Hàng Châu, ngày mùng bảy tháng sáu.
Từ thời Nam Tống, khi quân Nguyên tiến sát chân thành, Cung đế mở thành đầu hàng, cho nên từ đời Tống tới đời Nguyên, Hàng Châu không phải trải qua cảnh binh đao loạn lạc đầu rơi máu chảy, hơn nữa Hàng Châu giáp với sông Tiền Đường, bắc qua kênh đào, nằm ở đầu mối giao thông đường thủy và đường bộ, địa lý ưu việt, thời ấy Hàng Châu đã trở thành tòa thành giàu có bậc nhất thiên hạ, đồng thời cũng trở thành trung tâm trọng yếu của hoạt động phản Nguyên.
Lúc này đèn hoa rực rỡ vừa lên, khu thanh lâu trải dọc ven Tây Hồ, đèn đuốc sáng trưng, đâu còn chút cảnh tượng mất nước nhà tan.
Hướng Vô Tung đi đến trước cửa Phiêu Hương lâu, một trong ba thanh lâu lớn nhất nơi đây, không chút do dự bước nhanh vào trong.
Một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi ăn diện lộng lẫy bước ra nghênh đón, thân thiết nói: “Cảm ơn đại gia thưởng thức, mời ngài lên nhã lâu dùng trà.”
Hướng Vô Tung cười ha ha một tiếng: “Không biết Quan Tiệp đã tới chưa?”
Khuôn mặt phụ nhân kia trang điểm khá đậm, nàng nói: “Thì ra là bằng hữu của quan gia, khách quý từ xa tới, xin hãy để tỳ nữ dẫn đường.”
Người lăn lộn trong thanh lâu có đôi mắt cực kỳ lợi hại, nàng thấy Hướng Vô Tung mệt mỏi phong trần thì biết là khách phương xa tới.
Quan Tiệp chính là đại tài chủ ở thành này, y bao dài hạn một sương phòng ở đây chuyên dùng để tiếp đón giới quyền quý trong thành, có thể nói không ai không biết y, công việc làm ăn buôn bán trà và tơ lụa của y vô cùng phát đạt, bản thân y cũng là một nhân vật luôn được hoan nghênh.
Hướng Vô Tung đi theo phụ nhân kia lên lầu, bên trong lâu được bố trí thanh nhã, hiển nhiên do cao thủ thiết kế. Hiện giờ, mỗi người trong thanh lâu đều tinh thông thư họa âm luật, không phải phàm phu tục tử bình thường có thể so sánh, bên trong có thể nhìn thấy những bức họa được đề tên, thậm chí còn có những bức họa có lai lịch. Hướng Vô Tung âm thầm tán thưởng, không ngờ thanh lâu lại là một nơi tốt như vậy.
Sương phòng trong lâu đều đã kín khách, mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói, tiếng sáo trúc lẫn trong tiếng nhạc, những giọng nói mềm mại oanh yến, náo nhiệt lại không hề cảm thấy ồn áo nhốn nháo, có vẻ khách nhân đến thanh lâu nổi tiếng này đều có tố chất và văn hóa tương đối cao.
Một đường đi vào, Hướng Vô Tung ngẫu nhiên gặp đuọc mấy cô nương đang thay đổi sân khấu, trong đó không thiếu mỹ nữ, đuôi mày khóe mắt các nàng phong tình vạn chủng làm say lòng người, khiến cho Hướng Vô Tung bôn tẩu khắp giang hồ, cũng sinh lòng ôn nhu nhớ về quê hương.
Diện tích thanh lâu này rất lớn, sau khi leo hết bậc thang, còn phải đi qua một hành lang dài ở bên trái, lại đi qua hơn mười sương phòng ở hai bên mới đến phía đông đầu bên kia. Những sương phòng ở trên lầu lại thanh nhã quý phái hơn so với dưới lầu.
Lúc cách sương phòng một khoảng, Hướng Vô Tung mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đàn Thất Huyền Cầm truyền đến, tiếng đàn phập phồng khi lên cao lúc xuống thấp rất có thần, Hướng Vô Tung vừa đi vừa nghe, nhận ra đây chính là khúc “Ngư Tiều Vấn Đáp”, miêu tả cuộc sống an vui tự tại trở về với thiên nhiên, cảnh đẹp vô hạn.
Hướng Vô Tung đến trước cửa, y không đành lòng đẩy cửa mà cắt đứt tiếng đàn, y phất tay ý bảo phụ nhân kia rời đi, còn mình vẫn đứng yên trước cửa.
Lúc này tiếng đàn có xu hướng gấp gáp, miêu tả tiều phu đi vào trong rừng, giương rìu bổ củi, cực kỳ sinh động, cầm nghệ của người đánh đàn như hóa theo cảnh, theo sau là một chuỗi âm thanh như châu rơi ngọc vỡ, rồi vội vàng dừng lại, tiếng đàn mặc dù đã dứt nhưng dư âm vẫn còn đó, khiến cho một kẻ như Hướng Vô Tung đã chán ghét cảnh rong ruổi trên lưng ngựa chiến, giống như một kẻ xa quê đã lâu, nhớ lại hương vị của quê hương.
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên trong phòng: “Vị bằng hữu ngoài cửa này, xin thứ lỗi cho tiểu đệ Quan Tiệp tiếp đón chậm trễ, không bằng trước để cho chúng ta đoán xem, vị khách quý này là ai.”
Tiếp theo là tiếng cười của cả nam cả nữ.
Hướng Vô Tung nghe tiếng cười biết được bên trong có ba nam hai nữ, nhưng vừa rồi y âm thầm quan sát âm thanh hô hấp trong phòng, bên trong phải có sáu người mới đúng, cho nên còn có một người nữa không bật cười cùng những ngươi trong phòng, trong lòng y thầm nghĩ không biết có phải là người vừa đánh đàn kia hay không, có lẽ người đó còn đắm chìm trong thế giới âm nhạc, không thể tự mình thoát ra được.
Giọng của một nữ tử khác cười khẽ nói: “Quan gia! Đại gia bên ngoài còn chưa nói một câu, ngài bảo nô gia phải đoán như thế nào đây?”
Những nữ tử thanh lâu này giỏi nhất đón ý nói hùa, các nàng tận lực khiến cho những nam nhân này cảm thấy bản thân ưu việt, cao cao tại thượng.
Một nữ tử thanh lâu khác khẽ cười nói: “Thu Vận tỷ, tỷ đừng rơi vào bẫy của ngài ấy, vị khách quý ngoài cửa nhất định là bằng hữu mà quan gia hẹn tới, nhân gia đã sớm dự liệu trước, còn kêu nhân gia đi đoán mò.”
Quan Tiệp cười to, nói: “Trịnh Nhai huynh thi kiếm song tuyệt danh chấn Giang Nam, không bằng để ngươi nói trước đi.”
Trịnh Nhai trả lời: “Huynh đệ trước tiên xin cáo tội với vị bằng hữu ngoài cửa, nếu ta có chỗ bất kính, ta xin tự phát ba chén.”
Dừng môt chút, y tiếp tục nói: “Lúc vị khách quý này đến, đầu tiên là tiếng bước chân của hai người, tiếng bước chân nặng hơn chắc chắn là của người dẫn đường, tiếng bước chân không ngừng đi thẳng đến nơi này, có thể hiểu là không phải chỉ là đi ngang qua mà là đặc biết đến đây, gian sương phòng ở phía đông này do quan huynh bao dài hạn, người đến tự nhiên là bằng hữu trên giang hồ của quan huynh.”
Mọi người đồng thanh khen ngợi.
Hướng Vô Tung thấy y có thể phân biệt được tiếng bước chân nặng nhẹ mà nhận ra mình thì không khỏi để ý đến Trịnh Nhai này.
Trịnh Nhai nói: “Tiếp theo đến lượt Mã Lâm Giang huynh ra trận.”
Giọng nói của Mã Lâm Giang kia hào sảng, không chút nhún nhường cười nói: “Vậy huynh đệ cũng đến góp vui. Vị bằng hữu ngoài cửa có thể đứng yên nghe đàn, chắc chắn không phải có việc cấp bách mà đến nên mới có thể có nhã hứng này. Vị bằng hữu này chắc chắn là khách phương xa, toàn thành đều biết quan huynh bao dài hạn gian sương phòng phía đông này, nếu là người địa phương cần gì người dẫn đường? Chỉ quan sát như vậy, có lẽ ngay cả quan huynh cũng không biết vị bằng hữu ngoài cửa là ai.”
Người này nói chuyện thô kệch hào sảng nhưng phân tích thấu đáo, là một người thô mà lại tỉ mỉ.
Sau đó cửa phòng rộng mở, Quan Tiệp đi ra nghênh đón, thấy người đến là Hướng Vô Tung, y cười dài thành tiếng trong niềm vui vẻ gặp lại cố nhân, sau khi hàn huyên một hồi, y mới mời Hướng Vô Tung vào trong phòng.
Bước vào cửa là đến một sảnh nhỏ, bên trong bố trí mấy cái ghế tựa, trong sảnh đặt một cây đàn cổ, một vị giai nhân dáng người mảnh khảnh đang ngồi trước đàn, nàng có một khuôn mặt cổ điển, hai mắt bi thương, một loại đẹp mà khó ai có thể hình dung được.
Dáng người Quan Tiệp cao lớn, y ngồi ở bên cạnh cửa sổ gần đường, trái phải mỗi bên có một cô nương, nhan sắc không tầm thường, xem ra là người chuyên bồi bên người y.