cố gắng lên nhé, người đẹp như cô nếu thông minh và khéo léo một tý, dễ làm nên việc lớn lắm đấy. Có nhan sắc mà không biết tận dụng thì tiếc lắm. Cô lại đẹp thế này…
– …
– Mà nếu anh ta không cần cô nữa thì cứ quay về đây, tôi không bao giờ chê cô đâu.
Tôi mỉm cười, những lời gạ gẫm này của cấp trên hay đối tác, mấy năm nay tôi không lạ gì nữa nên thấy cũng bình thường, chỉ là hơi rùng mình một chút thôi:
– Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về làm việc đây. Như ông nói, đằng nào cũng vẫn phải sang Việt Nam nên tôi cũng phải nghiên cứu tài liệu về nhà xưởng Dệt Trường An trước.
– Ừ, được rồi. Cô đến phòng giám sát lấy tài liệu đi, thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi.
– Vâng.
Sau khi ra khỏi phòng của Sasuke, tâm trạng tôi trĩu nặng hệt như một cành cây bị buộc vào rất nhiều đá, đôi lúc tưởng như không chịu nổi muốn gãy ra, nhưng lại tiếc một nhánh cây đang tươi tốt cho nên cứ gồng mình gánh sức nặng của đám đá nặng nề đó.
Tôi dừng lại ở một góc hành lang vắng người, buồn bực định hút thuốc nhưng ở đây chẳng có bao thuốc nào cả, đành mở cánh cửa kính trước mặt ra, mệt mỏi hít vào chút không khí lạnh buốt ở Tokyo.
Tôi biết Sasuke khuyên tôi lật đổ Dệt Trường An không phải vì muốn tốt cho tôi, mà vì muốn lợi dụng tôi để phá hỏng công ty đối tác, sau đó nhân cơ hội Dệt Trường An khủng hoảng sẽ tìm cách thu mua nó làm tài sản riêng của mình. Mục đích của ông ta tôi hiểu rất rõ, nhưng tôi cũng thấy kẻ gian xảo như Sasuke có đôi lúc suy nghĩ thật ấu trĩ, bởi vì so với một người thông minh hơn ông ta cả nghìn bậc là Phương, anh ta làm sao có thể dễ dàng để người khác thao túng đến thế.
Tuy bên ngoài nổi tiếng phong lưu, đàn bà vây quanh nhiều như cá diếc ngang sông, nhưng Phương có thừa sự cơ mưu và sắc bén trên thương trường, anh ta sẽ không vì một người phụ nữ nào mà có thể đánh mất sự nghiệp của bản thân cả.
Còn tôi, dù đã đủ lông đủ cánh hơn so với mười năm trước, nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa mồ côi, không nơi nương tựa cũng chẳng có chỗ dựa, tôi không so nổi với anh ta. Cho nên việc lật đổ Dệt Trường An đối với tôi mà nói, thật sự là một chuyện quá hão huyền.
Tuy nhiên, dù hão huyền như thế nhưng tôi vẫn sẽ thử một lần, thành hay bại cũng vẫn vui vẻ chấp nhận. Dù sao cũng phải về Việt Nam, nếu như hèn mọn như cách đây tám năm tôi sẽ phải ôm day dứt cả đời, cho nên dù ấu trĩ nhưng tôi vẫn sẽ thử…
Nghĩ thông suốt được điều này, tôi mới lặng lẽ đóng cửa sổ rồi rảo bước đi về phòng làm việc. Huy thấy sắc mặt tôi không vui mới sốt sắng hỏi có việc gì, tôi nghĩ chuyện mình sắp sang Việt Nam chắc hẳn mọi người cũng sẽ sớm biết, cho nên mới nói với thành thật nói với anh ấy. Huy nghe xong lập tức cau mày bảo tôi:
– Sao tự nhiên em lại tham gia dự án đó?
– Sếp tổng đã chỉ định em tham gia dự án đó rồi. Em không muốn tham gia cũng không được.
– Để anh thử lên nói với ông ấy xem.
Tôi biết ý Sasuke đã quyết, ai nói cũng không được, sợ Huy lên nói chuyện lại làm mất lòng tổng giám đốc nên tôi vội vàng kéo tay anh ấy lại:
– Thôi, em đồng ý rồi. Sang Việt Nam cũng không sao đâu, đằng nào cũng mất gần một năm thôi. Xong dự án rồi em lại về.
– Tuyền.
– Vâng.
– Em không thích quay về đó mà? Giờ phải ở đó tận một năm thì em định thế nào? Ở đâu? Một mình con gái đi với cả đoàn con trai thì làm sao được.
– Không sao đâu, để em hỏi xem mọi người trong tổ ở đâu. Nếu thuê chung cư ở thì em cũng thuê một căn, thuê khách sạn thì em cũng thuê riêng một phòng. Giờ việc ở đơn giản, bỏ tiền ra là có, không cần phải lo.
– Nhưng về đó em không vui. Nếu không vui thì tốt nhất đừng có về.
– Em không sao đâu. Công việc là công việc, em nghĩ rồi, không nên để tình cảm cá nhân chi phối đến công việc. Lần này sếp tổng nói nếu dự án thành công thì sẽ thăng chức cho em. Em đi một năm về được thăng chức, thế là hời quá còn gì.
Huy nhìn tôi một lúc, ánh mắt cố gắng quan sát từng biểu hiện trên gương mặt tôi, giống như muốn xem tôi đang vui hay buồn, đang nói thật lòng hay miễn cưỡng. Thấy tôi không tỏ ra thái độ gì mà chỉ cười, anh ấy đành thở dài bảo:
– Không suy nghĩ lại nữa à?
– Không.
– Về Sài Gòn thời tiết ẩm ương chết đi được ấy.
– Cũng được, dù sao cũng dễ chịu hơn thời tiết suốt ngày tuyết rơi ở đây.
– Cái người này…
– Thôi nào, em đi một năm rồi về, anh nhớ em thì sang thăm em. Thích thì mua cái nhà ở Việt Nam cho em ở cũng được, nhưng em không sinh con cho anh đâu.
Huy bật cười, khuyên nhủ tôi mãi không được nên cũng đành chịu thua, để tôi sang Việt Nam phụ trách dự án Dệt Trường An.
Tôi thì nghĩ ở đất nước mà rất nhiều người coi thường người dân Việt Nam này, anh ấy đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể có được vị trí như ngày hôm nay. Còn Aiko, nó chỉ là một cô bé nhút nhát, chưa bao giờ có gan dám nhảy việc hay cãi lời cấp trên. Hai người họ nhiều năm nay đối xử tốt với tôi như vậy, bảo tôi vì cảm xúc của cá nhân mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của hai người ấy, tôi thực sự không thể làm được.
Mà đã không làm được điều đó, vậy thì thà tôi giữ tất cả trong lòng còn dễ chịu hơn!
Mấy ngày tiếp theo, vì để chuẩn bị cho công trình sắp tới nên tôi dành thời gian đọc toàn bộ tài liệu về dự án xây dựng nhà xưởng Dệt Trường An. Ban đầu không được chỉ định theo dự án này nên tôi không nắm được thông tin gì, mãi tới khi đọc tài liệu mới biết công trình nhà xưởng lần này được xây trên diện tích 4ha, quy mô rất rộng lớn, riêng số tiền bỏ ra để làm mình phần thô đã tới hơn một triệu đô la.
Hơn một triệu đôla này sau vài năm sẽ đẻ ra bao nhiêu tiền, chắc là một con số mà những người như tôi khó lòng đếm được.
Nghĩ đến đây trong lòng tôi thực sự muốn cười nhạt một cái. Dệt Trường An hại tôi tan cửa nát nhà, làm tôi phải bỏ đi biệt xứ đến tận ngày hôm nay, đến khi tôi quay về lại trở thành người giám sát công trình cho chính kẻ thù của mình, đúng là ngang trái thật đấy.
Thấm thoắt cũng đến gần ngày hai mươi tư tháng một, tôi và tổ giám sát phải bay sang Việt Nam trước mấy ngày để chuẩn bị. Vì lần này đi lâu nên ai cũng mang theo lỉnh kỉnh rất nhiều đồ đạc, tôi thì chẳng có gì ngoài một valy quần áo và hai người một thấp một cao đến tiễn tôi.
Aiko mặt mũi buồn thiu nói:
– Chị Tuyền, chị đi sang đó thỉnh thoảng nhớ về thăm Aiko nhé. Mang cả đồ ăn Sài Gòn về cho em nữa.
– Ừ, chị đi rồi rảnh chị lại về. Kiểu gì khi về cũng mua quà cho Aiko.
– Vâng, về bên ấy chị nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Không có anh Huy nhăm nhe gạ gẫm nữa thì em yên tâm hơn, nhưng vẫn phải chú ý an toàn nhé. Con gái ở một mình nguy hiểm lắm.
Huy nghe xong thì bất mãn kêu lên:
– Này này, Tuyền ở với anh là yên tâm nhất đấy. Rời xa anh mới nhiều nguy hiểm nhé.
– Anh mới nguy hiểm nhất thì có.
– Em không thấy à, chị Tuyền của em ở bên cạnh anh mấy năm nay vẫn an toàn lành lặn, không có thằng nào dám bén mảng tới làm quen chứ đừng nói đến việc sàm sỡ chị em nhé.
– Vì anh canh chị ấy như chó Shiba canh nhà nên đến giờ chị ấy mới chưa có bạn trai đấy.
– Á, Aiko dám nói anh là chó Shiba à?
– Chó Shiba đáng yêu mà, là bạn trung thành của người Nhật đấy. Nhưng anh Huy chẳng đáng yêu tý nào cả.
– Cái con bé này, tin anh đánh em không?
Tôi bật cười, hai cái người này luôn miệng cãi nhau khiến tôi đau đầu, nhưng đi xa rồi kiểu gì tôi cũng sẽ rất nhớ. Nhìn thời gian cũng không còn nhiều, mấy người trong tổ bắt đầu giục qua cửa kiểm soát an ninh, tôi muốn nói chuyện thêm nhưng dù lưu luyến bọn họ cũng không thể ở lâu thêm được, đành phải nói:
– Được rồi, được rồi. Em sẽ chú ý an toàn, hai người đừng lo. Hai người về làm việc đi, hạ cánh xong em gọi nhé.
Aiko gật đầu, đưa cho tôi một hộp Sushi do nó dậy sớm tự làm, dặn tôi lên máy bay nếu đói thì lấy ra ăn. Huy thì thở dài một tiếng, sau đó bỗng dưng tiến lên, dang tay ôm lấy tôi vào lòng.
Quen nhau tám năm, mặc dù trêu đùa rất nhiều lần nhưng chúng tôi chưa bao giờ làm những hành động thân mật như thế này, giờ bỗng nhiên Huy ôm tôi như vậy, tôi cứ thấy ngạc nhiên và kỳ lạ sao sao ấy, cứ đứng ngẩn ra.
Huy nói:
– Cái đồ nhóc con này, đừng có bảo anh bỏ ra đấy.
– Này…
– Anh ôm một cái, không mấy hôm nữa em sang Việt Nam rồi anh lại nhớ em.
Tim tôi bất giác đập nhanh một nhịp, không phải vì rung động mà là vì xúc động. Tôi rất biết ơn vì tám năm nay dù có chuyện gì Huy cũng chưa từng bỏ rơi tôi, dù bản tính luôn cợt nhả nhưng anh ấy lại luôn bảo vệ tôi rất tốt, chia sẻ từng chuyện vui chuyện buồn, động viên tôi tiếp tục tiến lên, giúp tôi có một cuộc sống đỡ chật vật hơn trước.
Vì thế nên tôi không nỡ đẩy Huy ra, nhưng cũng không ôm lại mà chỉ nửa đùa nửa thật nói:
– Anh cứ làm như em đi sang Triều Tiên không về nữa ấy. Thời đại này internet phát triển, muốn nhìn mặt em thì cứ gọi video call là xong.
– Kệ, nhưng mà vẫn nhớ.
– Thôi đi, anh dành thời gian ấy để đi tìm người đẹp của anh đi, đừng có nhớ em.
– Giờ chẳng có người đẹp nào so sánh được với em cả. Trong lòng anh, em giờ là số 1.
– Tự nhiên em thấy buồn nôn.
Huy bật cười:
– Khi nào rảnh anh sang thăm em nhé.
– Ừ, cũng được. Rảnh thì dẫn cả Aiko đi cùng, em sẽ ra sân bay đón mọi người.
– Ở bên đó giữ gìn sức khỏe, ăn uống tử tế, đừng có lười rồi chỉ ăn mì tôm.
– Em biết rồi.
– Thiếu tiền thì cứ bảo anh.
– Em biết rồi, anh đừng lo. Thiếu gì em sẽ bảo anh, cần gì em gọi về ngay, thế được chưa?
Nghe tôi nói thế Huy mới buông tôi ra, sau đó giơ tay vò tung mái tóc của tôi:
– Ừ, được rồi. Em lên máy bay đi. Sang đến nơi nhớ gọi điện về đấy.
– Vâng.
– Cố chịu đựng, một năm là xong thôi.
Tôi gật gật, vẫy tay chào Huy và Aiko rồi kéo theo valy cùng hộp Sushi đi vào cửa kiểm soát an ninh, sau đó lên máy bay rời khỏi Nhật Bản.
Vì chặng bay cũng khá dài nên hầu như mọi người đều nhắm mắt ngủ, chỉ có tôi là không thể nào thiếp đi nổi, cứ ngồi lặng im một góc ôm chặt hộp Sushi của Aiko, nghĩ đến những chuyện tôi sẽ phải làm sau khi đặt chân đến Việt Nam.
Khi máy bay hạ cánh, đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Sài Gòn không đón tôi bằng trận mưa bất chợt như lần trước nữa mà thời tiết nắng ráo rất đẹp, không khí ấm áp khác hẳn thời tiết lạnh lẽo ở Nhật Bản vào mùa đông.
Tôi hít sâu một ngụm không khí ở quê hương, cố làm lòng mình bình yên lại, sau đó mới rảo bước kéo va ly ra bên ngoài, cùng với đoàn di chuyển về chung cư đã thuê sẵn.
Lần này cả tổ giám sát chỉ có mình tôi là con gái nên mấy người đàn ông trong đoàn ở một căn chung cư bốn phòng ngủ rộng rãi, còn tôi thì thuê căn chỉ có một phòng ngủ ở lầu dưới. Vì di chuyển chặng đường dài, lại bị lệch múi giờ sinh hoạt nên ai cũng mệt, sắp xếp đồ đạc và ăn uống xong là ai về phòng người ấy lăn ra ngủ, ngày hôm sau theo lịch thì cả đoàn sẽ đến công ty của Phương để nhận phòng làm việc, cho nên mới chín giờ sáng chúng tôi đã phải đến tổng công ty Dệt Trường An.
Lúc đến nơi, Phương không trực tiếp xuất hiện mà chỉ có một vài nhân viên ra đón tiếp. Thư ký của anh ta hình như đã được dặn dò sẵn nên vừa thấy chúng tôi đã niềm nở hỏi han cả đoàn, sau đó thì dẫn mọi người lên tầng 8 để nhận phòng và hướng dẫn mọi người cách sử dụng một số thiết bị bên trong.
Xong xuôi, cô ấy quay sang bảo tôi:
– Trong đoàn chỉ có duy nhất mình chị là con gái đúng không ạ? Em nhìn chị quen mắt lắm, chắc là người Việt Nam chứ không phải người Nhật phải không ạ?
Tôi gật đầu, dùng tiếng Việt Nam trả lời cô ấy:
– Vâng, tôi cũng là người Việt Nam.
– Thế thì chị đi theo em nhé. Qua bên phòng này ạ.
Mặc dù hơi khó hiểu nhưng tôi nghĩ mình chỉ sang bên này một năm, vả lại cũng là nhờ phòng làm việc của người ta, cho nên không dám thắc mắc hay ý kiến gì, đành phải theo cô thư ký kia đi sang phòng khác.
Thư ký của Phương dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ hơn phòng mà tổ giám sát vừa nhận, nhưng bên trong có một tủ sách rất đặc biệt, có cả một chiếc máy chiếu, và thứ khiến tôi cảm thấy thích nhất chính là một cửa sổ lớn rộng rãi, ánh nắng vàng rộm của thời tiết Sài Gòn xuyên qua lớp kính, chiếu đầy vào trong phòng.
Cô gái kia nhìn tôi nói:
– Chị có thích phòng này không ạ?
– Có. Nhưng mà phòng rộng thế này mà chỉ mình tôi làm việc ở đây ạ?
– Vâng, chị làm ở đây cho tiện ạ.
Chữ “tiện” này thực ra có rất nhiều hàm ý, mà lúc đó tôi nghe xong thì cảm thấy không hiểu. Mãi đến khi kiểm tra phòng kỹ lưỡng rồi, thấy có một cánh cửa nối giữa tường phòng tôi và phòng ở bên cạnh, tôi mới biết tại sao bạn thư ký ấy lại dùng từ đó.
Tôi gật đầu:
– Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn chị ạ.
– Không có gì chị ạ. Mà chắc em ít tuổi hơn chị, chị cứ gọi em là em đi. Em tên Hà ạ.
– À… Hà bao nhiêu tuổi?
– Em hai mươi ba.
– Ừ, thế chị hơn Hà 6 tuổi.
– Vâng. Chị ở đây cần gì cứ nói em nhé, số điện thoại của em đây, 09xx.xxx.xxx.
– Chị biết rồi, cảm ơn em.
– Vâng, máy tính em bật sẵn rồi, điều hòa nữa, chị vào phòng ngồi đi. Em mang đồ vào cho.
– Không cần, chị tự làm được.
– Không sao mà, để em tự làm.
Không nói được Hà nên tôi đành để em ấy mang thùng đồ vào trong phòng, nhưng trong lúc soạn đồ, tôi để ý thấy Hà quan sát rất kỹ từng món đồ và hành động của mình, giống như đang cố tìm hiểu một điều gì đó vậy. Kể cả ánh mắt cô ấy nhìn tôi khi cả đoàn mới vừa đến Dệt Trường An, tôi cũng cảm thấy có chút gì đó không đơn giản.
Không biết đây có phải nhân tình mà Phương nuôi ở công ty hay không, nhưng dù sao mới đến đây, tôi cũng không muốn phiền phức nên cười bảo:
– Chị tự làm được mà, Hà không phải giúp chị đâu. Em cứ về làm việc đi, cảm ơn em nhé.
– À… vâng. Thế thì chị soạn đồ nhé. Em về làm việc đây, có gì thì gọi em nhé.
***
Lời tác giả: Mấy ngày này mọi người có xem tin tức về dịch bệnh ở Lào, Campuchia, Thái Lan và đặc biệt là Ấn Độ không?
Tớ xem video về Ấn Độ mà ám ảnh quá, như thảm hoạ về ngày tận thế vậy, cảm thấy người dân ở đó tuyệt vọng tột cùng mà không biết phải làm sao cả.
Có lẽ thực trạng dịch bệnh Covid ở Ấn Độ cũng là một bài học cho chúng ta. Trước thềm nghỉ lễ 30/4, 1/5, chắc hẳn sẽ có nhiều lễ hội, nhiều người đi chơi và tụ tập đông người. Tớ chỉ muốn nói là mọi người có thể hạn chế đi lại thì tốt biết mấy, bảo vệ sức khoẻ cho bản thân mình và cho cả xã hội. Còn nếu đi đâu đó thì mọi người nhớ đeo khẩu trang, sát khuẩn tay, thực hiện đúng theo hướng dẫn 5K của Bộ Y Tế nhé.
Mong chúng ta mạnh khoẻ và bình an!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!