Mùng 1 tháng 6, ngày thứ bảy sau khi thiết kỵ Mông Cổ tiến vào chiếm giữ Kinh Nhạn cung, cách Lưu Mã dịch(*) bảy dặm về phía tây.
(*) Dịch: dịch trạm, nơi nghỉ tạm khi di chuyển trên quãng đường dài.
Có tiếng vó ngựa phi nước đại, nhanh như sấm sét từ phía xa phóng tới Lưu Mã dịch, thị trấn duy nhất trên bình nguyên Lưu Mã. Vó ngựa xới bụi bay nghịt trời bốc lên cao, nhìn xa giống như cơn gió lốc, hiện ra mấy kỵ sĩ cường hãn. Trong số bọn họ, có người nửa thân phía trên để trần lộ ra cơ thể rắn chắc, có người mặc quần áo từ da thú, trên đầu đều mang mũ trụ, lưng mang trường cung, bao đựng tên chứa đầy trường tiễn. Đám người này chính là chiến binh Mông Cổ tung hoành thiên hạ.
Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi khiến mặt đất nóng rực, thế mà con đường chính Lưu Mã dịch thông với bình nguyên vẫn náo nhiệt. Ngoài dân của trấn còn có không ít khách và thương nhân từ nơi xa đến. Nhưng khi tiếng vó ngựa vang lên, tất cả đều dắt díu người thân lánh đi. Qua một hồi hỗn loạn, cả con đường lập tức yên tĩnh không một bóng người, bọn họ đều trốn vào bên trong nhà hoặc các hẻm nhỏ. Nói thì chậm nhưng diễn biến thực tế thì rất nhanh, bảy chiến binh Mông Cổ đã xông vào lối đi chính của trấn.
Sau khi vào trấn, tốc độ cưỡi ngựa của đám người Mông Cổ không giảm mà còn tăng lên, dẫn đầu đoàn kỵ binh là một nam tử cường tráng. Gã hô một tiếng, roi ngựa trong tay vung lên giữa không trung, roi quay tít một vòng rồi quất vào mông ngựa. Con ngựa bị đau hí lên một tiếng, lao về phía trước như mũi tên. Chốc lát sau, các chiến sĩ Mông Cổ khác cũng nối nhau làm theo, tiếng hô này vừa dứt, tiếng hét sau đã vang lên. Bảy thớt ngựa hung hãn như cuồng phong xẹt qua, sinh ra một loại cảm giác thảm thiết, thanh thế khiếp người.
Ngay lúc này, một con chó nhỏ màu vàng không chịu nổi kinh hãi, bất chợt từ trong hẻm nhỏ phóng ra trước một con tuấn mã đang chạy nhanh như chớp. Con ngựa của chiến sĩ chạy đầu tiên bị kinh hãi nhảy dựng vó trước. Kỵ sĩ không chút hoang mang, kéo đầu ngựa lên, sau đó người và ngựa đồng thời phóng về phía trước, như thần tiên nhảy qua con chó. Trong lúc người ngựa còn đang ở không trung, kị sĩ giương cung cài tên, mũi tên được bắn ra nhanh như tia chớp găm trúng chó vàng rồi lôi đi cắm vào bức tường gần nhất. Mà lúc này vó ngựa phía trước chỉ mới vừa chạm đất. Các kị sĩ phía sau đồng thanh hô lớn khen hay rồi tiếp tục tăng tốc phi nhanh, trong nháy mắt biến thành mấy chấm đen nhỏ.
Đến như một cơn lốc, đi như một cơn lốc, để lại bụi mù mịt đầy trời. Đuôi mũi tên lộ ra khẽ đung đưa, máu của con chó vàng vẫn nhỏ giọt mà mặt đất bên dưới đã thành một vũng máu.
Cùng lúc đó, trên lầu cao nhất của Quan Vân lâu, quán rượu lớn nhất của Lưu Mã dịch, Hướng Vô Tung nhìn nhóm người Mông Cổ cưỡi ngựa đi xa nhưng những hình ảnh vừa rồi vẫn vẩn quanh trong đầu y. Tuổi Hướng Vô Tung chừng trên ba mươi, thân hình cao gầy, tay chân dài hơn so với người bình thường một chút, động tác linh hoạt, nhìn vào chuyển động của hai mắt khiến người ta cảm thấy y là một nhân vật thông minh đa trí.
Đồng thời nhìn nhóm người Mông Cổ qua cửa sổ Quan Vân lâu còn có mấy cư dân của trấn và từ nơi khác đến, nhưng đa phần bọn họ đều là kẻ nhát gan, co rúm ngồi thụp tại chỗ.
Bây giờ đã là giờ cơm trưa, vậy mà trên mười bàn lớn ngồi đầy người lại hoàn toàn yên tĩnh, đám tiểu nhị cũng dừng đảo quanh. Trước cảnh nước mất nhà tang, tâm tình mọi người ai cũng nặng nề. Tiếng kêu ngắn ngủi nhưng thê lương của con chó vàng như đang nhắc nhở đó có thể là tương lai của bọn họ. Rất nhiều người sắc mặt vẫn còn trắng bệch giống như là cảnh tượng mạt thế.
Tiếng vó ngựa biến mất, mọi người còn chưa hoàn hồn lại, còn tâm trạng Hướng Vô Tung lại không ngừng chìm xuống vực sâu tuyệt vọng. Y nhận ra kỵ sĩ dẫn đầu tên là Nhan Liệt Xạ, nhân vật hiển hách của Đông Vệ binh của thân binh Đại hãn Mông Cổ, thống lĩnh tiễn đồng sĩ.
Cần biết rằng, đế quốc Mông Cổ lấy chiến tranh để lập quốc, thân binh của Đại hãn đâu chỉ là những kẻ dùng để duy trì ngai vàng, có thể được chọn vào đó đều là tinh nhuệ chọn một trong một vạn người. Thân binh chia ra làm ngũ vệ gồm Đông Vệ, Tây Vệ, Nam Vệ, Bắc Vệ và Trung Vệ, mỗi vệ binh duy trì số lượng thường xuyên ở mức 15.000 người. Trong mỗi vệ lại chia ra thành các túc vệ, tiễn đồng sĩ và tán ban(*). Cho nên, có thể đứng đầu tiễn đồng sĩ, người đó nhất định là kẻ thân mang tuyệt kỹ.
(*) Tiễn đồng sĩ: lính bắn cung; túc vệ: lính canh giữ; tán ban: nhóm lính dự phòng điều động.
Hướng Vô Tung thầm so sánh tiễn thuật ‘Độc Bộ’ của Trưởng Tôn thị và Nhan Liệt Xạ, sau đó không khỏi giật mình. Kết luận của y là: cho dù tiễn nghệ của Trưởng Tôn thị hơn một chút về xảo diệu dùng lực nhưng nếu chỉ lấy góc độ giết địch thì cả hai gần như là tương đương nhau.
Đương nhiên, nếu cả hai giao chiến trên sa trường, trước sự phối hợp chặt chẽ của quân Mông Cổ, Trưởng Tôn thị khó tránh khỏi bị bại vong. Địch nhân đáng sợ như vậy, đối với kẻ võ sĩ mang chí hướng đuổi Thát Tử đòi lại sơn hà mà nói, làm sao có thể không nản lòng.
Hướng Vô Tung quan sát đường phố bên ngoài nhưng mọi nhất cử nhất động của người bên trong quán rượu cũng không thoát khỏi tai mắt của y. Trong số khách, có một vị từ nơi khác đến, người này thân hình cao lớn, quần áo bình thường nhưng nhìn qua có thể cảm nhận được biểu hiện phi phàm, khí độ trầm hùng, hiển nhiên là người bất phàm. Khi quân Mông Cổ chạy qua, người này không hề có sự bất an như những người khác, cũng không đứng dậy rời ghế quan sát, hai vai bất động nhưng nếu chú ý kỹ sẽ thấy hai tai tựa như khẽ rung rung. Phương thức dùng tai thay mắt này thật khiến người ta rợn người, nếu không phải Hướng Vô Tung là người nổi tiếng giỏi quan sát, tuyệt đối không thể đưa ra kết luận như vậy.
Hướng Vô Tung cực kỳ chấn động đến mức khó diễn tả được, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đầu tiên là binh lính Đông Vệ của Đại hãn Mông Cổ không rõ nguyên nhân tiến vào Kinh Nhạn cung, đóng quân tại đồi Thiên Lý cách Lưu Mã dịch bảy dặm, sau đó lại xuất hiện thêm cao thủ xuất thế này, hai chuyện này có liên quan với nhau hay chỉ đơn giản là trùng hợp?
Lúc này, hán tử cao lớn đứng dậy trả tiền kéo Hướng Vô Tung từ trong suy nghĩ miên man trở về hiện thực. Nhìn qua, nam tử nào có vẻ đang ở độ tuổi sung sức nhất, khoảng trên dưới bốn mươi, nhưng đối với người tinh thông khí công thì hoàn toàn có thể vượt qua quy luật lão hóa của tự nhiên, nên nhìn bề ngoài rất khó đoán tuổi.
Hán tử cao lớn đi tới trước quầy, cùng chưởng quầy tán gẫu vài câu, người khác nghe qua thì chỉ biết người này chỉ là một vị khách phương xa, hỏi thăm phong cảnh danh thắng gần đây, nhưng nghe vào tai Hướng Vô Tung, y lại biết hán tử này là người giang hồ cực kỳ có kinh nghiệm, chỉ lơ đãng hỏi đáp vài câu mà đã biết rõ thông tin gã cần. Hơn nữa, bởi vì gã hỏi không giới hạn ở một mục tiêu nào nên không cần lo lắng người khác sẽ dò xét ra mục đích hỏi thật sự của gã, phải nói là cực kỳ lão luyện.