Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 22
Sau khi người đàn ông nói chuyện với Phương đi rồi, anh ta mới đứng dậy mở cánh cửa nối với gian phòng của tôi. Thấy tôi đang hì hụi ngồi gõ phím, anh ta mới cười nói:
– Tập trung thế?
Thực ra không phải tôi đang tập trung làm việc mà là tôi sợ anh ta biết được tôi vừa nghe trộm nên mới giả vờ hăng say làm việc. Thấy Phương có vẻ không phát hiện ra, tôi mới ngẩng lên nói:
– Ừ, lại làm báo cáo.
– Chiều nay có thời gian không, đi với tôi.
– Đi đâu thế?
– Có tiệc, hôm nay mấy em gái tôi quen bận hết rồi. Vác mặt đến một mình thì hơi ngại.
Bình thường tôi sẽ từ chối, nhưng hôm nay tôi nghĩ mình đã có mục tiêu rõ ràng thì cũng cần tiến thêm một bước trong mối quan hệ với anh ta. Cho nên, tôi đành bày ra vẻ mặt thản nhiên đáp:
– Có thù lao không?
– Một quyển “Bảy Năm Không Oán Không Hối”.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ dùng tiền, kim cương, hàng hiệu để mua chuộc tôi giống như cách mà Phương hay dụ dỗ mấy cô gái khác, thế nhưng anh ta lại trả thù lao cho tôi bằng một cuốn truyện ngôn tình, khiến tôi hơi buồn cười:
– Sao không phải là kim cương mà là truyện?
– Kim cương chỉ dùng để ngắm thôi, còn truyện cô có thể đọc hết cả quyển, đọc xong vẫn có thể trưng bày.
– Sao anh biết tôi đang tìm mua cuốn đó thế? Anh điều tra tôi đấy à?
– Không, tôi đoán.
– Hôm trước ngồi trên xe từ Đaklak về, anh xem trộm điện thoại tôi thì có.
– Đâu. Cô tự chìa ra trước mặt tôi.
Tôi lắc đầu, không nghĩ anh ta sẽ để ý cả chi tiết nhỏ như vậy nên bật cười thành tiếng:
– Ừ. Tôi tự chìa ra trước mặt anh. Tối nay tôi cần chuẩn bị gì không? Váy áo, trang điểm, đầu tóc?
– Tiệc xã giao bình thường thôi, mặc váy lịch sự chút là được, không cần hở hang quá đâu. Khi nào có một mình tôi thì ăn mặc sexy cho tôi ngắm cũng được.
– Đừng có mơ.
Phương cười cười, không trêu tôi nữa mà chỉ bảo:
– Khoảng 7h tôi đến đón.
– Tôi biết rồi.
Tối hôm đó, tôi mặc một bộ váy khoét eo đơn giản, trang điểm một chút rồi cùng Phương đến nhà hàng. Bình thường mấy dịp xã giao thế này toàn là chỗ đàn ông uống rượu nói chuyện, mấy người phụ nữ chỉ là vật trưng bày đi theo. Phương là nhân vật cũng khá tiếng tăm nên khi mới bước vào đã được rất nhiều người chào đón, mấy gã đối tác đầu hói bụng phệ có lẽ cũng đã quen với việc cứ mỗi người đàn ông sẽ có đi kèm một cô gái, cho nên cũng không buồn hỏi tôi là ai mà chỉ khen ngợi lấy lòng:
– Người đẹp thế này đi bên cạnh Phương đúng là trai tài gái sắc đấy nhỉ? Sao cứ như nhân vật chính trong truyện thế này.
– Làm gì có, chú Hà đừng có trêu cháu.
– Chú nói thật đấy. Hiếm lắm mới được gặp mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như thế này, mà mỹ nhân lại là của Phương mất rồi, mấy ông già bọn chú có tiếc hùi hụi cũng chỉ dám đứng từ xa ngắm thôi.
Phương lịch sự cười xã giao, nhận lấy ly rượu từ khay người phục vụ vừa bưng lên rồi nửa đùa nửa thật nói:
– Chú ngắm là cháu cũng ghen đấy nhé, hôm nay người đẹp là của cháu, không nhường cho các chú được đâu.
– À rồi rồi. Người đẹp của cháu, bọn chú không dám ngắm nữa.
Nói rồi, gã đầu hói kia lại quay sang nhìn tôi:
– Người đẹp, Phương không cho tôi ngắm cô nên giờ cho tôi mượn cậu ấy một tý nhé.
Tôi gật đầu, cười đáp:
– Vâng, được ạ.
– Cảm ơn.
Sau đó, mấy người đàn ông kéo Phương ra chỗ khác nói chuyện với những người khác, tôi thì lang thang không biết làm gì nên đành lại chỗ quầy Bar ăn bánh ngọt, nhưng mới đứng một lát thì có một người mặc váy áo diêm dúa tiến đến, hỏi chuyện tôi:
– Tuyền A5 đúng không?
Mặc dù cô ta trang điểm rất đậm nhưng nét mặt tổng thể rất quen, mà lại hỏi lớp hồi cấp 3 của tôi nên tôi đoán là bạn học cũ cùng trường ngày xưa. Tôi gật đầu đáp:
– Ừ, cậu là…
– Thư, lớp trưởng ngày trước, cậu quên rồi à?
– À… à… Thư. Cậu khác quá, tớ không nhận ra.
– Thế à? Mũi cao hơn phải không? Cằm thon hơn nữa.
Khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ, chẳng trách tôi không nhận ra. Tôi cười cười:
– Ừ, nhìn xinh hơn xưa nhiều.
– Cậu đi đâu lâu nay thế, mấy lần họp lớp cũng không thấy.
– À… Tớ đi nước ngoài mấy năm nay, mất hết số liên lạc của mọi người nên không gọi được cho ai cả.
Thư nghe thế mới lên tiếng hỏi:
– Đi du học hay là đi làm gì thế?
– Tớ sang đó làm.
– À, thế là đi xuất khẩu lao động hả?
– Ừ. Lúc đầu là đi theo diện đấy.
Nghe tôi nói vậy, thái độ của Thư thay đổi 180 độ, bình thường hồi còn đi học tính tình cô ta cũng không tốt lắm, cũng toàn hay kiếm chuyện để chơi xấu tôi. Giờ thấy tôi như vậy, cô ta khinh thường ra mặt, mỉa mai nói:
– Cậu đi xuất khẩu lao động ở nước nào?
– Tớ sang Nhật.
– Tớ nghe nói người Việt mình sang đó bị khinh lắm đúng không? Người Nhật toàn lũ biến thái, cậu sang đó chắc kiếm được đồng tiền vất vả lắm nhỉ?
Tôi cười cười, mặc dù Thư nói chuyện hơi vô duyên một chút nhưng cô ta nói đúng, hồi đầu tôi sang Nhật, để kiếm được đồng tiền ở đất khách quê người không dễ dàng. Lâu không gặp bạn cũ, tôi cũng không chấp nên vẫn tươi cười bảo:
– Ừ, ở đâu cũng thế, muốn kiếm tiền thì phải chịu được vất vả mà. Cậu bây giờ làm gì rồi?
– Tớ á? Tớ chỉ ở nhà chơi thôi. Chồng đi làm kiếm tiền, con thì ôsin chăm, được cái là chồng tớ kiếm ra tiền nên cũng nhàn, chẳng phải làm gì.
– À… chúc mừng cậu nhé.
– Chúc mừng gì đâu, chẳng qua là số may mắn, lấy được chồng tốt, mà nhà chồng cũng giàu, không phải lo nghĩ gì thôi. Thế cậu lấy chồng chưa?
– Tớ chưa.
– Eo ơi, ba mươi tuổi rồi mà không lấy chồng, cậu định để muối đấy à? Sao hồi xưa không kiếm anh nào đi xuất khẩu lao động cùng để cưới đi, giờ già rồi còn ai lấy.
Nghe cô ta nói như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy nóng mặt, nhưng dù sao nơi này cũng là tiệc xã giao Phương dẫn tôi đến, tôi không muốn làm mất mặt anh ta nên đành cười trừ cho qua chuyện rồi định kiếm cớ đi nơi khác. Có điều, cùng lúc đó bỗng dưng có một cánh tay từ đâu quàng qua eo tôi, quay đầu lại thì thấy Phương đã đi đến bên cạnh mình từ bao giờ, anh ta nhìn tôi nói:
– Hóa ra lâu nay theo đuổi em mãi không được là vì anh không đi xuất khẩu lao động à?
– Hả?
Thư có lẽ cũng biết Phương nên khi thấy anh ta thân mật ôm tôi như vậy thì sắc mặt liền cứng ngắc, ánh mắt hoảng hốt giống như không thể tin được đêm nay tôi lại đi cùng với đại gia tiếng tăm thế này. Cô ta tròn mắt nhìn hai người bọn tôi một lượt, bán tín bán nghi hỏi:
– Ơ… anh Phương, sao anh lại ở đây?
– Đi tháp tùng bạn gái tôi, sao thế? Cô thấy bạn gái tôi già rồi nên không ai lấy thật đấy à?
– À… đâu… em không biết Tuyền là bạn gái anh. Em cứ tưởng…
– Tưởng cô ấy mới đi xuất khẩu lao động về à?
– Dạ… không ạ. Em…
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì Phương đã lạnh lùng ngắt lời:
– Biết sao đến giờ Tuyền vẫn chưa lấy chồng không?
– Dạ… không.
– Vì cô ấy không thích làm bình hoa di động, chỉ thích sống dựa vào đàn ông như cô đấy. Nếu Tuyền cũng vô dụng giống cô thì tôi nhàn rồi, khỏi mất công theo đuổi mà chỉ cần ném cho cục tiền là xong.
Anh ta nói rất thản nhiên, thậm chí còn rất trôi chảy, không cần nhiều lời mà vẫn có thể chửi người thâm sâu như vậy, tôi nghe xong bái phục đến mức suýt nữa thì vỗ tay tán thưởng.
Thư bị mắng đau như vậy thì tái mét mặt mày, ấp úng hồi lâu không nói được câu gì, mãi sau mới xấu hổ đáp:
– À… vâng. Em không biết Tuyền là… bạn gái anh ạ. Em xin lỗi.
– Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không nên nói bậy. Tôi thấy nãy giờ cô nói nhiều rồi, có cần lấy rượu súc miệng không? Tôi gọi giúp một ly?
– Dạ không, không cần đâu ạ. Thế hai người nói chuyện đi ạ, em đi súc miệng… em chào anh.
Nói xong, lập tức nâng váy bỏ chạy mất hút.
Sau khi cô ta đi rồi, tôi mới quay sang nhìn Phương, giơ ngón tay cái lên bảo anh ta:
– Chửi hay đấy. Cho anh 10 điểm.
Phương không thèm liếc tôi, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ôm eo tôi đi ra ngoài:
– Về thôi, tiệc tùng đau đầu quá.
– Ừ.
Khi anh ta đưa tôi về đến sảnh chung cư cũng đã gần mười rưỡi đêm, muộn rồi nên Phương không lên nhà nữa, tôi cũng chẳng mời, chỉ nói tạm biệt rồi định xuống xe.
Thế nhưng đúng lúc vừa tháo dây an toàn xong thì anh ta nói:
– Không lấy thù lao à?
– Hả…
Tôi ngơ ngác, mất vài giây mới nhớ ra mình đã đòi thù lao đi tiệc bằng một cuốn truyện:
– À… Anh mua sẵn rồi à?
Anh ta không đáp, bộ dạng cà lơ phất phơ, mở hộp cốp xe ra rồi đưa cho tôi cuốn truyện đó. Nhìn sách vẫn còn được bọc nilon mới tinh, bìa sách có hình cỏ bốn lá lấp lánh dưới ánh đèn đường, đẹp đến nhức cả mũi, tôi liền hài lòng gật đầu:
– Cảm ơn anh, tôi thích cái này.
– Ừ.
– Tôi về đây… anh về…
Còn chưa nói hết câu thì anh ta đột ngột kéo tay tôi lại, sau đó tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy môi Phương chạm đến môi tôi. Anh ta hôn rất nhanh, chỉ phớt qua như chuồn chuồn đạp nước rồi nhanh chóng buông ta. Tôi lúc ấy thì không phản ứng kịp, chỉ thấy bờ môi mình tê rần như vừa bị điện giật, tim thì khỏi phải nói, đập loạn lên như điên.
Cái gã xấu xa kia thấy tôi kinh ngạc không nói ra được câu gì thì không những không hề áy náy, còn thản nhiên nói:
– Cái này là trả cho vụ hôm nay tôi mắng con bé kia hộ cô.
– Này… ai cho anh…
– Muộn rồi, ở đây không cho đỗ xe đâu, xuống xe đi để tôi còn về.
Tôi giận đến tím mặt nhưng không làm gì được, bị đuổi thế càng không thể ở lại, đành hậm hực xuống xe rồi đóng cửa rầm một cái. Siêu xe bị tôi hành hạ thế, Phương chẳng những không thấy xót mà còn nham nham nhở nhở cười, sau đó phóng vút đi.
Sau khi anh ta đi khuất rồi, tôi sờ lên môi mình vẫn cảm thấy nóng rần rần, hương thơm của Phương vẫn lưu lại trên đó, mị hoặc và quyến rũ khiến người ta dễ đắm say.
Đột nhiên tôi lại không biết mình đang dụ dỗ anh ta, hay là anh ta đang dụ dỗ mình nữa!
Sau hôm đó, mối quan hệ của tôi và Phương tốt lên theo đúng kế hoạch của tôi. Trước đây, một tuần anh ta đến nhà tôi ăn chực một hoặc hai lần, bây giờ thì anh ta hứng là đến, chẳng quy định là bao nhiêu lần.
Vì không biết hôm nào đại gia nổi hứng đến ăn cơm nên tôi bắt đầu bỏ thói quen ăn mì tôm cho qua bữa, chiều nào đi làm về cũng tranh thủ chạy qua siêu thị mua một ít đồ ăn rồi mang về nhà nấu nướng. Có lần bận quá, về đến nhà thì đã tám giờ tối, tưởng anh ta không đến nên tôi không ăn gì mà chỉ tắm rửa xong chui vào phòng ngủ, đến khi tỉnh dậy lại ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt từ bên ngoài bay vào, vội vàng chạy ra thì thấy Phương đang đứng hì hụi trong bếp nấu món gì đó.
Anh ta quay đầu bảo:
– Lười biếng, không chịu ăn cơm hả?
Tôi ngơ ngác bảo:
– Sao anh có chìa khóa nhà tôi?
– Ăn trộm.
– Này…
Phương thấy tôi tức giận thì bật cười:
– Lần sau vào nhà nhớ rút chìa khóa. Con gái ở một mình nguy hiểm, để chìa trên ổ thế lỡ có người mở cửa vào thì không biết chuyện gì xảy ra đâu.
– À… tôi… quên.
– Rửa mặt rồi ra ăn cơm.
Thì ra là ban nãy tôi mệt quá, vào đến nhà cũng quên luôn việc phải rút chìa khóa ra, cứ để treo lủng lẳng ngoài cửa rồi vào ngủ như vậy, may mà có Phương đến, nếu không lỡ người khác thấy được rồi lén lút vào nhà thì xong đời.
Trong bữa ăn hôm ấy, Phương nói với tôi ngày mai phải đi công tác ở nước ngoài nửa tháng, không đến nhà ăn cơm nên trong thời gian tới khỏi phải nấu phần của anh ta. Tôi nghe xong, bụng dạ thấy hụt hẫng nhưng ngoài mặt thì vẫn thờ ơ nói:
– Bình thường tôi cũng đâu nấu phần của anh.
– Bình thường một mình cô ăn hết cả nồi cơm đầy à?
– Ừ. Bụng tôi to lắm, ăn hết cả một nồi cơm.
Anh ta không thèm chấp tôi, chỉ khẽ cười rồi gắp thêm đồ ăn vào bát, bảo tôi bụng to thì ăn nhiều vào. Tôi cũng không nói gì, ngoan ngoãn nghe lời ăn hết hai bát cơm.
Nửa tháng Phương đi, trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác thiêu thiếu. Có lẽ tôi đã bắt đầu quen với sự xuất hiện của anh ta ở nhà tôi, quen với việc những bữa cơm ngồi ăn cùng anh ta, cho nên khi anh ta không có ở đây, tôi mới thấy hụt hẫng như vậy.
Nhưng dù sao thì anh ta vắng nhà cũng là cơ hội tốt cho tôi, thời gian này, tôi tranh thủ sang phòng làm việc của Phương để tìm kiếm các tài liệu về việc xuất khẩu sản phẩm Dệt Trường An sang thị trường nước ngoài. May sao, anh ta để ở đây khá nhiều tài liệu quan trọng, tôi đọc qua một lượt, thấy tập đoàn BTF kia là một đối tác khá lớn của công ty Phương, bao nhiêu năm nay hai bên hợp tác, Dệt Trường An đã nhờ BTF mà thu được một khoản lợi nhuận không nhỏ.
Hơn nữa, tôi còn đọc thấy ngoài BTF, còn có một công ty ở Mỹ tên Beatrix cũng là đối tác lớn với Dệt Trường An, và trùng hợp một điều là bọn họ cũng có một lô hàng sản xuất trong tháng 10 này. Tôi để ý thấy trong hai hợp đồng với BTF hay Beatrix, hai nơi đều có một dòng điều khoản nhấn mạnh rằng: “Tất cả các sản phẩm thời trang tuyệt đối phải được bảo mật, nếu lộ mẫu mã ra ngoài trước khi bên A công bố ra thị trường, bên B phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đền bù thiệt hại”
Tôi thấy bình thường các công ty thời trang lớn, họ ký hợp đồng với công ty may mặc đều yêu cầu theo khoản này để tránh việc sản phẩm bị may nhái lại, làm mất giá trị của sản phẩm. Cũng vì điều này nên nhà xưởng của Dệt Trường An được phân thành từng khu biệt lập khác nhau, mỗi khu may một phần của sản phẩm, sau khi may xong các phần thì mới chuyển đến nơi khác để ráp lại thành một sản phẩm hoàn chỉnh. Trong bản vẽ nhà xưởng mới mà tôi đang giám sát cũng có khu này, khắp nơi đều lắp camera và xung quanh không hề có cửa sổ, bốn bức tường vuông vắn bao bọc không gian bên trong, bảo mật tuyệt đối.
Như vậy, nếu như tôi muốn có thể lấy được bản thiết kế mẫu mã của công ty BTF và Beatrix, sau đó tung lên mạng hoặc đưa cho những đơn vị may mặc khác để họ may nhái lại, danh tiếng Dệt Trường An sẽ tan tành, và chắc chắn cũng phải đền bù thiệt hại không ít.
Mẹ nó, kế hoạch này thật hoàn hảo. Nhưng bản thiết kế đó cũng sẽ được bên công ty Dệt Trường An bảo mật rất kỹ, những nhân vật cấp cao mới được giữ. Tôi biết chắc hẳn Phương cũng có một bản nhưng đã tìm khắp nơi trong phòng làm việc của anh ta rồi mà không có.
Không tìm được theo cách thông thường thì phải dùng thủ đoạn, nhưng kẻ thông minh như Phương liệu có dễ dàng bị tôi lừa không, tôi cũng không chắc.
Trong lúc tôi vẫn đang miệt mài tìm kiếm mấy bản thiết kế kia và lên kế hoạch cho việc dụ Phương đưa cho tôi xem thì thời gian cũng trôi qua đến ngày thứ mười bốn, chỉ còn một ngày nữa là anh ta sẽ về nước.
Hôm ấy, Mai Anh bỗng dưng lại gọi điện thoại cho tôi, nói chuẩn bị đến sinh nhật của cô ấy, không tổ chức rầm rộ gì, chỉ muốn rủ tôi đi nhậu nhẹt một bữa. Tôi nghe xong, nghĩ cũng không cần nghĩ đã gật đầu lia lịa:
– Được chứ. Cậu chọn địa điểm đi. Ở đâu mình đến.
– Cậu đi bar không? Bar Kinh Thành ấy.
Nghĩ đến Bar Kinh Thành, tôi lại nhớ đến lần trước Huy bị mấy tên du côn du đồ đánh một trận. Nhưng lần này là sinh nhật Mai Anh, hơn nữa cô ấy đã đề nghị như vậy mình cũng khó từ chối, thế nên sau vài giây nghĩ ngợi, tôi nói:
– Ừ, cậu thích đến đó hả?
– Khách quen mà, thỉnh thoảng có thời gian tớ vẫn hay đến đó chơi.
– Thế tối mai nhé, mai tớ đến.
– Ừ, nhớ nhé. Mai có cả anh người yêu tớ nữa. Cậu có ngại không đấy?
– Anh người yêu cậu dễ tính lắm phải không?
– Ừ, dễ tính, vui vẻ, thân thiện. Không khó tính như mấy ông chồng của mấy đứa học cùng lớp mình đâu.
– Ừ, thế thì tớ không ngại đâu. Phải gặp để còn xem mặt chồng tương lai của cậu nữa chứ.
– Thế hẹn cậu 9h tối mai nhé, không say không về.
– Không gặp không về.
– Ok, oke.
Ngày hôm sau, tôi tranh thủ tan làm xong liền chạy qua cửa hàng bán đồ nữ, chọn cho Mai Anh một chiếc túi xách xinh xinh để làm quà. Buổi tối, tôi mặc một bộ váy đơn giản, trang điểm nhẹ sơ qua rồi cầm theo chiếc túi ấy đến quán Bar Kinh Thành, khi đến nơi thì Mai Anh đã ngồi ở bàn VIP chờ sẵn, cô ấy vừa thấy tôi bước vào đã vẫy tay cười toe toét:
– Tuyền, ở đây, ở đây.
Tôi cũng cười, rảo bước đi lại gần mới thấy Mai Anh chỉ ngồi một mình. Tôi ngơ ngác hỏi:
– Anh người yêu của cậu đâu? Sao lại chỉ có một mình?
– Anh ấy vừa ra ngoài nghe điện thoại, chắc quay lại giờ đấy, cậu ngồi đi.
– À… à.
Tôi ngồi xuống, tiện đưa hộp quà cho Mai Anh:
– Mua cho cậu này, chẳng biết cậu thích không? Tớ thấy cũng xinh xinh.
– Cái gì thế? Đến chơi là được rồi, còn mua quà cho tớ làm gì.
– Sinh nhật phải có quà chứ, cậu mở ra xem đi.
Mai Anh nhận lấy hộp quà rồi cười toe toét mở ra, thấy chiếc túi xinh xinh thì hai mắt liền sáng lên, cảm ơn tôi rối rít:
– Đẹp thế, tớ thích lắm. Đẹp thật đấy, màu này tớ cũng thích nữa. Cảm ơn cậu.
– Không có gì, cậu thích là được rồi.
Chúng tôi vừa mới nói đến đây thì có bóng người đi vào, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe một giọng nói quen quen vọng đến:
– Đang nói chuyện gì mà vui thế?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!