Bác Nhĩ Hốt thầm mắng một tiếng, lần này không tiện chối từ, nói:
"Căn cứ vào tư liệu còn sót lại thu được, Kinh Nhạn cung tràn ngập bí mật khó hiểu. Chúng ta đến đây chủ yếu là vì muốn lấy được Chiến Thần Đồ Lục trong truyền thuyết và Nhạc Sách khiến người Hán níu kéo hy vọng chống trả. Hai kiện trân bảo này được cất giấu ở đây chắc chắc là có nguyên do, mà tất nhiên Kinh Nhạn cung cũng có điểm đặc biệt của nó, là nơi an toàn để cất giấu bảo vật, khiến kẻ khác khó lòng tìm được.
Với thực lực trên vạn người của chúng ta mà mất bảy ngày, bảy đêm vẫn tốn công vô ích. Điều đó cho thấy Kinh Nhạn cung có bố trí khó nhìn thấu. Chiến Thần Đồ Lục cùng Nhạc Sách không dễ tìm ra, chuyện này tuy hai mà một, tuy một mà hai.”
Người này có lý lẽ rõ ràng, lý lẽ nghiêm cẩn, là một nhân vật trí dũng song toàn.
Tư Hán Phi vừa nghe vừa thong thả đi tới đi lui. Bác Nhĩ Hốt nói xong, hắn liền dừng lại, ho khan một tiếng, đem lực chú ý của mọi người tập trung vào trên người mình, nói: “Kinh Nhạn cung thật là bí ẩn khó giải, kỳ thật ngày đó ta mới đến nơi này đã biết ngay chỗ này thật sự không đơn giản, lập tức lệnh cho Xích Trát Lực phái người mời Quốc sư, có lẽ ông ấy cách nơi này không xa nữa.”
Khi mọi người nghe thấy tên của Quốc sư, tất cả đều tỏ ra kính sợ và sợ hãi, ngay cả Thôi Sơn Kính và Tất Dạ Kinh cũng không ngoại lệ.
Tư Hán Phi tiếp tục nói: "Quốc sư nghiên cứu thiên nhân, tinh sâu đạo thiên nhân, pháp lực thâm hậu, chuyện này ắt có kết luận.”
Quay đầu nhìn về Tất Dạ Kinh nói: "Tất tiên sinh, sư đệ ngài có tin tức gì không?”
Tất Dạ Kinh hơi trầm ngâm một chút nói: "Tệ sư đệ Liệt Nhật Viêm đang theo sát Hàn Công Độ, nếu có dấu vết, tự có báo cáo.”
Tư Hán Phi cười dài một tiếng nói: “Bất kể Hàn Công Độ có thể mời đến cao thủ gì, với thực lực của chúng ta, mặc dù Quốc sư không kịp chạy tới, bọn chúng thất bại bỏ mình là điều không cần phải nghi ngờ.”
Dừng lại một chút, Tư Hán phi lộ ra thần sắc hưng phấn, nói: "Chuyện này có thể xem là trận tranh hùng cao nhất giữa dư nghiệt người Hán và Đại Mông ta, có thể xem là thắng lợi quyết định, nếu như lần này người Hán thua, bất kể về thực lực, tinh thần hay ý chí cũng bị đánh bại, không thể vãn hồi, đối với thống trị của Đại Mông ta có lợi ích lâu dài.”
Lúc này, mọi người mới chợt hiểu ra, đây chính là nguyên nhân khiến vị anh hùng bất phàm này đến đây, không khỏi từ đáy lòng bội phục Tư Hán Phi nhìn xa trông rộng.
Cạm bẫy đã bố trí xong, còn mãnh hổ ở đâu?
Khi tướng lĩnh Mông Cổ nghị sự xong, mặt trời vừa khuất xuống núi, mặt đất dần dần hóa thành bóng tối, toàn bộ bình nguyên Lưu Mã trở nên vắng vẻ, gió chiều thổi nhẹ từ mặt đất khiến thời tiết trở lạnh. Kinh Nhạn cung tựa lưng vào Kinh Nhạn phong, như nhà vua nhìn xuống toàn bộ bình nguyên Lưu Mã, hình ảnh này đẹp không sao tả xiết nhưng nó cũng ẩn dấu những bí ẩn không thể diễn tả.
Lúc này, trong một khu rừng cách doanh trại quân Mông Cổ khoảng ba dặm, một nam tử áo xám đang phi thân nhanh nhẹn, dây thừng trong tay y không ngừng phóng ra móc vào cây lớn, lựa thế phóng đi, trong rừng cây cao lớn tự do bay lượn như dơi. Thân pháp của y nhanh như quỷ mị, lại không ngừng lợi dụng địa thế hình cây để che giấu thân hình, người bình thường cho dù mở to hai mắt cũng không thấy y xẹt qua trước mắt.
Cuối cùng y nhảy lên một cây hòe có thân thô to, cúi xuống không nhúc nhích, không phát ra một tiếng thở. Cách cây khoảng sáu trượng có một dòng suối trong vắt, quanh co chảy xiết trong rừng, dòng suối đôi khi xô vào đá, phát ra tiếng nước chảy róc rách vui tai. Quay lưng về phía nam tử mặc đồ xám, một nam tử cao lớn đang cúi mình bên dòng suối, đem miệng kề xuống dòng suối, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm uống nước, trạng thái cực kỳ thống khoái.
Lưng đại hán đeo hai song quải, động tác của ông ta mang đến cho người ta cảm giác hào hùng, phóng khoáng, chính là kiểu anh hùng lấy rượu để ca. Sau khi uống nước, ông ta rửa mặt lần nữa, mặc kệ nước suối làm ướt ngực và quần áo.
Nam tử áo xám phủ phục ở trên cây không dám động, hô hấp điều chỉnh đến mức như có như không, hậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng vận công co rút lại, càng không dám mở mắt nhìn chằm chằm. Bởi vì y biết cao thủ trước mắt này thật sự không thể coi thường. Bất cứ thông tin tuy không có ý nghĩa nào với người thường, ví dụ như nhiệt độ cơ thể, từ trường của sinh mệnh, nhìn chăm chú gây ra lực của ánh mắt nhưng chúng đều có thể khiến cho cao thủ siêu cấp nhận được phản ứng, thế thì hậu quả khó dò.
Mặc dù y là Liệt Nhật Viêm luôn tự phụ, thân là sư đệ đương kim cao thủ hắc đạo Tất Dạ Kinh, có thể trốn thoát giữ được tính mạng hay không cũng còn chưa biết, chứ đừng nói đến giết địch thủ thắng.
Dù Hàn Công Độ vốn nổi danh là đại hiệp nhưng lão ta có thể trong thời gian ngắn mời được cao thủ thuộc dạng thần thoại như nam tử cao lớn này là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y. Mặc dù Liệt Nhật Viêm là kẻ đa mưu túc trí cũng có chút loạn trận cước. Nếu y biết Lăng Độ Hư đã từng xuất hiện ở gần đây thì y đã sớm kẹp đuôi chạy mất dạng.
Đột nhiên, Liệt Nhật Viêm trong lòng sinh ra báo động nhưng đã chậm một bước.
Đại hán kia toàn thân lui nhanh về phía sau, nhanh như tia chớp, sống lưng đụng vào thân cây lớn Liệt Nhật Viêm đang phủ phục nhưng không hề tạo ra âm thanh va chạm nào lẽ ra phải có, thậm chí đến cành lá cũng chẳng rung rinh, nhưng cái va chạm này cơ hồ khiến cho Liệt Nhật Viêm đang cách mặt đất hơn hai trượng lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Liệt Nhật Viêm cũng là cao thủ hiếm thấy, phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đại hán đụng phải thân cây, y đã nhảy đi nhưng nội lực hùng hậu của đại hán vẫn khiến ngũ tạng của y như lệch khỏi vị trí.
Khi Liệt Nhật Viêm như viên đạn đang giữa không trung, đại hán hét lên một tiếng, tựa như có sấm sét bổ xuống mặt đất, gần như xuyên thủng màng nhĩ Liệt Nhật Viêm. Y biết khí công của cao thủ đạt tới cảnh giới như này, dù là dùng vật truyền lực hay dùng thanh âm, đều có thể đả thương người. Y và kẻ địch mặc dù không có bất kỳ tiếp xúc chính diện nào nhưng bản thân đã liên tiếp bị thất bại, thương tích chồng thương tích. Cũng may y tinh thông ‘Thiên Ma tâm pháp’, nếu đổi là cao thủ bình thường khác thì đã sớm thất khiếu chảy máu, hồn tới địa phủ.
Đại hán hét lớn đồng thời nhanh như chớp vọt lên ba trượng đón lõng Liệt Nhật Viêm đang tìm đường chạy.
Liệt Nhật Viêm thầm hô không ổn, quyết định nhanh chóng, vận chuyển ma công, đột nhiên há miệng phun ra huyết vụ về phía đại hán đang dưới tàng cây nhảy lên đồng thời hai tay ném ra hai đoạn phi tác(*) về phía hai cây lớn khác.
(*) Phi tác: đoạn dây dùng để bay, trèo.
Mặc dù đại hán có thân thủ kinh người, cũng không dám mạo hiểm xâm nhập vào trong huyết vụ, huyết vụ cùng chân lực của địch nhân trộn lẫn với nhau, ai đụng vào đều sẽ bị thương. Đối phương mượn tâm pháp ma công phun ra máu trong người do bị nội thương để giảm bớt thương thế, quả thật rất giỏi. Tuy đã chuẩn bị rất kỹ nhưng địch nhân vẫn có thể giãy dụa ngoan cố chống cự khiến ông cảm thấy kinh ngạc.
Ngay khi huyết vụ muốn bao phủ xuống, đại hán đã di chuyển cơ thể của mình sang một bên và nhào vào thân cây khác. Cùng lúc đó, Liệt Nhật Viêm hô một tiếng, mượn lực lượng của phi tác, y giống như chim ưng lao sâu trong rừng cây, tốc độ vượt qua cực hạn của nhân loại.
Đại hán cũng không đuổi theo, thầm khen một tiếng, bởi vì nếu như Liệt Nhật Viêm không lợi dụng phi tác để gia tốc, tuyệt đối khó thoát khỏi lòng bàn tay ông. Thêm nữa, nếu Liệt Nhật Viêm chỉ ném ra một phi tác, ông có thể đoán được điểm rơi của nó để ngăn cản, nhưng Liệt Nhật Viêm lợi dụng hai phi tác khiến ông không thể nắm bắt đường chạy trốn của Liệt Nhật Viêm, phải khen cho sự quỷ biến của y. Địch nhân bị mình làm bị thương trước mà vẫn có thể phản ứng được như thế, đích xác là cao thủ nhất đẳng.
Đại hán quay lưng, nghĩ thầm nếu như không phải có việc quan trọng trong người, chắc chắn phải truy tung tới cùng, khó mà có được địch nhân như thế, nhưng làm vậy sẽ tốn khá nhiều thời gian và sức lực, ông hơi trầm ngâm rồi rời đi.