Lần này người Hán sử dụng toàn bộ những kẻ tinh anh nhất trong giới võ lâm, nếu không lấy được Nhạc Sách, vậy nhiệm vụ đương nhiên là thất bại, cho nên mọi người đều gật đầu tán thành với ý kiến này.
Tư Hán Phi thấy Bát Sư Ba trầm ngâm không nói thì ngạc nhiên hỏi: “Quốc sư chắc còn có cao kiến khác, khẩn thiết xin ngươi cho chúng ta biết.”
Bát Sư Ba nói: “Ta từng tính toán thiên tượng lúc người Hán kia tiến vào bí đạo, lấy nền của cung Kinh Nhạn làm kinh tuyến, lấy hoàng đạo ba trăm sáu mươi độ của vòm trời làm vĩ tuyến, lúc sao Mộc dừng ở giữa trời, sao Hỏa đi từ hướng đông lên, cách sao Mộc một trăm hai mươi độ, sao Thổ di chuyển xuống phía Tây, cách sao Mộc cũng một trăm hai mươi độ, góc độ của ba hành tinh cộng lại vừa bằng ba trăm sáu mươi độ. Nếu dùng đường thẳng để nối liền ba ngôi sao này, vừa vặn tạo thành một tam giác đều khổng lồ trên bầu trời, đây là điềm cực kỳ tốt, theo ta tính toán, người này tiến vào bí đạo chắc chắn gặp được kỳ ngộ.”
Mọi người ngạc nhiên.
Tư Hán Phi biết rõ Bát Sư Ba tinh thông thuật tính toán con người bằng thiên tượng, một lời nói ra chắc chắn đúng, thì vội vàng nói: “Nếu đã như vậy, không bằng ta hô hào toàn quân, thề phải giết được người này, tránh để Nhạc Sách rơi vào tay địch.”
Bát Sư Ba nói: “Không cần lo lắng về Nhạc Sách, vận số của nhà Tống đã cạn, há có thể dùng binh khí, lợi khí hay xảo nghệ là có thể vãn hồi được. Ngược lại kẻ này quả thật rất phi phàm, trước là có thể đánh chết Bác Nhĩ Hốt, sau lại là có khả năng lẩn trốn khỏi thiên la địa vong xâm nhập vào bí đạo. Giống như Thôi tiên sinh nói, người nay xem ra có tu luyện tâm linh, nếu như để y lấy được Chiến Thần Đồ Lục thần bí khó lường kia, chỉ sợ ngày sau trở thành mối họa lớn.”
Nói đến đây, Bát Sư Ba nhìn mọi người chung quanh, đáy mắt lóe lóe sáng nói: “Ta sẽ gọi tứ đại đệ tử của ta tới đây, Hán Phi, ngươi hãy bày mạng lưới trinh sát bao phủ ba trăm dặm tính từ nơi này, sử dụng toàn bộ nhân lực, nếu có phát hiện gì, lúc này hãy dùng phương pháp nhanh nhất truyền tin cho ta biết, ta sẽ tự mình dẫn đệ tử ngồi xuống, truy sát con chuột này.”
Tư Hán Phi cảm tạ nói: “Để quốc sư phải tự mình ra tay, ngày kẻ kia bị vây khốn phải chui ra cũng là ngày y phải bay đầu.”
Bát Sư Ba đưa tay vào ngực áo lấy thanh tiểu đao mà Truyền Ưng trước khi tiến vào bí đạo đã phi về phía Thôi Sơn Kính, thầm nghĩ y sẽ dùng thanh tiểu đao này, để dò cảm ứng tâm linh được thành lập giữa chủ và vật, từ đây cuộc đấu tranh của hai ngươi cũng sẽ bắt đầu.
Bát Sư Ba tập trung tinh thần, ngưng tụ tâm linh rót vào thanh tiểu đao nắm trong tay, trên khuôn mặt vẫn luôn tĩnh lặng như nước đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu được. Một loại cảm giác vô cùng quen thuộc tràn ngập trong linh trí y, giống như một người lần đầu tiên đặt chân đến một nơi mà cả đời y chưa từng đến, lại cảm thấy mỗi thứ nơi đây đều quen thuộc như vậy.
Bát Sư Ba quay lưng đi, thân hình cao lớn chậm rãi đi về phía cửa điện, y không muốn người ngoài nhận ra nội tâm y chấn động. Tám mươi năm tu tập khổ hạnh khiến cho y ngộ ra rằng có một mối quan hệ vượt ngoài sự hiểu biết của thế tục với kẻ thù chưa từng gặp mặt này.
Đây sẽ là một trận long tranh hổ đấu hoàn toàn siêu trần thoát tục.
Bát Sư Ba nắm chặt tiểu đao trong tay, đồng thời Truyền Ưng cũng cảm nhận được Bát Sư Ba, y tự nhiên không biết đây là ai nhưng lại cảm nhận được một cỗ lực lượng tinh thần cường đại, tựa hồ đang xâm lấn vào sâu trong tâm linh y. Truyền Ưng vội vàng tập trung tinh thần, bảo vệ thiền tâm.
Lúc này thanh pháo sáng thứ hai trên tay y đã tắt, hành lang sâu hun hút tựa hồ không có điểm cuối, xem ra thật sự dẫn tới một dị vực nào đó dưới lòng đất. Hiện tại Truyền Ưng vẫn không ngừng bước về phía trước. Một thanh pháo sáng vụt tắt lại một thanh pháo sáng khác được đốt cháy, đến khi ánh lửa cuối cùng tắt ngấm, Truyền Ưng vẫn ở trong thế giới hắc ám, y không khỏi bắt đầu hoài nghi liệu hành lang này có điểm cuối hay không.
Bây giờ hy vọng duy nhất của y chính là độ ẩm trong không khí càng lúc càng nồng đậm, có thể vị trí y đang đứng càng ngày càng gần với một nguồn nước, không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Đột nhiên trước mắt y có điểm khác thường, phía xa xa trong bóng tối vô tận kia xuất hiện một tia sáng yếu ớt, Truyền Ưng mừng rỡ, vội vàng bước nhanh về phía trước, tiếp tục chạy sâu xuống hành lang dài vô tận. Vốn dĩ càng đi xuống phía dưới, nhiệt độ sẽ càng lạnh, nhưng hiện tại càng đi xuống, thân thể y ngược lại dần ấm áp hơn.
Y mơ hồ nghe thấy tiếng ầm ầm từ phía xa xa cuối hành lang truyền lại đây, lại chạy thêm mấy vòng nữa, tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn đến đinh tai nhức óc, bí đạo dần dần trở nên sáng sủa hơn, có thể nhìn thấy rõ ràng một màu đỏ sậm nơi cuối hành lang. Lại rẽ trái, phía xa xa có một ô sáng hình vuông màu đỏ. Truyền Ưng biết nguồn sáng kỳ thật cũng không mạnh như thế, chẳng qua y ở trong bóng tối quá lâu, nên cho dù là một tia sáng yếu ớt cũng làm y bị chói mắt.
Truyền Ưng mặc dù không biết phía trước là cát hay là hung nhưng đã có chuyển biến, tựu chung là đã đại thắng, bị nhốt trong bóng tối quá lâu khiến cho bước chân y càng thêm vội vàng tiến về phía trước, thì ra ô sáng vuông này là điểm cuối của địa đạo, bên ngoài là đáy của một thác nước lớn, thanh âm ầm ầm kia là do thác nước chảy xiết đổ xuống bên dưới.
Từ góc độ của Truyền Ưng nhìn lên, thác nước che cả bầu trời mà trút xuống, ngăn cách hoàn toàn nơi này với thế giới bên ngoài, thứ duy nhất có thể xuyên qua thác nước đi vào là thứ ánh sáng đỏ lấp lánh kia.
Ánh sáng đỏ kia nhuộm thác nước thành màu đỏ tươi như máu, không gian khắp bí đao bao phủ trong ánh sáng màu đỏ, có thể bên ngoài thác nước này chính là U Minh động phủ, mà cái thác nước này chính là dòng nước ngầm dưới hoàng tuyền ngăn cách người và quỷ. Truyền Ưng thậm chí còn hoài nghi mình có phải đã không còn ở nhân thế không.
Bản tính của Truyền Ưng ưa thích mạo hiểm, y chỉ cảm thấy trong nháy mắt đáy lòng y có một loại xúc động chỉ muốn xông vào trong thác nước, mọi chuyện sẽ rõ ràng. Ở trong lòng đất sâu không lường được này còn tìm thấy một cái động khác, Truyền Ưng đã cảm thấy quái dị rồi, mà ở đây còn có một thác nước lớn như vậy, thật sự hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của y.
Truyền Ưng cũng không làm việc lỗ mãng, y khoanh chân ngồi bên ngoài thác nước, mặt đối mặt với cửa bí đạo, tinh thần rất nhanh tiến vào cảnh giới Vật Ngã Lưỡng Vong, chân khí không ngừng lưu chuyển, không tới nửa nén hương, công hành viên mãn.
Truyền Ưng thét dài một tiếng, giống như Tiềm Long ngâm nga, chấn động toàn bộ bí đạo, phủ lên tiếng thác nước đổ xuống, sau đó y chậm rãi đứng dậy, không chút do dự nhanh chóng xông về phía trước, xuyên qua thác nước, nhảy vào một thế giới mà y hoàn toàn không biết gì cả.