• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắng Sớm Soi Đường Về​





Phần 8


Không ai quy định sau khi chia tay thì không được yêu nữa, nhưng trải qua thời gian dài chống chọi với tất cả một mình ở Nhật, cùng với nỗi đau tan cửa nát nhà cách đây mười năm, từ lâu trong lòng tôi đã không còn chút hy vọng gì về người đàn ông này nữa.
Chỉ là giây phút này nghe anh ta nói bốn chữ “quay về bên cạnh tôi”, trái tim tôi lại thêm một lần thổn thức, lại thêm một lần vì người ấy mà rung động mãnh liệt, cảm xúc lại bồi hồi hối hả hệt như lần đầu tiên anh ta tỏ tình với tôi cách đây nhiều năm.
Nhưng tôi biết, tôi hiểu, chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ có thể ở bên nhau không vướng bận giống như mười hai năm trước nữa.
Một là vì anh ta chỉ muốn chơi đến khi chán tôi, hai là vì Dệt Trường An là kẻ thù lớn nhất trong kiếp này của tôi. Quay lại làm con rối trong bàn tay của kẻ thù, tôi thực sự không thể nào làm được điều đáng khinh bỉ đó.
Tôi mỉm cười nói:
– Anh không muốn trở thành người bị bỏ rơi, cũng như tôi, tôi không muốn thành kẻ bị đá. Nếu chắc chắn sẽ không có kết quả, tôi sẽ chọn không bắt đầu. Còn việc anh đưa tôi vào bệnh viện, tôi có nhờ bạn gửi lại tiền viện phí cho anh, không biết anh nhận được chưa?
– Cô biết mà, tôi không cần tiền.
– Ngoài việc đó ra thì tôi cũng không biết làm cách gì để cảm ơn anh nữa. Tôi nghĩ dù sao cũng chỉ là anh tiện đường gặp thì giúp, thế thì việc gì phải để bụng nhiều đến việc tôi chưa cảm ơn đã bỏ đi, đúng không?
Phương không vội trả lời, chỉ cầm cốc café dưới bàn lên uống một ngụm, sau khi đặt xuống mới thong dong trả lời tôi:
– Tiếc thật, tôi để bụng.
– Thế thì tôi hết cách. Anh Phương, chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng vì chuyện cũ mà làm khó tôi như thế. Ở đây tôi có cuộc sống mới, cũng quên chuyện ngày xưa với anh rồi. Anh không thể bắt tôi lên giường với anh chỉ để thỏa mãn ham muốn của bản thân anh được.
– À…
Anh ta cười cười, thu hồi lại ánh mắt nhìn tôi vừa nãy rồi thờ ơ đáp, giọng điệu chẳng nghe ra được mùi vị gì:
– Cô hiểu nhầm rồi, tôi không ép cô, tôi chỉ cho cô lựa chọn thôi. Làm chuyện đó phải đôi bên tình nguyện mới có cảm xúc, nếu tôi làm mà mặt mày cô cứ như đưa đám thì tôi cũng không cứng nổi.
– Cảm ơn anh.
– Bây giờ thì yên tâm trèo lên giường đi ngủ được chưa?
Mặc dù trong lòng vẫn muốn từ chối, nhưng liếc đồng hồ bây giờ đã gần hai rưỡi sáng, đêm nay lại uống chút rượu, cả tinh thần và thể xác tôi cũng đã bắt đầu thấm mệt. Tôi nghĩ thà ở trong này, leo lên giường của anh ta đánh một giấc đến sáng còn hơn là đứng ngoài cửa gà gật canh đại gia ngủ, cho nên sau một hồi suy nghĩ đành gật đầu:
– Thế tôi vào giường ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon.
Phương không đáp lại lời tôi, chỉ cúi đầu ấn nút Play trên điện thoại rồi tiếp tục xem trận bóng đang dở. Tôi cũng không nói nữa, quay người đi thẳng vào trong phòng rồi trèo lên giường trùm chăn.
Ban đầu vì vẫn còn đề phòng, sợ cái người kia nói lời không giữ lời nên tôi vẫn cố gắng thức, nhưng năm phút, mười phút trôi qua mà vẫn không thấy anh ta động tĩnh gì, mà mí mắt tôi thì sắp đánh nhau đến nơi, rút cuộc mấy phút sau thì tôi không chịu nổi nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm ấy, trong giấc mơ tôi vẫn còn cảm nhận được chân thực nỗi đau khi tìm hai cô gái người Nhật đến cho Phương, vẫn cảm thấy trái tim co rút kịch liệt khi đứng ngoài chờ đợi anh ta chơi gái. Sau đó, ký ức giống như một mớ hỗn độn quay về mười năm trước, khi Dệt Trường An muốn bành trướng thế lực nên đã ép công ty may mặc của bố tôi rơi vào cảnh không có hợp đồng, không đủ tiền lương trả cho công nhân, không có nổi chi phí vận hành tối thiểu, cuối cùng sau gần sáu tháng cầm cự thì tất cả sụp đổ.
Lúc ấy, tôi vẫn còn ngập tràn trong tình yêu với Phương, tôi không để ý đến những chuyện xung quanh, không thể biết được bố tôi đã phải khổ sở như thế nào để chống chọi với Dệt Trường An. Mãi đến khi bố tôi nhắm mắt xuôi tay, tôi mới bàng hoàng nhận ra cuộc sống êm đềm trước kia tưởng vững bền như một viên kim cương, vậy mà chỉ sau một đêm là tan vỡ.
Và đau đớn hơn chính là cùng lúc đó tôi mới biết được rằng: người đàn ông tôi yêu và dâng hiến tất cả những gì tốt đẹp nhất của một đời con gái, hóa ra không phải là một tên lưu manh bình thường mà là con trai duy nhất của tập đoàn Dệt Trường An, là người mà sau này sẽ thừa kế cả sản nghiệp đồ sộ của công ty đó, và nói cách khác cũng là một trong những người đã đẩy gia đình tôi đến bước đường cùng ngày hôm nay.
Nếu đã như thế, tôi làm sao có thể tiếp tục yêu anh ta? Làm sao tôi có thể coi như bình thường với người đó? Quá khứ đã đau khổ như vậy, mười năm sau tôi còn phải hèn mọn ở dưới chân anh ta lần nữa, phụ trách giám sát việc xây dựng nhà xưởng cho Dệt Trường An, góp phần làm cho kẻ thù của tôi ngày càng lớn mạnh hơn. Số mệnh có đôi khi lại thích trêu đùa người ta một cách cay đắng như thế…
Những giấc mơ về hiện tại và quá khứ đan xen nhau, quần thảo hỗn loạn trên nỗi đau của tôi, đên khi bàng hoàng tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài đã sáng rõ rồi.
Điện thoại để bên cạnh gối reo liên tục, tôi mệt mỏi cầm lên, nhìn qua màn hình mới thấy Sasuke đang gọi đến.
Ông ta gọi sớm thế này chắc là muốn hỏi chuyện của Phương đêm qua, mà tôi không làm được gì nên hồn, lại còn chiếm giường của anh ta cả đêm, giờ thấy tổng giám đốc gọi thì chột dạ, vội vàng bật dậy ngó nghiêng khắp phòng để tìm kiếm người đàn ông kia, nhưng nhìn mãi mà không hề thấy Phương đâu.
Cốc café anh ta uống đêm qua đã cạn hết, ghế sofa trống trơn từ lâu, có lẽ anh ta đã đi khỏi đây từ sớm rồi.
Vì đã quen với một người lúc nào cũng không đứng đắn, giờ lại thấy anh ta chẳng những không chơi gái mà còn không đụng đến tôi, để tôi ngủ ngon ở đây cả đêm rồi chủ động rời đi, tự nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy khó hiểu và hụt hẫng một cách khó tả.
Nhưng tôi không có thời gian đâu để suy nghĩ, ở bên cạnh chuông điện thoại vẫn reo liên tục như muốn nhắc nhở tôi phải nghe máy. Cuối cùng tôi đành phải hít sâu một hơi, nhanh chóng ấn nút kết nối:
– Tổng giám đốc.
– Đêm qua sao rồi? Giám đốc bên đối tác thế nào? Hài lòng không?
Tôi không dám nói thật về chuyện đêm qua, không chỉ vì sợ Sasuke quở trách mà còn vì sợ ông ta sẽ nghi ngờ quan hệ của tôi với Phương, cho nên đành cắn răng nói dối:
– Tôi đã bảo hai người phục vụ anh ấy rồi, đến giờ vẫn chưa thấy ra ngoài, chắc là vẫn đang ngủ.
– Cô vẫn đứng đó cả đêm đấy à?
– Có, tôi vẫn chờ ở đây.
– Gã đó không có yêu cầu gì thêm chứ?
– Không có yêu cầu gì thêm ạ.
– Được rồi, cô cứ ở đó thêm một lúc nữa đi, đợi anh ta ra khỏi phòng rồi hãy về.
– Vâng, tôi biết rồi ạ.
Cúp máy xong, tôi đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại, sau đó để tránh phiền phức nên tôi định ra ngoài. Có điều khi tôi vừa mở cửa phòng thì bỗng nhiên lại thấy một người phục vụ đang đứng đợi cùng chiếc xe đẩy đầy thức ăn bên ngoài, chị ấy vừa thấy tôi đã niềm nở nói:
– Chào chị, chúc chị một ngày mới tốt lành.
– À vâng, chúc chị ngày mới tốt lành.
– Đây là đồ ăn phục vụ riêng cho phòng của chị, có cháo cá hồi, súp gà, bánh mì sandwich kẹp tôm nướng, thịt bò Wagyu, mời chị dùng ạ.
Thực ra ban đầu tôi định từ chối, nhưng phòng đặt cho Phương là phòng hạng sang có phục vụ ăn sáng, anh ta không còn ở đây nữa mà tôi bỏ đi thì cũng phí. Vả lại, từ khi tôi không còn là một công chúa được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, tôi đã trở thành người không nỡ lãng phí dù một miếng thức ăn, cho nên suy nghĩ vài giây rồi cũng đành gật đầu:
– Vâng, thế thì chị mang vào đi.
Phục vụ đẩy xe vào phòng, xếp đầy đồ ăn lên bàn, đặt sẵn dĩa, muỗng, dao và cả khăn lau để tôi dùng, cẩn thận chúc tôi ngon miệng rồi mới đẩy xe đi.
Tôi đứng nhìn cả đống thức ăn do đầu bếp cao cấp nấu tỏa ra hương vị thơm nức mũi, dĩa muỗng bạc phát ra ánh sáng lấp lánh, tự nhiên tôi lại hồi tưởng về quãng thời gian vẫn còn sống sung sướng trước kia. Những lúc đó mấy chiếc túi hàng hiệu chỉ cần vừa mắt là sẽ mua không tiếc tay, giờ muốn ăn một món ngon cũng phải dè sẻn, thậm chí là ăn miễn phí của người khác như thế này, đúng là thời thế thế thời, thay đổi nhanh đến mức không ai lường trước được.
Ăn bữa sáng thịnh soạn đó xong xuôi, tôi ghé qua nhà rửa mặt rồi lại đến công ty làm việc. Hôm nay mấy người của bên Dệt Trường An không đến công ty tôi nữa, nhưng lại có Huy từ Hokkaido về. Anh ấy xách theo cả một thùng bánh khoai lang chia cho mọi người, không quên dành phần tận mười cái cho tôi:
– Của Tuyền đây, của Tuyền đây, mười cái ăn ốm nhé.
Tôi không thích đùa cợt trước mặt mọi người, sợ bị hiểu lầm nên đành dùng tiếng Việt nói chuyện:
– Bánh khoai lang thì em ăn, nhưng thơm thì không đâu nhé.
– Một cái cũng không được à?
– Nửa cái cũng không được.
Huy phụng phịu, nhăn mặt bảo với tôi:
– Biết thế anh không xách bánh khoai lang về nữa. Vì em nên mới mất công mua đấy.
– Nói trước rồi, ai bảo anh không chịu nghe. Đáng đời.
– Hay là thế này, em không thơm thì để anh thơm cho. Anh thơm em một cái nhé.
– Có tin em giết anh không?
– Cái đồ phụ nữ bạo lực, đồ phát xít.
Tôi bật cười, cầm chiếc bánh khoai lang trên tay bẻ đôi ra, đưa cho Huy một nửa:
– Này, cho anh nửa cái này.
– Thế còn được.
Aiko đứng bên cạnh nghe bập bõm được chúng tôi nói chuyện, cũng dùng tiếng Việt Nam lơ lớ nói:
– Cơm chó, hai người cho Aiko ăn cơm chó.
Huy nham nhở cầm bánh khoai lang nhét vào tay Aiko, lắc đầu đáp:
– Làm gì có, cái này là bánh khoai lang, cơm chó thì đợi khi nào anh hốt được chị Tuyền của em về, Aiko tha hồ ăn cơm chó.
Aiko nhăn mặt, rõ ràng buồn cười lắm rồi nhưng vẫn phải giả vờ lắc đầu đáp:
– Chị Tuyền là của em, anh tránh ra.
– Của anh.
– Không, của em.
– Của anh.
– Chị Tuyền, xử anh Huy đi.
Thấy hai người họ như thế, tôi chỉ có thể lắc đầu cười, cho miếng bánh khoai lang vào trong miệng, vị giòn tan ngọt bùi của bánh lập tức tan đi dưới đầu lưỡi tôi.
Mấy năm qua may mà nơi này còn có Aiko, có Huy, nhờ có bọn họ ở bên cạnh động viên mà tôi đã có thể từ từ vực dậy sau bao nhiêu nỗi đau, đến bây giờ có lẽ vẫn còn chưa quên chuyện cũ, nhưng sống như thế này so với mười năm trước có lẽ đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Chỉ là… bỗng dưng người đàn ông kia lại xuất hiện bên đời tôi, làm xáo trộn cuộc sống vốn dĩ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo này. Nếu như nhất định anh ta không chịu buông tha tôi, về sau tôi sẽ phải làm sao để sống bình yên đây?
Hai ngày tiếp theo sóng yên biển lặng, bên Dệt Trường An dường như đã về nước nên tôi không hề gặp Phương nữa. Đến ngày thứ ba thì Sasuke gọi tôi lên phòng làm việc, ông ta bảo tôi chuẩn bị sang Việt Nam giám sát công trình xây dựng của nhà máy Dệt Trường An, khi nào dự án bên đó hoàn thành xong rồi mới được quay về.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với chuyện này nên bình thản nói:
– Ông Sasuke, tôi tự thấy mình không đủ năng lực để làm việc đó, trước giờ tôi chỉ chuyên bên mảng kinh doanh, không hiểu nhiều về giám sát công trình. Tôi muốn xin rút khỏi dự án lần này để người khác có năng lực làm thay. Ông có thể sắp xếp để người khác đi thay tôi được không?
– Tuyền này.
– Vâng.
– Lý do không có năng lực của cô chẳng thuyết phục tý nào cả. Trước nay có Huy bao che cho cô, cậu ta biết cô không muốn về Việt Nam nên không giao cho cô làm những phần dự án có liên quan đến Việt Nam. Nhưng giờ tôi, tổng giám đốc công ty giao cho cô phải sang Việt Nam giám sát, cô phải nghe theo. Cô nên nhớ, tôi không phải giám đốc kinh doanh Huy của cô, lời của tôi chỉ có thể thuận theo, không có quyền phản đối, hiểu không?
Người Nhật là vậy, nguyên tắc và độc tài một cách nghẹt thở, chỉ cần nói ra sẽ là mệnh lệnh, nhân viên dưới quyền không được phép cãi ngang hoặc từ chối.
Tôi cũng không chịu thua, cố chấp nói:
– Ông Sasuke, tôi rất xin lỗi vì nói xin rút khỏi dự án. Nhưng tôi mong ông hiểu, tôi không muốn quay về Việt Nam. Ông có thể cử tôi tham gia dự án khác, đi xa đâu cũng được, Châu Phi hay Ấn Độ cũng được, nhưng có thể đừng ép tôi nhận dự án này được không?
Sasuke đột nhiên đập bàn rầm một tiếng, trừng mắt nhìn tôi:
– Chính mắt cô đã thấy rồi, trước mặt bên tập đoàn Trường An, tôi đã nói cô sẽ tham gia dự án. Giám đốc Phương bên đó lại yêu cầu tổ giám sát từ đầu đến cuối không được thay đổi, giờ cô rút lui là định phá dự án của tôi đúng không? Cô đang có mưu đồ làm hỏng hợp đồng của tôi, làm xấu mặt công ty tôi, khiến đối tác coi thường tôi đúng không?
– Không phải ông Sasuke, tôi không có ý đó.
– Tôi nói cho cô biết, tôi không chỉ muốn có mình nhà xưởng của công ty Dệt Trường An đâu, tôi còn muốn có trụ sở của bọn họ nữa. Hiểu không? Con mẹ nó, sang bên đó phục vụ bọn nó cho tốt vào, giám sát cái nhà xưởng tử tế, làm sao để cái thằng nhãi ấy giao tiếp dự án xây dựng trụ sở cho tôi, nghe rõ chưa?
Ông ta nổi nóng mắng một tràng dài mà tôi không cãi, cũng không phản bác gì mà chỉ im lặng. Rút cuộc nửa phút sau Sasuke lại đột nhiên dịu giọng, ngọt nhạt nói với tôi:
– Cô nghe lời tôi, sau dự án lần này, nếu thành công có được hợp đồng trụ sở Dệt Trường An, tôi sẽ thăng chức cho cô. Cô làm ở công ty bao năm rồi nhỉ?
– Tám năm ạ.
– À tám năm. Không có bằng cấp gì, từ nhân viên dọn vệ sinh lên đến lễ tân, rồi từ lễ tân làm nhân viên chạy vặt, pha café, đổ rác, nhỉ?
– Vâng.
Thực ra ngay từ đầu là Huy giúp tôi sang Nhật, sau đó định xin cho tôi làm bán hàng ở siêu thị, nhưng vì môi trường ở Nhật Bản quá nhiều gã biến thái nên cuối cùng tôi đành theo anh ấy đến đây, công việc đầu tiên là làm nhân viên dọn vệ sinh.
Sau đó, nhờ có Huy nâng đỡ mà dần dần tôi được lên làm lễ tân, rồi nhân viên quèn ở phòng hồ sơ, tôi tranh thủ vừa học thêm vừa đi làm để kiếm bằng Đại học, mấy năm sau có bằng cấp rồi thì được cất nhắc lên làm nhân viên chính thức. Lúc này Huy đã được làm đến chức giám đốc của bộ phận kinh doanh, anh ấy sợ tôi làm ở các phòng khác phải chịu thiệt thòi nên xin Sasuke cũng xin cho tôi đến làm phòng kinh doanh, cứ thế tôi đã ở nguyên vị trí ấy cho đến ngày hôm nay.
Sasuke cười cười:
– Tôi thăng chức cho cô làm phó phòng kinh doanh, cô thấy thế nào?
– Ông Saskuke, tôi…
Tôi còn chưa kịp từ chối, Sasuke đã ngắt lời:
– Cô ngoan ngoãn nghe theo tôi, Huy và Aiko sẽ được ngồi yên ở vị trí đó. Còn nếu không thì cả ba người bọn cô chuẩn bị cuốn xéo ra khỏi công ty đi, tôi không cần loại người ngu dốt chỉ biết phá hoại công ty, cô hiểu không?
Tên thâm độc Sasuke, ông ta biết tôi sẽ không nỡ để Huy và Aiko phải mất việc vì mình nên mới lấy bọn họ ra đe dọa tôi, dồn tôi vào một con đường chỉ có tiến chứ không được lùi, ép tôi dù muốn hay không vẫn phải trở về Việt Nam.
– Chuyện của tôi là chuyện của tôi, tôi nghĩ giám đốc là người công tư phân minh, sẽ không vì một người như tôi mà làm ảnh hưởng đến nhân sự trong công ty đâu, phải không ạ.
– Nếu như một nhánh cây bị hỏng có khả năng làm ảnh hưởng đến cả thân cây, tôi cũng chẳng ngần ngại cắt bỏ cả cành đâu.
– Ông Sasuke, nhất định phải làm thế sao ạ?
Sasuke đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã trả lời:
– Cô không được phép từ chối.
– Kể cả tôi không hề có kinh nghiệm giám sát công trình ạ?
– Cô yên tâm, lần này sẽ có cả một tổ giám sát tham gia, cô chỉ là một thành viên trong tổ, không hiểu gì cứ hỏi mọi người.
– Vâng.
– Tuyền này.
Nói đến đây, ông ta tự nhiên rót ra một ly trà, đẩy về phía tôi. Đây là lần đầu tiên sau tám năm làm việc tại đây, một người như Sasuke lại chủ động rót nước cho cấp dưới. Tôi hiểu rõ hành động này của ông ta không phải bình thường mà là có mưu đồ gì đó, cho nên ngay lập tức đề cao cảnh giác, cẩn trọng nói:
– Vâng, ông Sasuke.
– Biết đâu sang Việt Nam lần này, cô lại có thể đạt được mục đích lớn của cô. Sao không thử cho mình cơ hội xem, tôi nghĩ nếu cô khôn khéo một chút, cô có thể làm được đấy.
– Giám đốc, ông nói gì tôi không hiểu ạ.
– Chuyện của cô với giám đốc Phương bên Dệt Trường An ấy.
Nghe ông ta nói vậy, trong lòng tôi đã lờ mờ cảm thấy Sasuke đã biết gì đó về mối quan hệ trong quá khứ của tôi rồi, nhưng thể hiện vẻ chột dạ ra bên ngoài bây giờ là ngu ngốc, cho nên tôi vẫn quyết định giả vờ nói:
– Vâng, giám đốc cứ nói đi ạ.
– Cô không cần phải giả vờ với tôi. Nhìn ánh mắt cái gã Phương ấy là biết, hắn thích cô đúng không?
Lòng bàn tay tôi đột nhiên đổ rất nhiều mồ hôi, không phải lo sợ mà là chuyện cũ giống như vết thương trong lòng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ cảm thấy nhức nhối khó chịu.
Biết không thể qua mặt được một con cáo già như Sasuke, cho nên tôi đành đáp:
– À…Chắc ông hiểu nhầm rồi. Tôi thấy anh ta đối xử với tôi bình thường.
– Hôm qua tôi có giở lại hồ sơ của cô, thấy trong mục ghi tên Cha, tên của bố cô rất quen. Nghĩ một lúc mới nhớ ngày xưa tôi từng có một hợp đồng với một người có tên giống hệt, cũng ở Sài Gòn. Hợp đồng nhỏ thôi nhưng tôi nhớ mãi, bố cô có một bên lông mày có sẹo đúng không?
– Ông Sasuke, ông muốn nói gì ạ?
– Dệt Trường An thu mua lại công ty của bố cô còn gì. Ai mà biết Dệt Trường An ngày xưa đã giở thủ đoạn gì để ép bố cô phá sản. Tôi xem trong hồ sơ, bố mẹ cô đều chết cả rồi đúng không? Phá sản xong không chịu nổi à?
– Ông Sasuke, đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi không muốn nhắc đến.
– Ừ ừ, không muốn nhắc đến thì không nhắc nữa. Nhưng tôi muốn khuyên cô một câu.
– …
Sasuke nhấp một ngụm trà, cười cười:
– Nếu cô đến Việt Nam lần này, tham gia tổ giám sát, có thời gian ở cạnh anh ta, biết đâu lại có cơ hội lật đổ Dệt Trường An, trả thù cho bố mẹ cô.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK